Tôi nói không ngừng, khoảng nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân, tôi nhìn lên tâng hai, quả nhiên là Châu Tư Dĩnh đang ôm một đứa bé, tôi lập tức phát điên lao lên.
“Đứng lại, nếu không tôi sẽ vứt nó xuống!” Giọng nói của Châu Tư Dĩnh lạnh lùng, không hề đáng thương như hôm trước, tôi bị cái gì làm cho mù quáng vậy? Sao có thể tin răng cô ta tội nghiệp chứ?
“Rốt cuộc cô muốn cái gì? Trả lại con cho tôi, con bé vô tội!” Tôi nhìn con bé nằm bất động trong tay cô ta, không gào không khóc, lòng tôi thắt lại.
Châu Tư Dĩnh cười điên cuồng, “Vô tội? Nó vô tội chỗ nào? Nếu nó chui ra từ bụng tôi, tất nhiên tôi sẽ coi nó như báu vật trong tay.
Nhưng nó lại chui ra từ bụng con tiện nhân như cô.
Trang Dật Dương anh ấy vì cô mà có thể buông bỏ mọi thứ, vì cái gì chứ?”
“Sao con tôi không khóc? Rốt cuộc cô đã làm gì?” Tôi không quan tâm đến tình yêu của cô ta, thứ tôi cần là sự bình an của con tôi.
“Cho uống chút thuốc ngủ cho đỡ phiền! Lâm Tĩnh Văn, không phải cô cần con sao? Chỉ cần cô nhảy thoát y trước cái máy quay kia, sau đó gửi một đoạn video, nói rằng cô hận Trang Dật Dương, cả đời này sẽ không gặp anh ấy nữa, tôi sẽ để cô cùng con gái cô cút khỏi Dương Thành, thế nào?” Châu Tư Dĩnh sốt ruột nói, thân kinh có chút điên cuồng.
“Cô lại muốn bán chúng tôi cho cái hang ổ nào.
Tôi có thể không gặp Trang Dật Dương, chỉ cần cô trả con cho tôi, tôi sẽ tự đi.
Tôi bây giờ chán ghét anh ta lắm rồi, ở cùng anh ta, luôn gặp vô số trắc trở!” Tôi thực sự quá mệt mỏi rồi, chỉ cần ở Dương Thành này có Châu Tư Dĩnh, có nghĩa là hồn ma sẽ không biến mất, tôi thực sự không còn sức để đấu lại bọn họ nữa, tôi nhận thua, nhận thua đã được chưa?
Chỉ cần khi con tôi cần ghép tủy, Dạ Dương có thể cung cấp một chút tủy là được.
Cuộc hôn nhân này tôi đều có thể từ bỏ, tôi biết anh ấy có quá nhiều thứ không dễ dàng, thế nhưng, tôi thực sự không dám đánh cược, dùng con tôi để đổi lại tương lai của chúng tôi, tôi không chịu được.
“Đừng phí lời, mau cởi đi! Tôi phải cho tất cả mọi người nhìn thấy sự điên loạn của vợ Trang Dật Dương, đây là livestram.
Đương nhiên cô có thể chọn không cởi, tôi sẽ ném thẳng con cô xuống!” Châu Tư Dĩnh giơ con bé lên cao, tôi cũng nhìn thấy mặt con bé, chính xác là Quả Quả.
“Đừng, đừng mài Tôi cởi!” Tôi đầm đìa nước mắt, vì con tôi sẽ sẵn lòng làm mọi thứ.
Con đàn bà đáng chết này, không ngờ còn cho con bé uống thuốc ngủ, Quả Quả làm phẫu thuật chưa được bao lâu, nó còn là trẻ con, đúng là quá độc ác, thứ tiện nhân còn không bằng súc sinh!
“Vậy thì nhanh lên đii! Tôi tin có rất nhiều người đang rất tò mò, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho Trang Dật Dương nghe cô răm rắp?”
Châu Tư Dĩnh cao ngạo nói, bày ra trò này, có lẽ cô ra không hề muốn quay đầu, cô ta không có được Trang Dật Dương, tại sao lại lôi tôi với con tôi vào để kiếm chuyện.
“Nếu tôi là cô, tôi sẵn lòng hủy hoại Trang Dật Dương!” Mặc dù tôi nói như vậy là không đúng, nhưng chỉ cần có thể khiến cho Châu Tư Dĩnh đổi ý, điều gì tôi cũng bằng lòng.
Nếu cởi đồ, tôi sẽ không sống nổi ở Dương Thành nữa, thậm chí còn không thể ở lại trong nước.
Cô ta muốn triệt đường lui của tôi, khiến tôi hoàn toàn biến mất khỏi đây, đây là mục đích cuối cùng của cô ta sao?
Tôi nhìn vào ống kính, bên kia đúng là có một chiếc điện thoại đang livestream, bên này là một chiếc máy quay dùng để ghi đĩa CD sao? Châu Tư Dĩnh chuẩn bị đầy đủ như vậy, chỗ này khó tìm như thế, tôi lại chưa nói cho Dạ Dương.
“Hủy hoại cô, chẳng khác nào hủy hoại Trang Dật Dương.
So với anh ấy, tôi càng hận cô hơn, sự không biết điều của cô đã phá vỡ cuộc hôn nhân vốn dĩ yên ổn của tôi.
Nếu không phải vì cô, anh ấy sẽ lấy tôi, dù cho giữa chúng tôi không có tình yêu thì cũng có thể từ từ nuôi dưỡng!” Châu Tư Dĩnh ôm con tôi, tay cô ta thỉnh thoảng lại run lên, lòng tôi cũng nảy lên theo.
Đã đến nước này rồi, có lẽ cô ta không còn oán hận Dạ Dương nữa, ngược lại đổ mọi tội lõi lên đầu tôi.