Yêu Không Thể Yêu


Một người đàn ông trung niên đứng bên trong, mặt đầy bối rối, đây chắc là Châu Diên Khánh, bố của Châu Tư Dĩnh, chồng sắp cưới ngày xưa của mẹ tôi.
Có thể cùng qua lại với vợ chưa cưới và em vợ, người đàn ông như vậy chỉ có thể là đại diện cho loại đàn ông cặn bã.
“Khâu Hà, đến rồi à, mau ngồi xuống đi!” Châu Diên Khánh mặc dù có chút bối rối, những vẫn giữ phép lịch sự.
Mẹ tôi so với Khâu Lâm, dù dung mạo có phần lớn tuổi nhưng khí chất tuyệt đối hơn bà ta.
Trang dật Dương không ở trong phòng bệnh, không biết đi đâu rồi.

Mặt Châu Tư Dĩnh tái nhợt ngủ thiếp đi, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt, đúng là dáng vẻ vì đau đớn vì tình yêu.
Nói thật, tôi một chút cũng không hiểu nổi Châu Tư Dĩnh, một mặt thể hiện ra tình cảm dành cho Trang Dật Dương đến chết cùng không đổi, một mặt lại có thể đi hẹn hò với người đàn ông khác, hơn nữa không chỉ một người.
Kiểu tình yêu như vậy, tôi không thể điểu được!
“Chị đâu dám không tới, nếu không nhỡ con gái yêu quý của em bỏ mạng, lại nói rằng đều là do Tĩnh Văn nha chị hại nó.


Nếu Tĩnh Văn nhà chị lợi hại như thế, khéo lại được nhà nước đối đãi đặc biệt, cả ngày chiến đấu với kẻ thù quốc gia!” Mẹ tôi “hừ” một tiếng, xem ra trong điện thoại, Khâu Lâm đã uy hiếp không ít.
Mẹ tôi sợ thực sự mất mạng, vì vậy không thể không đến.
“Năm đó là anh có lỗi với em, bây giờ có thể bảo con gái em dừng tay được không? Hôn ước giữa nhà họ Châu và nhà họ Trang sớm đã được định.

Trang Dật Dương là cả mạng sống của Châu Tư Dĩnh, mong mẹ con em giơ cao đánh khẽ, có được không?” Châu Diên Khánh vì con gái ông ta mà bất đắc dĩ cúi đầu trước mặt mẹ tôi, cầu xin mẹ con tôi.
Rõ ràng là chuyện của đời chúng tôi, vợ chồng họ lại cứ phải nhắc đến chuyện ngày xưa, động một chút là lại thể hiện ra rằng, chuyện tôi và Trang Dật Dương ở bên nhau là để trả thù bọn họ giúp mẹ tôi.
Trang dật Dương bước vào vừa khéo nghe được lời nói này, mặc dù chuyện này anh ấy đã sớm biết nhưng tôi vân cảm thấy tức giận.
Quá khứ của mẹ tôi, bà ấy có thể tự nói, nhưng không được để người khác nói như vậy.
“Ông Châu, Trang Dật Dương đang ở đây, anh ấy không phải món đồ trong tay tôi mà tôi buông ra thì sẽ thuộc về Châu Tư Dĩnh.

Anh ấy là con người, chuyện giữa ba người bọn tôi, không Liêu quan gì đến mẹ tôi, cũng không cần ông phải quan tâm.


Quản lý cho tốt con gái của mình, đừng có động một tý là bày trò tự sát là được, lúc đầu có gan đẩy tôi từ tâng thượng xuống, hiện giờ lại giả bộ yếu ớt, thanh cao cái gì?” Lời này tôi nói không chỉ để cho bọn họ nghe, chủ yếu là nói cho Trang dật dương nghe.
Đừng có vì Châu Tư Dĩnh vừa mới diễn kịch đã động lòng áy này.

Những gì người đàn bà này làm với tôi và con trai tôi, anh ta đừng hòng quên.
“Ban đầu là do cháu không cẩn thận bị ngã, không Liêu quan gì đến con gái chú.

Con người cháu sao có thể nói năng ác độc như thế!” Châu Diên Khánh trả đũa, còn cao thủ hơn hai mẹ con nhà này.
“Ông thừa nhận hay không cũng không sao.

Châu Tư Dĩnh, nếu cô đã muốn tôi tới đây thì nói thẳng ra đi, cô muốn cái gì? Đừng có ở đó giả vờ ngủ, nếu không tôi đi đây!” Tôi đến đây là nghe lời mẹ tôi mà thôi.
Nhưng nó không có nghĩa, mẹ tôi đứng đây bị bọn họ xúc phạm còn phải nghe bọn họ vu oan.
Chuyện năm đó, rõ ràng người sai là bọn họ, bây giờ còn cho rằng như thế là quang vinh sao? Không lấy ra nói thì sẽ có lỗi với những việc đã làm năm đó sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận