Yêu Không Thể Yêu


“Tôi sẽ đối tốt với cô, cũng sẽ đối tốt với đứa bé.

Nếu không thích cô sao tôi có thể để cô làm càn như thế? Càng sẽ không vì một đứa bé mà chiêu chuộng cô như thết” Đây có được coi như lời tỏ tình theo kiểu của Trang Dật Dương không?
Cũng có nghĩa, anh ta để tôi trở thành tình nhân, để con tôi trờ thành con riêng, còn lấy danh nghĩa là thích.

Tôi bất giác cười mỉa mai, là tôi đã đánh mất bản thân mình trong mối tình này, yêu câu ngày càng cao hay sao?
“Tổng giám đốc Trang, cảm ơn tình cảm nồng hậu của anh.

Một người đàn bà đã li hôn như tôi không xứng với tình cảm của anh.

Tôi tin ở ngoài kia vẫn còn rất nhiều cô gái đợi được anh thích, hãy đi đi!” Tôi không nhượng bộ, nếu không tôi sẽ lại rơi vào địa ngục dịu dàng của anh ấy mất.

Trang Dật Dương xoa xoa bụng tôi, không hề kiên trì ở lại, lập tức rời đi.


Ngày hôm sau tôi phát hiện, nhà sát vách đang đập tường, đang định qua đó nói lí lế, lập tức có người tới vứt cho tôi hai quyển sổ đỏ, bên trên đều viết tên tôi.

Cũng có nghĩa là, Trang Dật Dương đã mua lại chỗ này và căn hộ bên cạnh, họ đang đập thông hai căn hộ để trở thành một.

Vốn là căn hộ một phòng khách, một khòng ngủ cứ thế trở thành một căn nhà hai phòng khách, hai phòng ngủ.

Sau đó đồ đạc của Trang Dật Dương không ngừng được người ta chuyển vào, nhưng đồ gia dụng ban đầu ở đây của tôi đều bị vứt đi hết.

Tôi trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn mọi thứ, đây chính là thừa tiên nổi hứng sao?
Anh ta cứ như vậy mà bước vào cuộc sống của tôi từ đầu, ăn chung ở chung, từng bước từng bước phá tan pháo đài trong lòng tôi.

Tôi dần dần thích ứng với việc Trang Dật Dương sống cùng tôi trong căn hộ nhỏ, phòng làm việc của anh ấy không cho chị Mai Tử vào dọn dẹp.


Cho nên tôi liền vào đó quét dọn, lúc này mới phát hiện trên bàn làm việc không ngờ có một bức hình của tôi.

Anh ấy thực sự thích tôi sao?
Tôi sờ khung hình, bất giác mỉm cười, sau đó trực tiếng đổi vào chiếc ảnh chụp chung của chúng tôi, là tấm tôi chụp trộm khi anh ấy ngủ.

Sauk hi Trang Dật Dương phát hiện ra, liền nhẹ nhàng gõ vào mũi tôi, sau đó là một nụ hộn nhẹ nhàng miên man, tim tôi đập nhanh như cá gặp nước.

Cuộc sông của chúng tôi giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, tôi không nhắc đến Châu Tư Dĩnh, anh ấy cũng không.

Mỗi sáng, tôi đều tiên anh ấy đi làm rồi ở nhà đợi anh ấy về.

Có một ngày, có một vì khách không mời đến thăm, tôi đối mặt với Trang Dật Thần nhưng sắc mặt không hề vui vẻ.

“Chỗ này không tiếp cậu, đi về đi!”
Tôi không sợ cậu ta, đây là nhà của tôi, là địa bàn của tôi.

Trang Dật Thần lại hùng hùng hổ hổ nằm trên ghế sô pha, “Tôi ở đây đợi Trang Dật Dương!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận