Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Sau kỳ tập
huấn quân sự là tới ngày chủ nhật đầu tiên của Mạc Mạc, đã hẹn gặp mặt
với Cầm Tử, đã lâu như thế nhưng hai người vẫn chưa gặp nhau một lần,
trong thời gian này Mạc Mạc cũng nhận được điện thoại của cậu nhỏ, cậu
nói mọi chuyện đều tốt, nửa tháng nữa là có thể nhìn thấy Mạc Mạc rồi,
Mạc Mạc cũng muốn nhìn thấy cậu nhanh một chút, rất chờ mong và cũng rất vui vẻ. Nhưng dường như trong lời nói của cậu nhỏ đang ẩn dấu cái gì
đó, lại khiến trái tim của Mạc Mạc như bị treo lên.

Mạc Mạc vừa
ăn xong điểm tâm sáng, thì nhận được điện thoại của Cầm Tử, bảo cô nhanh đi ra, đến cửa hàng Khắng Đức Cơ ở cổng trường học, Cầm Tử chẳng những
muốn vào, hơn nữa cũng muốn ăn sáng, nên đang ở trong ăn bữa sáng.

Nghĩ đến sẽ
gặp Cầm Tử tâm tình Mạc Mạc trở nên tốt hơn, trên mặt cũng lộ vẻ tươi
cười, tắt điện thoại rồi đi ra ngoài. Đi tới Khắng Đức Cơ, Mạc Mạc đẩy
cửa bước vào, nhìn xung quanh một lúc, thì thấy Cầm Tử đang ngậm cánh
gà, đang ngoắc tay về hướng cô, Mạc Mạc cười lên, cười bộ dạng vẫn già
như xưa của Cầm Tử, không ra dáng thực nữ chút nào, hành vi lại giống
phong cách đàn ông hơn.

Lúc Mạc Mạc đi tới, Cầm Tử đứng lên, cho Mạc Mạc một cái ôm mãnh liệt “Mạc Mạc, người ta rất nhớ cậu, nên tranh thủ tới ôm cậu đó, rất mềm mại, haha..!”

“Cút đi, đồ xú nha đầu, không có dáng dấp gì cả” Mạc Mạc đẩy con bạch tuộc Cầm Tử ra, ai không biết còn cho rằng hai người có quan hệ không đứng đắn.

Mạc Mạc ngồi đối diện với Cầm Tử, Cầm Tử vừa ăn vừa kể khổ: “Mạc Mạc, sao cậu phơi nắng mà không đen, mới huấn luyện mấy ngày, cậu
nhìn mình xem, đen như người châu Phi vậy, cánh tay và chân cùng một
màu.”

Làn da trắng tinh trước kia của Mạc Mạc cũng có đen hơn một chút, nhưng không dễ
nhìn thấy được, thực ra cô chưa phải tập quân sự ngày nào, ngày đầu tiên tập quân sự do cơ thể suy yếu nên ngất xỉu, mấy ngày tập sau đó cô chỉ
ngồi một bên phơi nắng mà mặt đã tái xanh, nên sang năm mới học bù lại.

“Ăn nhiều một chút, bổ bổ…” Mạc Mạc thấy Cầm Tử quả thật là gầy đi, cũng đen đi nên không khỏi đau lòng “Đừng luôn ăn mấy thứ này, biết không?”

“A…A..biết rồi, Mạc Tiêu Hữu, sao càng ngày cậu càng giống mẹ tớ, mắc bệnh già trước tuổi.”

“Không phân biệt tốt xấu.” Mạc Mạc liếc mắt nhìn cô, hai người cùng cười lên haha. Cầm Tử tiếp tục ăn, khi Mạc Mạc đang muốn hỏi Cầm Tư cái gì đó thì trước mắt đột nhiên
tối sầm, bị người nào đó che kín cả hai mắt, lòng bàn tay dịu dàng, có
chút cảm giác thô ráp, đó là tay của đàn ông, Mạc Mạc lặng đi một lát,
là ai, lại nghịch như thế, ở trong thành phố, ngoại trừ Cầm Tử thì dường như cô không quen biết ai.

Tay của Mạc
Mạc không nhịn được mà gỡ tay người kia ra, muốn nhìn xem đó là tay của
ai, nhưng người phía sau rất tinh quái, không chịu để cô đạt được mục
đích, Mạc Mạc cười hỏi: “Ai đó, mau nói cho mình biết đi.”

