Yêu Không Thể Yêu


Khâu Lâm và Châu Diên Khánh không biết chuyện này, cũng chưa gặp cô ta, cô ta làm gì có viện trợ bên ngoài.
Vì vậy một mình cô ta không thể chạy xa.
Quả nhiên đến địa điểm được chỉ định, lại nhận được thêm một địa chỉ nữa, bảo chúng tôi trong vòng một tiếng phải đến nơi.

Một Nam một Bắc đều là vùng ngoại ô của Dương Thành, chúng tôi không thể chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức đi theo địa chỉ đó.
Cứ như vậy chúng tôi bị Châu Tư Dĩnh dẫn dắt đến tối mịt, trên đường phải đổ xăng hai lần cũng không nhìn thấy bóng dáng cô ta đâu.
Lúc này con tôi đã mất tích được 28 tiếng, ban đầu tôi suy sụp, bây giờ lại choáng váng.

Dạ Dương phải ép, tôi mới ăn vài miếng.

Phí công một ngày trời, theo yêu cầu của Châu Tư Dĩnh, chúng tôi bảo cảnh sát rút về hết.
Nếu như bên cạnh chúng tôi còn một cảnh sát, cô ta sẽ thủ tiêu con tin.

Tôi vẫn luôn có một nghỉ vấn, cô ta dùng cái gì để giám sát chúng tôi, nhà chúng tôi có cảnh sát, cô ta có thể đoán được, nhưng còn trên đường, những địa chỉ mà cô ta nói đến thì sao? Cô ta đang làm chúng tôi hoang mang sao?
Chúng tôi cũng chưa nói cho phía cảnh sát là chúng tôi đang ở đâu?
“Dạ Dương, có phải anh vẫn luôn liên lạc với bên cảnh sát không?” Tôi nhìn vào mắt Dạ Dương, nếu anh ấy dám nói dối, tôi nhất định sẽ phát hiện ra.
Dạ Dương nói không, sau đó chúng tôi cùng nhau đi tìm, lúc này mới biết trên xe bị gắn máy nghe trộm, cũng có nghĩa những gì chúng tôi nói trên đường đi đều bị nghe thấy hết.

May là máy nghe trộm này là phía cảnh sát gắn lên, nếu là của Châu Tư Dĩnh thì quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy chúng tôi đã tranh cãi gay gắt với bên cảnh sát, mặc dù họ muốn giúp nhưng lại không hỏi ý kiến của chúng tôi mà đã trực tiếp gắn máy nghe trộm lên, hành vi này còn không phải xâm phạm quyền riêng tư hay sao?
Tôi nghĩ Châu Tư Dĩnh không đủ kiên nhãn để trông con bé, chỉ cần chúng tôi ở bên này làm lớn chuyện, để cô ta nhận được tin, chắc chắn sẽ gọi đến lần nữa.
Quả nhiên, lúc được 32 tiếng, Châu Tư Dĩnh lại gửi đến một địa chỉ, bảo tôi phải tự đi một mình, Dạ Dương cũng không được nhìn.

Nếu Dạ Dương xuất hiện thì cô ta sẽ không xuất hiện.
Hơn nữa phải dùng xe cô ta chỉ định, không cho tôi nói với Dạ Dương.


Vì con, tôi phải làm theo yêu cầu của cô ta, lén ra khỏi nhà, không nói với bất kỳ một ai.
Xe ở địa điểm được chỉ định, được lái bởi một người đàn ông lạ mặt, mặc dù trong lòng rất căng thẳng nhưng tôi vẫn túm chặt lấy gấu áo, không nói năng gì.

Bây giờ Quả Quả đang đợi tôi đến cứu, tôi không được sợ.
Loanh quanh mãi cuối cùng cũng đến nói, sau khi xuống xe, một mình ở trong một nhà máy bỏ hoang, bước đi cũng nghe thấy tiếng vang.

Tim tôi đập thình thịch, một con dao găm buộc sẵn vào cánh tay, nếu có nguy hiểm, tôi cũng không sợ.
Đúng, tôi không sợ! Tôi là mẹ của Quả Quả, tôi không được sợ gì hết.
“Châu Tư Dĩnh, tôi đến rồi! Cô trả lại con cho tôi, bất cứ điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý!” Bất kể cô ta ra những điều kiện gì, tôi cũng sẽ không mặc cả, vì con tôi là vô giá.

Tôi chỉ cầu mong con tôi được khỏe mạnh.

Chỉ cần nó khỏe mạnh, đối với tôi, mọi thứ đều xứng đáng.
Không có gì ngoài tiếng vang! Tôi bắt đầu sợ hãi, lẽ nào đối phương lại đang giở trò với tôi?
“Châu Tư Dĩnh, cô ra đây cho tôi!”
“Cô ra đi, cô muốn cướp lại người đàn ông đó thì cô đi đi, đừng làm khó con tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận