Tám tháng qua, chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện như thế, tôi quả thực không ngờ mẹ tôi sẽ đến đón tôi.
Mẹ tôi im lặng một hồi lâu không nói gì, cuối cùng thở dài, “Con à, mẹ rõ ràng biết rằng con vấn sẽ trở về, nhưng hôm nay mẹ sẽ đưa con đi.
Là hậu thuẫn của con, sau này dù có chịu ấm ức đến mức nào, hãy nhớ rằng con vẫn còn một ngôi nhài”
Tôi nghe xong, không kìm được nước mắt, tôi cứ tưởng cả đời này bà ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi, không cho tôi về nhà.
Ở Lâm Thành, bà ấy và bố tôi để ý đến thể diện nhiều như thế nào, mà tôi lại nhiều lần vì đàn ông làm cho họ mất hết mặt.
“Mẹ, vậy tại sao mẹ không về nhà?”
Tôi không muốn bóc trần những vết sẹo của mẹ tôi, nhưng tôi hy vọng những chuyện này mẹ có thể nói cho tôi, tôi đã lớn rồi mà.
Tôi không muốn nghe được chuyện về mẹ tôi từ miệng của người khác, tôi chỉ tin mẹ tôi, không tin sự thật bị người khác vặn vẹo.
Mẹ tôi không giải thích, tôi cũng không truy hỏi nữa, tôi muốn đợi mẹ tôi suy nghĩ kỹ rồi nhất định sẽ nói cho tôi.
Tôi cứ như vậy cùng mẹ trở vê Lâm Thành, đưa tôi đến mộ của bố, cúi đầu xám hối trước bia mộ của ông ấy.
Những ngày trở lại Lâm Thành khiến lòng tôi được yên ổn một thời gian ngắn.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, tôi đều phớt lờ, mẹ tôi tất nhiên cũng sẽ không chủ động nói với người khác là tôi đã li hôn.
Hàng xóm hai bên, đều cho rằng tôi về nhà để dưỡng thương, nỗi lo lắng của mẹ tôi cũng dân được buông xuống.
Mỗi ngày đều thay đổ thực đơn nấu đồ ăn ngon cho tôi, nhưng một tuần sau đó, nhà họ Khâu – bên ngoại của tôi đến.
Khâu Lâm gặp được mẹ tôi, họ tìm được đến nơi này cũng là chuyện sớm muộn.
Người đến tự xưng là bác trai của tôi, khoảng 60 tuổi, trong có vẻ khá nghiêm túc.
Trước mặt ông ấy, mẹ tôi có chút không thoải mái.
“Khâu Hà, có trốn chạy nữa cũng không thể thay đổi dòng máu nhà họ Khâu đang chảy trên người em, bây giờ em rể đã mất rồi, em cũng cháu gái nên về nhà thôi.
Sức khỏe của bố mẹ không được tốt, nếu em muốn họ dù chết cũng không thể gặp được em, vậy thì hãy coi như hôm nay anh chưa từng đến đây!”
Bác trai muốn đón mẹ tôi về nhà, trở về nhà họ Khâu ở Dương Thành sao?
“Bà ấy là mẹ của anh, không phải mẹ của em.
Em ở đây sống rất tốt, còn về phần bố, hãy coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như em đi!” Mẹ tôi cố chấp từ chối, nhưng cũng nói ra thân thế của bà ấy.
“Chuyện dì Dương, mẹ chưa bao giờ oán trách, em việc gì phải để trong lòng.
Lỗi lầm của hồi đó, không Liêu quan gì đến bố mẹ cải” Bác trai càng giải thích tôi càng thấy mơ hồ, những chuyện cũ này, mẹ tôi trước giờ chưa bao giờ nói với tôi.
Cho đến khi bác trai đi, mẹ tôi cũng không khóc.
Nhưng khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nước mắt bà ấy rơi xuống.