Đúng lúc tôi chuẩn bị lên tâng ôm lấy con, bên ngoài đột nhiên có người đến, có cảnh sát, còn có cả Dạ Dương.
“Lâm Tĩnh Văn, không ngờ cô dám giở trò, cô có tin ngay bây giờ tôi sẽ ném chết đứa con hoang này không?”
Châu Tư Dĩnh một lần nữa giơ cao con bé lên.
“Châu Tư Dĩnh, cô đừng làm bừa, nếu cô hận tôi thì cứ nhằm thẳng vào tôi đây này, buông con tôi ra, điều kiện gì tôi cũng đồng ý!” Dạ Dương ra hiệu cho những người khác băng bó vết thương cho tôi, nhưng tôi lập tức đẩy họ ra.
Tôi không sợ chảy máu, dù có chảy hết cũng không sao.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Dạ Dương khiến cho mọi chuyện trở nên tệ đi.
“Trang Dật Dương, anh nghĩ bây giờ tôi còn có thể tin những gì anh nói sao?
Lần nào anh cũng lừa tôi, sau đó đi tìm Lâm Tĩnh Văn, tôi không tốt với anh điểm nào, các người thì vui vẻ ca hát, còn tôi lại bị Trang Dật Thần hành hạ không bằng chết.
Vì sao chứ? Các người dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc?” Châu Tư Dĩnh nhìn Trang Dật Dương, ánh mắt càng tệ đi.
Tôi bảo cảnh sát mau ra ngoài hết đi, vây hết ở đây sẽ chỉ khiến cho tình thế trở nên tồi tệ hơn mà thôi, vợ chồng chúng tôi sẽ tự giải quyết.
“Không, chúng tôi không hạnh phúc, tôi muốn rời xa anh ấy, để cho hai người được hạnh phúc.
Cô hãy tin tôi, tôi sẽ đi, tôi sẽ không ở lại nơi này nữa!” Tôi giơ hai tay lên, hoàn toàn không quan tâm bản thân mình chỉ còn mỗi bộ nội y, run lên vì lạnh, cổ tay vân không ngừng chảy máu.
Dạ Dương định lấy quần áo giúp tôi liền bị tôi đẩy ra.
Bây giờ tôi sợ rồi, tôi sợ bọn họ rồi, tôi tránh xa một chút là được phải không?
“Ha ha ha ha, Lâm Tĩnh Văn, cô đang thương hại tôi sao? Thứ cô không cần nữa nên vứt cho tôi, tôi chuyên nhặt rác sao? Trang Dật Dương anh thấy không! Trên đời này ngoài tôi ra, còn có ai thật lòng yêu anh nữa? Mọi thứ đều muộn rồi, kẻ hại chết con gái cô chính là Trang Dật Dương.
Nếu anh ấy không đến, đứa bé sẽ được sống, ha ha!” Châu Tư Dĩnh ném con bé từ tầng hai xuống, tôi và Dạ Dương cùng lao đến.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, thực sự quá muộn rồi.
Con tôi rơi xuống đất trước mặt tôi, miệng và mũi đầy máu, đôi mắt nhỏ mở ra nhìn tôi, miệng nó như thể đang gọi “Mẹ ơi!”
Trước đấy nó luôn thiếp đi, khoảnh khắc này chắc chắn là vì đau nên tỉnh.
“Aaaaaaaal” Tôi điên cuồng hết lên, con của tôi, con của tôi, tại sao? Tại sao?
Tôi ôm con lên dốc sức chạy ra ngoài, “Bác sĩ, tôi cần bác sĩ!”
Xe cảnh sát chạy một mạch đến bệnh viện, trong vòng mười phút con bé được đẩy vào phòng cấp cứu, tôi ở bên ngoài ngã sụp xuống đấy, trong mười phút này, con bé đã nhìn tôi một cái rồi nhắm mắt lại.
Con bé còn chưa được tám tháng, hơn nữa còn sinh non, nó còn nhỏ nữa vậy, yêu cuộc sống này như vậy! Ông trời ơi, cầu xin ông hãy cứu sống nó!
Con sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng của mình.
Một y tá mang cho tôi một chiếc áo gió, tôi lập tức mặc lên, bộ dạng này quả là khó coi.
Tôi ngồi trên ghế, đợi bác sĩ ra.
Tôi không ngừng cầu nguyện cho con bé, một giây cũng không dám dừng lại.
Dạ Dương cũng chạy tới, anh ấy cố gắng ôm lấy tôi nhưng lại bị tôi đẩy ra, “Đừng lại gần tôi, đừng!”
Tôi không thể quên khoảnh khắc mà Quả Quả bị ném xuống, nếu không phải vì anh ấy đột ngột đến, con tôi sẽ không xảy ra chuyện.
Dù cho máu tôi có chảy cạn, tôi cũng sẵn sàng cứu nó.
Cổ tay †ôi được băng lại trên xe cảnh sát, lúc này kích động nên lại bắt đầu chảy máu.