“Gọi anh Phàm đi! Tổng giám đốc Liêu gặp ở ngoài, tôi coi cô là bạn, Lâm Tĩnh Văn!” Liêu Phàm bưng rượu lên và nói rất nhiều, nhưng tuyệt đối không khuyên tôi uống rượu, ngược lại còn gọi phục vụ mang ly rượu của tôi đi, đổi lại là một cốc nước nóng, nói phụ nữ nên uống nhiều nước nóng mới tốt.
Tỉnh tế, ân cần, ga lăng, còn có chút cảm giác hài hước, ấn tượng của tôi về anh ta ngày càng tốt, nhưng lại không có cảm giác thích.
Càng như vậy tôi càng cảm thấy dễ chịu.
“Chúc mừng sinh nhật!” Đột nhiên có người vừa đẩy bánh ga tô ra vừa hát, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Tôi hoàn toàn quên mất sinh nhật của mình.
Không ngờ Liêu Phàm lại biết được, tấm lòng này đã rõ mồn một, tôi có chút không biết làm sao, lần đầu đối diện với một người đàn ông như vậy, tất cả những gì anh ta đem đến đều như gió xuân phất qua, vô cùng dễ chịu.
“Thực sự không biết nên nói gì, đến tôi cũng quên mất, nếu không sẽ không để cho anh phải tốn kém!” Món quà vừa rồi chính là quà sinh nhật, anh ta đổi cách nói, để tôi nhận trước, bâu giờ tôi cũng không tiện mà lấy ra trả lại.
“Mau cầu nguyện đi!” Liêu Phàm cười nói, cũng không giải thích.
Chúng tôi không ai để ý, ở trong góc đang có người chụp ảnh.
Cầu nguyện, điều ước của tôi, chính là mau chóng báo thù cho con trai mình, để cho những kẻ hại con tôi đều không thể hạnh phúc.
Ước mẹ tôi hạnh phúc nốt phần đời còn lại, còn tôi được tự do tự tại là được.
“Xong rồi!” Tôi thổi nến, tâm trạng vô cùng tốt, bắt đầu từ khi lấy Dương Thụy, tôi chưa từng đón sinh nhật, hồi mới khởi nghiệp ngày nào cũng bận túi bụi.
Đến khi hết bận, anh ta cũng không có thời gian dành cho tôi nữa, nghĩ lại mà thấy xót xa.
Mùi vị của bánh ga tô tôi cũng sắp quên mất rồi, ăn vào cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Cảm thấy vô cùng biết ơn Liêu Phàm, thật không ngờ, sinh nhật mấy năm sau lại có thể là anh ta cùng tôi đón.
Đang ăn, mẹ tôi gọi video tới, tôi nghĩ một lúc rồi bắt máy.
Bà ấy nhìn thấy bánh ga tô, lập tức hỏi tôi đón sinh nhật với ai, tôi hướng máy quay về phía Liêu Phàm, anh ta cũng phối hợp chào hỏi một tiếng.
Mắt mẹ tôi lập tức sáng lên, sau đó nói Liêu mồm, bảo chúng tôi cứ ăn rồi đi chơi tự nhiên, người trẻ không cần vội về nhà sớm.
Cảm giác chỉ cần không phải là Trang Dật Dường, có vẻ mẹ tôi đều sẽ ủng hộ, những lời như vậy, tôi nghe có chút ngại ngùng.
“Xem ra bác gái không hề ghét tôi!
Lâm Tĩnh Văn, người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, tôi thích cô!” Liêu Phàm nhận tiện trực tiếp thổ lộ tình cảm, khiến tôi không khỏi hoảng hốt, nhưng cũng không phải là bất ngờ.
Một người đàn ông có hứng thú với một người phụ nữ, ánh mắt đã nói lên tất cả.
Trước đó anh ta có quan hệ với Châu Tư Dĩnh, bây giờ lại tỏ tình với tôi, khiến tôi có một chút không thoải mái, may là tôi không hề có tình ý với anh ta.
“Anh Phàm, tôi là người phụ nữ của Trang Dật Dương, những lời này của anh sau này đừng nói như vậy nữa.
Nếu không chúng ta cũng không thể làm bạn!” Nói như vậy sẽ có chút tiếc nuối, không khí mà anh ta đem đến cho tôi rất thoải mái, khiến tôi rất thư giãn, có một người bạn như vậy cũng là vinh hạnh của tôi.
“Thứ nhất, tôi và Châu Tư Dĩnh không có bất cứ mối quan hệ nam nữ nào.
Thứ hai, tôi biết mối quan hệ giữa cô và Trang Dật Dương, nhưng hai người chưa kết hôn, tôi vẫn có quyền theo đuổi cô, cô nói xem có đúng không? Cô rất tốt, có người theo đuổi cũng là lẽ thường tình!” Ánh mắt của Liêu Phàm rất lợi hại, mỗi một câu đều nói đến những thứ trong lòng tôi.