Thế nhưng lại có thứ gì đó, từ dưới ghế vô lấy tôi, khiến tôi sợ hãi đứng phắt dậy, bát đĩa trước mặt đều trượt đến giữa bàn ăn, tạo nên một cuộc chiến giữa đống bát đĩa.
Cảnh tượng trong chốc lát trở nên khó coi, Trang Giai Kỳ, cô của Trang Dật Dương đã giáo huấn tôi ngay tại chỗ.
Trong lời nói của cô ta đa phân là nói tôi hèn nhát, không ra thể thống gì, cần phải biết điều, không nên đến đây rồi tự làm mình mất mặt.
“Có con mèo vô lấy tôi!” Tôi kéo nhẹ váy lên để bọn họ thấy rõ rằng chân tôi đang chảy máu.
“Mau gọi bác sĩ Chu đến!” Ông nội vội vàng bắt quản gia gọi điện thoại, đó là sợ đứa bé trong bụng tôi bị ảnh hưởng.
Trang Dật Dương đỡ tôi ngồi xuống, bữa ăn này coi như không cần ăn nữa, đã thành ra thế này rồi.
Trang Giai Kỳ cười khẩy một tiếng, quay người đi lên lầu, tôi cũng không hy vọng cô ta sẽ xin lỗi, nhưng thái độ nhưng vậy thực sự khiến người khác không thể thích nổi.
“Con mèo này bị sao vậy? Lão đại!”
Ông nội rõ ràng là muốn truy cứu trách nhiệm.
Làm sao người nuôi mèo là đàn ông được, chắc chắn là mèo của phu nhân Trang, hiện giờ tôi bị cào bị thương, bà ấy phải cho tôi một câu trả lời chính xác.
“Ông nội, chắc là con mèo này không thích người lạ.
Hơn nữa vết thương có chút xíu thế kia, có gì ghê gớm đâu chứ!” Trang Dật Thần lập tức nói thay mẹ mình.
Trang Vân Đào cũng đứng về phía phu nhân Trang, bọn họ đúng là một gia đình ba người, còn Trang Dật Dương chính là kẻ dư thừa.
Cái này có thể truy ra được gì chứ?
Chỉ có thể là tôi đen đủi mà thôi!
“Cô Lâm, thật không phải! Phí bồi thường thiệt hại và phí chăm sóc tôi sẽ trả gấp đôi, xin lỗi cô, được không?” Phu nhân Trang lại tỏ ra vẻ ấm ức mà xin lỗi, chỉ có điều thêm những lời thừa thãi, đúng là khiến người khác kinh tởm.
Tôi cúi đầu không nói một lời, đợi bác sĩ tới.
Ba người tôi, ông nội và Trang Dật Dương đều đang lo lắng không biết liệu đứa bé có bị ảnh hưởng gì không?
Bác sĩ Chu tới rất nhanh, kiểm tra vết thương và sát trùng xong, lập tức đưa tôi vào bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại từ mèo.
“Bác sĩ, tiêm vắc xin phòng dại có ảnh hướng đến đứa bé không?” Điều tôi lo lắng nhất chính là cái này.
“Không ai có thể đảm bảo là không ảnh hưởng, tôi chỉ có thể nói rằng ảnh hưởng không quá lớn!” Bác sĩ Chu dùng †ừ vô cùng thận trọng.
“Ai mà biết, đứa bé này có phải con của anh hai không?” Trang Dật Thần lạnh lùng buông một câu.
Trang Dật Dương quay qua giáng một cái tát vào mặt Trang Dật Thân, phu nhân Trang thì hét toáng lên còn Trang Vân Đào lập tức chửi mắng.
Nhìn thấy Trang Dật Dương đánh Trang Dật Thần chỉ vì cậu ta nghi ngờ con của tôi, sự bảo vệ của anh ất khiến tôi có cảm giác an toàn.
Dù cho tất cả mọi người ở đây đều không thích tôi, không thích con tôi, nhưng chỉ cần anh ấy thích là đủ rồi.
.