“Tổng giám đốc Liêu, anh có thể cho tôi một lý do hợp lý không? Tôi luôn thấy cảm giác anh dành cho tôi đến quá nhanh, như anh chắc đã qua cái thời bị trúng tiếng sét ái tình rồi nhỉ! Còn tôi cũng không có bản lĩnh khiến người khác vừa nhìn đã thích được!” Ở điểm này, tôi vẫn tự biết mình biết ta, nên tôi mới không hiểu anh ta, tôi không tiền, không quyền, không sắc, thậm chí còn rắc rồi đầy mình.
Liêu Phàm nhìn tôi bật cười, “Đúng là một cô gái thận trọng, nói thật với cô vậy! Thực ra dung mạo của cô rất giống với người vợ đã mất của tôi, điểm giống cô ấy nhất có lẽ là tính cách này.
Vì vậy lần đầu gặp mặt, tôi đã bất giác nhớ đến cô, nhớ đến cô ấy.
Bây giờ tôi đã không còn phân biệt nổi, rốt cuộc là tôi nhớ cô hay nhớ cô ấy nữa!”
“Cho nên, nếu tôi đồng ý, anh có thể lấy tôi bất cứ lúc nào sao?” Cái cớ như vậy mặc dù khá là quái dị, khiến người †a có chút rùng mình, nhưng cũng có thể giải thích để tôi hiểu được.
“Hôn nhân của tôi, tôi quyết định.
Nếu cô đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Đương nhiên nếu cô muốn khảo sát tôi một thời gian cũng được.
Nhưng điều này cũng không cản trở việc chúng †a thử trước, nói không chừng cô sẽ phát hiện ra tôi mới là người phù hợp với cô nhất?” Liêu Phàm đưa cho tôi một cốc nước ấm, anh ta đúng là một người đàn ông thần kỳ, lúc này mà cũng chuẩn bị được nước ấm.
Tôi cầm lấy, thực sự vô cùng ấm áp, nhiều năm qua, có thể nói Liêu Phàm là người đầu tiên sưởi ấm tôi, anh ta có thể đứng ở góc độ của tôi để suy nghĩ mọi vấn đề, có thể cho tôi một không gian thoải mái nhất, hoàn toàn có cảm giác giống như một người anh trai.
Nếu tôi có anh trai, nhất định sẽ giống như vậy.
“Anh Phàm, thực sự cảm ơn anh, anh đã khiến tôi cảm thấy mình không thua kém bất kỳ một ai, trong một khoảng thời gian dài, thực ra tôi rất tự tỉ.
Người phụ nữ li hôn đến đâu cũng cảm thấy kém người ta một bấc, nhưng anh đã cho tôi tìm lại được sự tự tin!” Ở bên cạnh Trang Dật Dương, ngày nào cũng phải chịu đủ mọi uất ức, thêm sự phản bội của Dương Thủy, tôi thực sự nghĩ rằng bản thân mình không thể đứng dậy được nữa.
“Vậy còn không mau đồng ý làm bạn gái của tôi, hôm nay là tôi đặc biệt đến thăm cô.
Nhưng lại không tìm được cái cớ nào, cho nên mới hẹn Trang Dật Dương để đàm phán hợp đồng!” Liêu Phàm để lộ ra biểu cảm giảo hoạt, làm tôi không nhịn nổi mà cười theo.
“Thế nhưng bây giờ tôi không thể đồng ý với anh, tôi rất tôn trọng anh, vì vậy không muốn lừa gạt anh, đối với anh tôi không có cảm giác!” Lừa dối anh ta, tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, huống hồ là tôi không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông.
Liêu Phàm rất tốt, thực sự rất tốt, tốt đến mực tôi muốn mãi mãi có một người bạn như vậy.
“Đúng là một cô gái khiến người khác tổn thương, vậy chắc chắn là vì tôi chưa đủ tốt, tôi phải tranh thủ xuất hiện †rước mặt cô nhiều một chút, khiến cô phát hiện ra những mặt sáng khác của tôi! Gió biển không nên ở đây lâu, nếu tâm trạng đã tốt rồi, tôi mời cô đi ăn hải sản!” Liêu Phàm không tiếp tục chủ đề này nữa, giống như chúng tôi vừa mới tranh luận về việc trang tối nay có tròn hay không vậy.
“Được thôi!” Tôi rất có hứng thú với ăn uống, mấy ngày Liêu tiếp đều ăn rau, tôi sắp thành thỏ đến nơi rồi.
Ai ngờ, đến nhà hàng lại đụng phải Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh, xác xuất như thế này khiến tôi nghi ngờ có phải họ theo dõi chúng tôi không.
“Lâm Tĩnh Văn, hai người đừng có đi theo chúng tôi nữa! Dật Dương đã nói rồi, hai người đã chia tay rồi, hôn ước của chúng tôi sẽ tiếp tục, đợi ngày hoàng đạo tháng sau, chúng tôi sẽ tiếp tục đám cưới!” Châu Tư Dĩnh nhìn thấy tôi, vô cùng không vui, thẳng thắn tuyên bố quan hệ của bọn họ.