Cầm Tử cười
ha ha, trước mắt Mạc Mạc lại sáng ngời, đôi tay che mắt cô cũng bỏ ra,
cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy được khuôn mặt điển trai “Anh Tô”, Mạc Mạc gọi to đầy ngạc nhiên, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp
anh, cũng phát hiện khuôn mặt anh đang tức giận như trẻ con.

Đã lâu rồi
bọn không gặp nhau, hình như anh đi làm nhiệm vụ. Ở thành phố xa lạ này
có thể nhìn thấy người quen của mình, không giống như bài hát “Nước mắt
lưng tròng”, trong lòng cũng cảm giác thân thiết hơn gấp bội.

Tô Thiệu Cẩn ngồi bên cạnh Mạc Mạc, nở nụ cười tươi tắn “Mấy ngày không gặp, bạn học Mạc Tiêu Hữu lại xinh hơn, em gái Cầm Tử, em
nói xem người với người sao chênh lệch lớn thế, sao em chẳng tiến bộ
chút nào cả?”

Cầm Tử trừng hai mắt, làm bộ tức giận: “Này, Tô Thiệu Cẩn, anh khen Mạc Mạc là được rồi đâu cần phải hạ thấp em như
vậy, em vẫn là em gái của anh đó, cái đồ trọng sắc khinh em gái, em muốn đoạt tuyệt quan hệ anh em với anh. Còn nữa Mạc Tiêu Hữu, chúng ta nên
giảm bớt số lần gặp mặt thì đối lập sẽ không quá lớn như thế, nghĩ mình
căn bản cũng là thiên nga trắng, so sánh với cậu, mình trực tiếp bị gọi
là vịt con xấu xí, bi kịch cuộc đời tôi….”

Mạc Mạc đưa tay ra cầm một cánh gà nhét vào trong miệng Cầm Tử, “Cầm Tử, không nên trúng quỷ kế của đối phương, người này rõ ràng là hâm mộ
ghen hét tình cảm tốt của chị em mình, đặc biệt đến phá hoại tình cảm
của chúng ta, cậu đừng bị mắc lừa như thế.”

Cầm Tử vừa ăn vừa gật đầu “Nói có lý, thiếu chút nữa là trúng quỷ kế của đối phương.”

Ba người vừa cười vừa nói, xum lại một chỗ rất vui vẻ. Vì khó khăn lắm Tô Thiệu Cẩn
mới đến đi chơi được 1 lần, Mạc Mạc vốn định cùng đi dạo di tích cổ,
nhưng không nghĩ đến ngay sau khi ra khỏi cửa hàng thì Tô Thiệu Cẩn đã
phải quay về thành phố C, ngày mai công việc ở trong cục rất bận, anh
chỉ có thể qua thăm một chút.

Sau khi Cầm Tử nhận một cuộc điện thoại thì vô cùng lo lắng nói với Mạc Mạc: “Mạc Mạc, mình có việc phải về trường, cậu tiễn anh trai giúp mình, mình đi
trước đây, hôm nào lại tới tìm cậu, anh! tạm biệt, em gái không tiễn anh được rồi.” Cầm Tử tặng cho Tô Thiệu Cẩn một cái ôm, rồi lại nói thầm câu gì đó liền vội càng chạy đi.

“Phải đi vội vàng thế sao?” Mạc Mạc hỏi.

Tay Tô Thiệu Cẩn vỗ trên đầu Mạc Mạc, như vỗ về con chó nhỏ, an ủi nói: “Được rồi, nha đầu đừng khổ sở nữa, lần sau anh sẽ thăm em, mang thức ăn ngon cho em.”

“Bị anh đánh bại rồi.” Mạc Mạc lắc đầu bất đắc dĩ, cũng đưa tay chộp lấy móng vuốt của Tô Thiệu Cẩn, từ chối cái đầu của mình đang bị anh chà đạp.

Tô Thiệu Cẩn cười cười, trong mắt chợt xuất hiện gì đó, cuối cùng hỏi: “Được rồi, anh phải đi, có yêu cầu gì thì nhớ gọi điện cho anh…….vẫn quen chứ?” không nhịn được hỏi.

“Ừ, rất tốt.” Mạc Mạc trả lời, “Em tiễn anh…”

Tô Thiệu Cẩn nói: “Anh còn có việc phải giải quyết một chút, lát lữa có xe của bạn sang đưa anh đi, em về đi.”

“Vậy…. anh đi đường cẩn thận, em không tiễn anh nữa, về đến gọi điện thoại cho bọn em nha.”

“Ừ, đi đi.”

Mạc Mạc xoay người, từ từ tách ra, nhưng từ phía sau Tô Thiệu Cẩn đột nhiên hô lên “Mạc Mạc!”

