Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Mấy tháng sau.

Qua khai giảng tầm một tháng, Tiêu
Hữu mới trở lại trường học một lần nữa. Đi học, thay đổi tâm tình, thi
tốt nghiệp trung học, thi tuyển sinh đại học, chờ đợi kết quả trúng
tuyển. Trong mấy ngày này, Tiêu Hữu đã bình phục được một phần nhưng
đả kích trầm trọng đó đã để lại cho cô một vết thương sâu hoắm trong
lòng, thời gian tiêu tan bớt đau nhức nhưng vẫn còn lưu lại ưu thương.

Mười bảy tuổi, cô mất đi người thân.
Mười bảy tuổi, cô mất đi tình yêu đầu đời. Mười bảy tuổi vốn là lứa tuổi tươi đẹp nhất của đời người, thế nhưng đối với Tiêu Hữu mà nói đây là
khoảng thời gian âm u nhất, u ám đến nỗi không thể nào nhìn thấy được
ánh mặt trời, càng không thể thấy được cầu vồng sau cơn mưa.

Lúc sắp xếp lại di vật của ba mẹ, cô
thấy được một quyển nhật ký của mẹ. Bên trong là những dòng chữ viết
xinh đẹp của mẹ, rất rõ ràng, tỉ mỉ, cẩn thận ghi lại từng ly từng tý
những thứ mà cô đã làm qua, còn có những thứ cô đã vô tình bỏ lỡ.

Quyển nhật ký ghi chú lại từng giờ từng
khắc cô lớn lên, cứ cách mỗi một năm thì sẽ được dán một tấm hình của cô vào một trang. Từng chữ viết, từng chi tiết dù là nhỏ nhất, Tiêu Hữu
đều có thể nhận ra mẹ rất yêu thương cô. Giữa những hàng chữ ghi lại
những câu chuyện, cũng tràn ngập tình cảm của ba dành cho cô.

Ba mẹ yêu cô như vậy cho dù Tiêu Hữu…
không phải là người con mà hai người sinh ra. Mười bảy năm trước mẹ lâm
bồn, đứa nhỏ vừa sinh ra đã chết non, ba sợ mẹ đau đớn khổ sở cho nên âm thầm xin nuôi một đứa bé vừa mới sanh đã bị bỏ lại, chính là cô, ba nói dối mẹ rằng đây là đứa nhỏ mẹ đã khó nhọc hoài thai chín tháng mười
ngày sinh hạ.

Thật ra thì mẹ đã sớm phát hiện rằng cô
không phải là con gái do mẹ sinh ra, thế nhưng mẹ vẫn không có một chút
khinh thường hay ghét bỏ. Hai người yêu thương cô như chính con ruột của mình, cố gắng đem bí mật này dấu sâu tận trong đáy lòng. Ba mẹ yêu
nhau, cũng đem tình yêu đó chuyển sang cho cô.

Ân oán nhiều năm trước của Giản Thần Hi
cùng với cậu cũng được Tiêu Hữu biết rõ qua cuốn nhật ký này. Không thể
nghi ngờ chuyện Giản Thần Hi yêu cậu say đắm, nhưng hắn lại không hề yêu cô ấy. Giản Thần Hi đã uy hiếp cậu, nếu như không cùng cô ấy kết hôn
thì cô ấy liền kiện hắn hãm hiếp mình. Nói chung rốt cuộc thì chuyện gì
xảy ra mẹ không có viết, chẳng qua là có viết đến chuyện vì không để cho cậu ngồi tù, hai người đã khuyên hắn cưới Giản Thần Hi vì dù sao với
gia thế của cô ta cũng có thể khiến hắn ngồi tù một cách dễ dàng.

Thế nhưng hắn lại tình nguyện ngồi tù
cũng không đáp ứng cưới Giản Thần Hi. Hắn đã nói một câu khiến mẹ kinh
hãi… hắn nói người hắn yêu là Tiêu Hữu, hắn muốn chờ Tiêu Hữu lớn lên,
khiến Tiêu Hữu trở thành cô dâu của mình.

Cậu muốn lấy cô.

Lúc cô đọc những dòng này, hoàn toàn là
kinh hãi. Đây cũng là lần đầu tiên mẹ đánh cậu, nói cậu là hỗn trướng.
Thế nhưng khi đánh xong lại vô cùng hối hận.

Hắn là một chàng trai nhập cư đến làng
đại học có danh tiếng của nước, ưu tú như thế, tuấn lãng như thế, mà
Giản Thần Hi là một người em học khoá dưới, hỏi sao không có quan hệ
tình cảm.

Cậu cuối cùng cũng đi tù, bởi vì cậu
không chấp nhận cưới Giản Thần Hi. Cậu có chút ngông nghênh, cũng là căm ghét Giản Thần Hi đến cực điểm, mà cũng bởi vì… trong tim cậu có tình
yêu. Bởi vì yêu nên Lăng Việt Nhiên tình nguyện ngồi tù, hắn tin tin
tưởng mình sẽ được trong sạch trong một ngày không xa, nhưng nếu như
cưới Giản Thần Hi thì đối với hắn đây chính là vết nhơ cả đời.

Giản Thần Hi là một cô gái nhu nhược như vậy, làm sao tâm lại ác độc đến thế? Nếu yêu cậu, muốn có cậu thì làm
gì lại muốn phá hủy hắn? Chiếm không được liền hủy diệt, tình yêu như
vậy có phải hay không quá đáng sợ?

Nhật ký vẫn viết đến lúc cậu trở lại, cô cùng Giản Chiến Nam yêu nhau, đến chia tay, mẹ lo lắng cùng đau lòng.
Mẹ hối hận vì đã không có chăm sóc tốt cho cậu, để cho hắn chịu nhìu
khốn khổ khi ở trong tù. Cũng tự trách vì không có chăm sóc tốt có đứa
con gái duy nhất.

Mẹ có viết chuyện cậu vẫn chờ Tiêu Hữu lớn lên… mặc dù sự chờ đợi đó có lẽ vĩnh viễn cũng không có kết quả.

Mẹ thở dài bất đắc dĩ, viết rằng mẹ hi
vọng có thể đợi đến ngày cô thi lên đại học sẽ mang tất cả nói ra, cũng
hi vọng cô cùng cậu có thể chuyển đổi quan hệ từ người thân sang thứ
khác, có thể là yêu nhau, vẫn hi vọng cô cùng cậu có thể ở chung một
chỗ, như vậy thì cô cùng cậu sẽ không bao giờ bị bất kỳ ai thương tổn
một lần nữa.

Bởi vì cậu sẽ rất cưng chiều cô, yêu
thương cô, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, sẽ càng không khiến cô bị tổn
thương bởi vì mẹ đối với Giản Chiến Nam cùng với chuyện của cô rất sợ,
sợ cô sẽ bị đả kích như vậy một lần nữa.

Đọc nhật ký của mẹ khiến tâm tình Tiêu
Hữu rất phức tạp, có thống khổ, có ngọt ngào, cũng có nước mắt. Nhớ buổi chiều hoàng hôn đó, cô đã ôm cuốn nhật ký của mẹ ngồi bên cửa sổ khóc
rống. Mà bây giờ mỗi lần đọc lại nó, cô vẫn như cũ không nhịn được lại
nấc lên. Nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến tim muốn phồng lên phát đau nhưng mà
bọn họ mãi mãi cũng không trở về được, chỉ có thể tưởng niệm, hoài niệm
quá khứ…

“Mạc Mạc!”

Cậu đã trở lại. Gương mặt hắn mỉm cười
ưu nhã đi đến bên người cô. Khi thấy được nước mắt trên mặt cô lại nhìn
đến cuốn nhật ký trong tay cô, hắn đưa tay giúp cô đóng lại “Mạc Mạc,
con không thể sống mãi trong quá khứ. Ngoan nào, không cho phép khóc”
Hắn đưa bàn tay êm ái vì cô lau đi nước mắt trên mặt.

Tiêu Hữu cố gắng mỉm cười “Cậu! Con thi rớt rồi sao?”

Lăng Việt Nhiên giơ giơ phong thư thông
báo trong tay “Mạc Mạc của chúng ta ưu tú như vậy thì làm sao sẽ thi
rớt? Đại học XX. Để ăn mừng chuyện này, tối hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn. Mạc Mạc muốn ăn cái gì?”

Tiêu Hữu không có chút cao hưng khi nhìn thấy phong thư thông báo thi đậu, chẳng qua chỉ là nhìn Lăng Việt
Nhiên, sau một lát mới nói “Cậu! Con có thể gọi tên cậu không? Lăng Việt Nhiên? Việt Nhiên?”

Lăng Việt Nhiên cười cười, đưa tay vuốt mặt Tiêu Hữu, thở dài nói “Sao thế? Tự nhiên lại muốn thay đổi cách xưng hô”

Tiêu Hữu đưa tay ôm lấy Lăng Việt Nhiên, hai cánh tay ôm cổ hắn “Cậu! Con muốn trước khi khai giảng, chúng ta cử hành hôn lễ có được không?”

Lăng Việt Nhiên mặc dù cả cơ thể cứng
ngắt nhưng vẫn đưa tay khe khẽ đẩy Tiêu Hữu ra, kéo ra chút khoảng cách
giữa hai người, nhìn ánh mắt của cô, cuối cùng chỉ là cười. Hắn lấy tay
véo nhẹ lỗ mũi Tiêu Hữu ”Mạc Mạc! Chúng ta không phải đã nói rồi sao?
Chờ con tốt nghiệp đại học rồi hãy bàn chuyện này lại. Nếu như lúc đó mà Mạc Mạc nhà ta không chê cậu là lão già, còn muốn gả cho cậu thì khi đó cậu sẽ thật cao hứng cưới con làm cô dâu của cậu ngay. Nhưng bây giờ
không được, cậu không muốn con hối hận, Mạc Mạc”

Tiêu Hữu đẩy Lăng Việt Nhiên ra, đứng
lên, từ trên cao nhìn xuống hắn “Cậu! Con hiểu rõ mọi chuyện. Cậu cảm
thấy con không yêu cậu cho nên sợ rằng con sẽ hối hận khi cùng cậu kết
hôn, sau đó sẽ rời khỏi cậu, có đúng hay không? Cậu sợ con hối hận, sợ
tổn thương con, cũng sợ con rời khỏi cậu, bởi vì con không yêu cậu, đúng không?”

” Cậu! Con có yêu cậu thì thế nào? Có
yêu thì cũng là sẽ tách ra. Con không biết con còn có thể yêu ai khác
được hay không, nhưng mà nếu như có một ngày con sẽ yêu người khác, còn
có khả năng đi yêu một người, con hi vọng người đó sẽ là cậu, là Lăng
Việt Nhiên. Con tuy còn nhỏ, không hiểu quá nhiều trong cuộc sống, nhưng mẹ cùng ba đã từng nói cho con biết hôn nhân không phải chỉ dành riêng
cho tình yêu, mà còn phải có tình thân. Con muốn có cậu, con tham lam có cậu vì có lẽ hiện tại chẳng qua đây là thân tình, nhưng mà con sẽ cố
gắng, cố gắng yêu, cố gắng yêu cậu… Nếu như cậu không cách nào tiếp nhận được lòng của con như vậy thì con sẽ nghe lời của cậu nói, đợi đến tốt
nghiệp đại học. Có lẽ lúc đó con sẽ yêu người khác, cùng hắn kết hôn,
cùng hắn cho đến đầu bạc, cùng hắn sống chết. Mà cậu… chỉ có thể là cậu
của con. Con nói kết hôn là rất nghiêm túc… Cùng cậu kết hôn… là rất
nghiêm túc…”

“Mạc Mạc! Quyết định của cậu sẽ không
thay đổi” Lăng Việt Nhiên nắm chặt lòng bàn tay, từ từ xoay người không
nhìn đến mặt của Tiêu Hữu, cũng không suy nghĩ đến chuyện tương lai cô
sẽ yêu thương một người khác, sẽ cùng người đó kết hôn.

Bây giờ Tiêu Hữu vừa mất đi ba mẹ, rất
yếu đuối. Cô sẽ coi hắn như toàn bộ thế giới của mình. Muốn giữ chặt cô ở bên mình thì bây giờ đã là có thể, nhưng cô vẫn có quyền đi tìm tình
yêu của mình.

Tiêu Hữu chỉ là muốn hoàn thành di
nguyện của chỉ hắn – Lăng Nguyệt Hồng, bởi vì trng quyển nhật ký Lăng
Nguyệt Hồng có ghi nguyện vọng của mình rằng hi vọng cô có thể ở chung
một chỗ với hắn. Hắn không cần Tiêu Hữu đem mình làm một vật để báo ân
nuôi dưỡng, hắn muốn cô học được cách yêu, cho dù yêu một người không
phải là hắn. Hắn muốn Tiêu Hữu học được cách đứng lên trong cuộc sống,
học được sự kiên cường chứ không phải chỉ vì thực hiện di nguyện của mẹ, chỉ vì báo ơn nuôi dương, vì chuyện hắn ngồi tù mà đau lòng, uất ức
chính mình. Nếu như có thể, hắn tình nguyện để cô cả đời cũng không biết chuyện hắn đã từng ngồi tù… không muốn Tiêu Hữu biết chuyện hắn đang
lưng đeo trên lưng một cái án cưỡng hiếp.

Thật xin lỗi, Mạc Mạc!

Không phải hắn không muốn, mà là hắn không thể!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui