“Em họ, em yên tâm, chị sẽ không để em làm kẻ thứ ba, nếu Trang Dật Dương không thể quên em, vậy chúng ta có thể sống cùng nhau!” Châu Tư Dĩnh cố làm ra bản mặt hào phóng, thật khiến người ta chán ghét.
“Thật ngại quá, tôi không thích tự làm mình thấp hèn!” Vì một người đàn ông, tôi phải hèn mọn vậy sao? Rõ ràng tôi có thể có lựa chọn tốt hơn, dù cho không có Liêu Phàm, tôi cũng có thể dựa vào năng lực của bản thân mà sống, tiếp tục cố gắng báo thù.
Châu Tư Dĩnh bĩu môi kéo áo Trang Dật Dương, “Dật Dương, em đã cố gắng rồi, nhưng em họ không muốn về bên cạnh anhI”
“Chúng tôi phải đi trước rồi, Tổng giám đốc Trang, lần khác nói chuyện saul” Liêu Phàm bảo vệ tôi, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Tôi cũng miễn cưỡng đứng dậy, nửa người dựa vào Liêu Phàm, tôi hoàn toàn thất vọng về Trang Dật Dương, anh ta đang đứng đó để yên cho Châu Tư Dĩnh xúc phạm tôi sao? Tôi đau lòng, mọi cố gắng coi như cho chó ăn.
“Lâm Tĩnh Văn, nếu hôm nay cô đi cùng hắn ta, chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn!” Trang Dật Dương đứng trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi vô cùng nghiêm túc.
Anh ta gây đi nhiều, râu cũng không cạo, trên cổ áo lại có vết son môi, lưu lại trong lúc anh ta và Châu Tư Dĩnh mây mưa với nhau sao?
Dựa vào cái này, anh ta có tư cách gì mà nói ra những lời này.
Tôi kiềm chế bản thân, tuyệt đối không được khóc, người như vậy không đáng, không xứng đáng, “Không phải giữa chúng ta đã hết rồi sao? Lẽ nào Tổng giám đốc Trang vẫn là một kẻ đeo bám không buông sao?”
Sắc mặt của Trang Dật Dương trở nên kém đi, con mắt kia như một đầm nước đọng, tránh khói anh ta, tôi rời đi cũng Liêu Phàm.
Tôi kiêm chế không quay đầu lại nhìn anh ta, vì bên cạnh anh ta đã có thêm Châu Tư Dĩnh, vốn dĩ không có vị trí của tôi.
Lên xe, nước mắt tôi không thể kìm lại được mà rơi xuống.
Nếu yêu tôi thì sẽ không đặt tôi vào vị trí của kẻ thứ ba, nếu không yêu thì buông ta, đừng làm ra những chuyện như vậy.
Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là một mối nhân duyên qua đường, kết quả lại có con ngoài ý muốn, tất cả lại trở về tĩnh lặng.
Về mối thù của con trai tôi, tôi sẽ tự mình đi trả thùI “Khóc nữa sẽ mất xinh đó! Tôi có biết một chút chuyện của nhà họ Trang, có muốn nghe không?” Liêu Phàm đưa cho tôi vài tờ giấy ăn, tôi hôm nay đã mất hình tượng trước mặt anh ta mấy lần rồi.
Tôi lắc đầu, nhưng rồi lại không can tâm mà gật đầu, Liêu Phàm sẽ không nói nhảm, sự thay đổi của Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh, không chừng là vì nhà họ Trang đã xảy ra biến cố.
“Nghe nói, cụ ông nhà họ Trang đột ngột phát bệnh nặng, phải vào cấp cứu, Trang Dật Dương và Trang Dật Thần hai anh em họ bắt đầu đấu đái! Nếu anh ta muốn thắng thì bắt buộc phải Liêu kết với nhà họ Châu, tôi ngược lại rất thông cảm của Châu Tư Dĩnh, hết lần này đến lần khác bị người khác coi như một quân cờ, lại không hề có một chút tình cảm nào!” Lời nói của Liêu Phàm đã giải được mối nghi ngờ của tôi.
“Cô ta không thấy rảnh sao? Đàn ông này đem tình yêu và tình dục tách rời ra cũng rất thường gặp, nhưng cô ta là phụ nữ mà làm như vậy, thực sự rất hiếm!” Tôi vô thức bảo vệ Trang Dật Dương, nói xong mới nhận thức được mình vừa nói gì.
Trong mắt tất cả mọi người ở Dương Thành, Trang Dật Dương tuyệt đối là niềm tự hào, ngoài việc là một cao phú soái tuổi trẻ tài cao, ai có thể biết được anh ta ở nhà họ Trang vất vả lăn lộn như thế nào, còn bị chính bố đẻ của mình chống lại.
Tôi khỏi tự coi thường bản thân, đến tận lúc này, vẫn còn để tâm, xót thương, đồng cảm, bảo vệ anh ta.
“Vì vậy, cô vẫn còn cơ hội!” Liêu Phàm hững hờ nói, không có chút nào cảm thấy sốc với những gì tôi vừa nói.
Lần này, tôi ngược lại thực sự có chút không thể nhìn thấy Liêu Phàm.
Anh ta một mặt nói thích tôi, muốn kết hôn với tôi, một mặt lại đặc biệt cổ vũ cho chuyện của tôi với Trang Dật Dương.