“Hử?” cô dừng bước xoay người lại, Tô Thiệu Cẩn đi tới hướng cô, có cái gì đó đang ở trên cổ cô, Mạc Mạc cúi đầu nhìn thấy một viên đá rất đẹp, viên
đá màu lam còn khắc hoa văn, đây là lần đầu tiên cô thấy, trên đó có
khắc một dòng chữ nhỏ “A kiều lao ba cách”, vốn là tiếng trung nhưng đọc lên lại không có ý nghĩa gì. Không hiểu, có lẽ nó cũng không có ý gì.

“Lúc nhậm chức thì nhặt được viên đá này.” nói xong Tô Thiệu cẩn đứng bên cạnh cô “Nha đầu, em gây đi đó, nhớ ăn nhiều một chút.” Rồi ôm một cái rất nhẹ nhàng sau đó liền buông ra, Tô Thiệu Cẩn đưa tay lên nhìn đồng hồ, Sau đó an ủi đặt tay lên đầu Mạc Mạc khiến cô xoay
người, “Thời gian không còn sớm nữa, anh thực sự phải đi rồi.”

Khi Mạc Mạc
xoay người lại thì cũng thấy Tô Thiệu Cẩn xoay người, đi tới một hướng
khác, bước chân nhanh nhẹn, bóng dáng cao lớn đặc biệt gây nên chú ý
trong đám người. Mạc Mạc cũng xoay người đi về phía trường học.

Từ sau buổi
chia tay với Tô Thiệu cẩn, lại nửa tháng nữa trôi qua, Mạc Mạc lo lắng
đợi điện thoại của cậu nhỏ, giới hạn 1 tháng đã tới, cậu nhỏ sẽ tới Bắc
Kinh tìm cô, lúc tới, chắc chắn sẽ điện thoại cho cô đầu tiên.

Mạc Mạc chờ
từ sáng cho tới trưa, nhưng điện thoại vẫn không rung động, nhìn điện
thoại, không còn cách nào khác đành bấm số. Mạc Mạc không nhịn được mà
suy nghĩ miên man, tại sao cậu nhỏ không gọi điện thoại cho cô, tạo sao
một tin nhắn cũng không có.

Lòng hơi bất an, rồi tự an ủi bản thân, có lẽ cậu nhỏ muốn cho cô một sự ngạc nhiên, sẽ xuất hiện đột nhiên trước mặt cô, trong tâm trạng như thế Mạc Mạc
chờ cho đến xế chiều, cuối cùng cũng có cuộc điện thoại gọi tới.

Mạc Mạc vội
vàng nhấn nghe, nghĩ rằng là cậu nhỏ gọi điện tới, nhưng bên kia là
giọng nói lạnh lùng như băng của đàn ông, nói rõ ràng, hùng hồn với cô: “ Cô là Mạc Tiêu Hữu phải không?”

“Là tôi, anh là…?”

“Đây là nhà tù thành phố C, phạm nhân Lăng Việt Nhiên mấy ngày trước vượt ngục, bị bắn chết…”

“Không…!” Mạc Mạc yếu ớt nói ra một tiếng, thảm thiết rống lên: “Anh gạt tôi, anh gạt tôi, tôi không tin, anh nói dối, cậu nhỏ, cậu ấy chỉ bị phạt một tháng, tại sao phải vượt ngục, sẽ không…”

“Xin cô tỉnh táo, nếu như có thể mời cô đến đây nhận di vật…. hơn nữa, mong cô nén bi thương.” Bên kia nói xong liền tắt điện thoại.

Cậu nhỏ vượt ngục bị bắn chết? nhất định điều này không phải là sự thật, trong tivi
mới có tình tiết này, lẽ nào lại xẩy ra với cậu nhỏ, cậu từng nói phải
đợi qua một tháng mới gặp cô, cậu nhỏ sẽ không ngốc như thế.

Trái tim Mạc Mạc co rút đau đớn từng cơn, tay chân cũng chết lặng, điện thoại di
động rơi trên mặt đất đến nát vụn, cô phải về nhà, về nhà, về nhà thì
nhất định có thể nhìn thấy cậu nhỏ, nhất định là người nào đó dựng kịch, nhật định là thế…!

Nhưng tất cả đều không phải là diễn kịch, lúc Mạc Mạc chạy về thành phố C và đi tới
nhà tù, cô nhận mấy đồ vật của cậu trước lúc bị giam, âu phục hôn lễ,
hôn giới, còn mua đồng hồ đeo tay cho cô.

Bọn họ nói
với cô, khi cậu đang thi hành hình phạt đị đánh nhau khiến người khác bị thương, cho nên bị đưa đến ngục giam, hình phạt là 3 năm. Bọn họ nói
với cô, lúc đang lao động cải tạo thì cậu nhỏ bỏ trốn với một người phạm trọng tội, bị bắn chết trên biển, rơi vào trong biển, đã tìm mấy này
nhưng không tìm thấy thi thể, có thể đã chôn vùi trong bụng cá, không có khả năng còn sống.

Tin này
không thể nghi ngờ gì nữa như sét đánh giữa trời quang, đủ để cho Mạc
Mạc sống không bằng chết, một năm nay, mỗi người đều đả kích khiến Mạc
Mạc đáp không kịp, khiến cô không còn sức để tiếp nhận, tại sao tất cả
lại biến thành như thế.

Mạc Mạc như
xác không hồn, cơ thể từ từ ngồi xuống, như bức tượng không linh hồn,
hai mắt nhìn chằm chằm di vật của Lăng Việt Nhiên, Mạc Mạc lo lắng, đau
đớn, trái tìm như vỡ ra, nhưng cô ôm những di vật để lại của cậu nhỏ
cũng không khóc lên một tiếng, nước mắt chỉ như một chuỗi trân châu bị
đứt dây thi nhau rơi xuống không ngừng.

Một trận ớn
lạnh lan ra trong người, cô cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, cơ thể như
trống không, như ở trong băng tuyết ngập trời mênh mông bát ngát, một
người cũng không có chỉ có một mình cô.

“Mạc Mạc, Mạc Mạc!”

Là ai, ai
đang gọi bên tai cô, trên đời này còn có người để cô lưu luyến nữa sao,
khuôn mặt trắng bệnh của Mạc Mạc trở lại bình thường, nhìn thấy Giản
Chiến Nam, là hắn, sao hắn lại xuất hiện ở đây. Hắn là ma quỷ sao, là
hắn đã sắp đặt cho cậu nhỏ vào nhà tù, là đôi tay mà quỷ của hắn bức cậu nhỏ đi đến con đường cùng, nếu như không phải hắn và Giản Thần Hi, thì
cậu nhỏ sẽ không phải ngồi tù, sẽ không chết…

Giản Chiến
Nam đến gần cơ thể sắp sụp đổ của Mạc Mạc, Mạc Mạc vì đau đớn mà im lặng đến mức đáng sợ, khiến cho hắn bất an, ôm chặt lấy Mạc Mạc: “Mạc Mạc, chúng ta đi khỏi nơi này.”

“A…!” Mạc Mạc đau đớn than khóc, oán giận há mồm mà cắn cổ của Giản Chiến
Nam, khóc nức nở thành tiếng. Hàm răng cắn tới trong nháy mắt vỡ tan,
mùi tanh của máu tươi tràn ngập trong miệng của Mạc Mạc. Nước mắt chạy
từ trên mặt cô xuống ngấm vào nơi da thịt của Giản Chiến Nam bị Mạc Mạc
cắn, đau nhói. Có người muốn tiến lên tách Mạc Mạc ra, nhưng bị Giản
Chiến Nam ngăn cản, anh vẫn đứng im tùy ý cho Mạc Mạc phát tiết. Mạc Mạc khóc nức nở, tiếng khóc như một con dao đâm thẳng vào trái tim hắn.

Mạc Mạc nhả
ra rồi hung hăng đẩy hắn ra, máu tươi trên cổ Giản Chiến Nam chảy lượn
xuống, Mạc Mạc cắn thật ác, oán hận hắn, oán hận Giản Chiến Nam, ánh mắt của cô thẳng như đầu kiếm nhìn Giản chiến Nam, trong mắt chỉ toàn thù
hận, gào thét đầy thống hận: “Hung thủ, hung hủ.”

Hung thủ!

Không phải!

Tất cả những điều này không nằm trong dự liệu của hắn.

Mạc Mạc cũng muốn hận mình, đừng, sắc mặt Giản Chiến Nam như bao phủ một tầng sương
mù, ánh mắt thù hận của Mạc Mạc khiến trái tim hắn bất chợt sợ hãi, Mạc
Mạc và hắn đã hết rồi, thực sự hết rồi, hắn muốn ôm Mạc Mạc, đưa cô đi,
nhưng Mạc Mạc lại bước lui, gào lên trong phẫn nộ: “Giản Chiến
Nam, tại sao anh không chết đi, tại sao? Tôi hận anh, tôi hận anh, anh
và Giản Thần Hi, hai người nên đi chết đi. Người chết không nên là cậu
nhỏ của tôi, là đồ ma quỷ độc ác các người!”

Mạc Mạc dựa vào tường đứng lên, khi Giản Chiến Nam muốn đi tới đỡ cô thì Mạc Mạc lại gào lên: “Đừng chạm vào tôi, Giản Chiến Nam, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, các người sẽ bị báo ứng..”

Mạc Mạc lảo
đảo rời đi, không thèm liếc mắt nhìn Giản Chiến Nam. Bên ngoài ánh sáng
mặt trời sáng chói, Mạc Mạc cảm thấy đầu mình choáng váng từng đợt, ngay trong giây phút cô sắp ngất thì một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ cô.

“Anh Tô…” Mạc Mạc ngã vào trong lòng Tô Thiệu Cẩn.

***************

Lúc Mạc Mạc
tỉnh lại, đầu đau đến sắp nứt ra, không phân biệt rõ là sự thật hay hư
ảo, hỗn độn mơ hồ, tất cả trong mắt đều mất đi màu sắc, u ám như rơi vào địa ngục, không biết đang ở nơi nào và cũng không quan tâm mình đang ở
nơi nào.

Cậu nhỏ.

Cậu nhỏ.

Là Mạc Mạc
không tốt, Mạc Mạc nên bảo vệ cậu, không nên rời đi một mình, nhất định
cậu đã rất khó khăn phải không. Mạc Mạc không bên cậu, đáng nhẽ mỗi ngày Mạc Mạc nên đi thăm cậu…

“Mạc Mạc, em tỉnh rồi.” tay Tô Thiệu Cẩn vẫn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, thấy cô tình lại thì cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhõm.

“Anh Tô.. cậu nhỏ vượt ngục thật sao? Thật sự đã chết rồi sao? Có phải là bọ họ nhầm rồi không, có phải có người cố ý hại cậu ấy không, cậu ấy sẽ
không ngốc như vậy đâu, đúng không?”

Tô Thiệu Cẩn đau lòng cầm tay Mạc Mạc, một tay kia thì xoa lên gương mặt đang rơi
nước mắt không ngừng của cô, không biết nên nói như thế nào với cô, hơi
khó khăn nói: “Mạc Mạc, lời bọn họ nói đều là sự thật, em không
nên khổ sở như thế, còn có anh Tô của em nữa, cho nên, Mạc Mạc phải kiên cường lên, biết không?”

Mạc Mạc không trả lời, chỉ nói: “Anh Tô, em đói bụng, anh có thể đi mua đồ ăn giúp em không?”

“Muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, đói bụng nên cái gì cũng có thể ăn.”

“Được, em chờ anh, anh đi nhanh thôi”.

“Ừ.”

Tô Thiệu Cẩn buông tay cô rồi đi ra ngoài, đi tới nơi cách đó không xa đột nhiên anh dừng lại, trong đầu hiện lên nỗi bất an, vội quay người trở về, về tới
phòng bệnh của Mạc Mạc, chỉ thấy Mạc Mạc đứng ở trên ban công, chỉ cần
nhảy nhẹ một cái thì Mạc Mạc sẽ tan xương nát thịt.

“Mạc Mạc”, trái tim Tô Thiệu cẩn sợ đến cứng lại, hô hấp như ngừng lại, vành mắt hồng hồng, “Mạc Mạc, đừng làm chuyện điên rồ, xuống đi, nghe lời anh, em như vậy anh Tô sẽ rất đau lòng, biết không? Mất em, anh Tô sẽ đau khổ như em bây giờ,
em nguyện ý để anh Tô phải như vậy sao! Hả?”

Mạc Mạc quay đầu nhìn Tô Thiệu Cẩn, buồn bã nói: “Không nên, anh Tô, Mạc Mạc không muốn anh phải đau khổ, nhưng em mệt mỏi lắm
rồi…. thực sự quá mệt mỏi, em muốn đi tìm ba mẹ còn cả cậu nhỏ nữa, như
vậy sẽ không đau khổ nữa.” vừa nói cơ thể vừa di chuyển, khiến Tô Thiệu Cẩn sợ đến phát hoảng “Mạc Mạc, đừng mà, em hãy nghe anh nói, không có thời điểm nào không vượt qua được, trên đời này không chỉ có một mình em.”

Mạc Mạc đã không nghe vào tai nữa, cơ thể đi về phía trước, Tô Thiệu Cẩn hoảng sợ gào lên “Mạc Mạc, em mang thai rồi, em muốn đưa cả con của mình tới chỗ chết sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui