Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Mạc Mạc không nói gì, cứ vậy đi, ở đây hắn cũng có thể hưng phấn, có thể tức giận tức giận, nhưng cũng rất áp lực “Đừng ồn ào, ngủ đi, miệng bết thương của anh còn chưa liền đâu.”

“Từ lúc nào đã quan tâm anh như thế? anh có chết rồi thì chắc em cũng không biết luôn? Hử?” Giản Chiến Nam nói rồi cắn lên cái mũi xinh xắn của Mạc Mạc, hai ngày
nay hắn nằm ở bệnh viện nhưng một lần cô cũng không chịu lộ diện, nếu
như không phải hắn gọi cô tới thì đoán chừng đến khi xuất viện cô cũng
không tới luôn, hắn lại tiếp tục cắn.

Tay Mạc Mạc che miệng của Giản Chiến Nam lại với vẻ hơi bất đắc dĩ.

Ngón tay của Mạc Mạc bị ngậm trong miệng của Giản Chiến Nam, vừa như hôn lại vừa như cắn “Mạc Mạc, có phải rất hi bọng anh chết đúng không?”

Không phải
nghi ngờ mà chỉ là giọng điệu thản nhiên, là một loại thăm dò hoặc đại
loại gì đó, Mạc Mạc không trả lời, đúng, cô đã từng muốn như thế, nhưng
không có cách nào mở lời được, chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Nhưng đôi khi im lặng lại là ngầm thừa nhận.

“Trả lời anh.” Vẫn là giọng điệu trầm thấp thản nhiên, nhưng vẫn hơi có chút bá đạo, không cho phép Mạc Mạc cự tuyệt trả lời

“Không có.” Mạc Mạc nghĩ một chút, nhưng cũng trả lời thản nhiên. Ngón tay thì vừa
ngứa vừa nóng, không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy hơi bực bội.

Nếu nói dối
thì vừa ý hắn có phải là tốt không? Khóe môi của Giản Chiến Nam hơi
nhướng lên, lộ ra ý cười, vừa giống trào phúng vừa như rất vui vẻ. Dừng
đề tài ở đây, Giản Chiến Nam không nói tiếp nhưng tay lại duỗi tới giữa
hai chân của Mạc Mạc , Mạc Mạc tức giận “Anh cứ như thế em đi đó.” Tay lộn xộn cũng không ngại tới vết thương gì cả.

Giản Chiến Nam hơi không cam lòng mà thu tay lại, “Mạc Mạc , bây giờ không cho thì sau này phải gấp đôi đó…”

“Ngủ.” Mạc Mạc đắp chăn không để ý đến hắn.

Khi tỉnh lại Mạc Mạc chỉ cảm thấy một mảng màu đen trước mắt, dường như đã ngủ rất
lâu nhưng sao trời vẫn không sáng, trí nhớ từ trong giấc ngủ tỉnh lại
mới phát hiện ra bản thân bị lấp trong ổ chăn, một tay cô gác lên lưng
của Giản Chiến Nam, không khí trong chăn hơi bức bối, lúc Mạc Mạc muốn
chui ra thì một bàn tay to đè lên vai của cô.

Lúc Mạc Mạc đang nghi ngờ thì nghe Giản Chiến Nam nói: “Mẹ, con đã không sao rồi, mấy ngày này khổ cho mẹ quá, bác sĩ cũng nói ngày mai con có thể ra viện, mẹ đừng lo nữa.”

Mẹ Giản đang ở đây? Tới bao lâu rồi, có phát hiện cô ở trong chăn của Giản Chiến Nam không? Nghĩ một chút, nếu đã bị phát hiện rồi thì Giản Chiến Nam sẽ
không ngăn cô lại trong chăn, do đó một cử động nhỏ Mạc Mạc cũng không
dám làm, nhưng lúc này mới phát hiện một vấn đề cực lớn, trên người cô
không mặc quần áo.

Mạc Mạc chỉ
cảm thấy trước mắt tối sầm, lòng bàn tay thì lạnh lẽo, rõ ràng ngày hôm
qua cô mặc quần áo ngủ mà. Ngoại trừ Giản Chiến Nam cởi quần áo của cô
thì còn có ai vào đây nữa. Lúc nửa đêm vốn ngủ không quen, nhưng lại bị
ầm ĩ một phen nên mãi tới hừng đông thì cô mới buồn ngủ, đoán rằng đã
ngủ như chết vì rất lâu rồi cô không thức đêm.

Bản thân
mình thì trần như nhộng nằm bên cạnh một người đàn ông, mà bên kia
giường lại là mẹ của người đàn ông đó, nếu như bị phát hiện không biết
sẽ dọa người như thế nào, mặt của Mạc Mạc không kìm chế được mà nóng
lên.

Lúc Mạc Mạc
đang bực mình thì tay của Giản Chiến Nam đi động từ vai của cô đến trước ngực, chính xác là cầm một bên mềm mại làm chuyện xấu…

Đã tình
huống này rồi mà hắn còn có thể hư hỏng như thế… Mạc Mạc cảm thấy ở
trong chăn như trong một lò lửa lớn, sắp tan chảy cô rồi, mặc dù biết mẹ Giản nhìn không thấy nhưng vẫn lo lắng sắp chết. Cảm giác này như cảm
giác đang đi ăm trộm vậy.

Ngón tay
trên ngực của hắn đang trêu chọc tới cực hạn của cô, cô đã khó xử gần
chết, mà hắn vẫn thản nhiên nói chuyện với mẹ. Giản Chiến Nam cố ý, nhất định là cố ý. Mặt của Mạc Mạc đến mức sắp cháy lên, cô muốn đẩy tay hắn ra, nhưng lại đúng lúc Giản Chiến Nam buông tay ra. Mặt của Mạc Mạc
đang đối diện với eo của Giản Chiến Nam, cô cẩn thận dịch miệng tới há
miệng cắn một cái.

Ha, Giản Chiến Nam đau, còn mẹ Giản thì còn đang gọt táo, nghe Giản Chiến Nam hừ một tiếng thì không khỏi lo lắng “Sao thế, có phải miệng vết thương đau không?”

“Không sao, mẹ, mẹ nên về đi, con muốn nghỉ một chút, đêm qua ngủ không tốt lắm.” bàn tay của Giản Chiến Nam thuận tiện cầm lấy bàn tay nhỏ của Mạc Mạc, rồi đặt tới nơi đã sớm cương cứng của hắn.

“Được rồi, vậy con ngủ đi, mẹ về trước nhé.” Mấy ngày nay bà cũng rất mệt mỏi.

Nghe tiếng
thu dọn đồ đạc, chắc là đồ đưa cơm, sau đó lại yên tĩnh, người đi rồi
sao, lúc này Mạc Mạc mới chui ra khỏi chăn, hít thật sâu, cô sắp ngẹt
chết rồi.

Giản Chiến
Nam thấy khuôn mặt ửng đỏ của Mạc Mạc, hai mắt thì đầy ý trách móc, tóc
thì bừa bộn, hoàn toàn giống bộ dạng sau khi trải qua một trận yêu đương cuồng nhiệt. Rất… mập mờ, cũng rất mê người, hấp dẫn Giản Chiến Nam
nhào vào cô, ăn tươi cô. Giờ đây dường như Mạc Mạc là một món ăn rất
ngon miệng, nếu hắn không ăn thì thật là sai lầm.

“Mạc Mạc.” giọng nói của Giản Chiến Nam đã khàn đi, trong con ngươi đen nháy đều
là Mạc Mạc , ngay lúc hắn muốn tiến thêm một bước thì cách đó không xa
lại vang lên một giọng nói hết sức kinh ngạc “Anh Giản.”

Mạc Mạc lúng túng không biết nên làm gì bây giờ, ngây người nhìn người phụ nữ xuất
hiện trong phòng bệnh, bây giờ trốn cũng đã chậm, hơn nữa cô không phải
là nhỏ nhắn gì tránh cũng không thể tránh được.

Phản ứng đầu tiên của Giản Chiến Nam là trùm chăn lên người Mạc Mạc, ánh mắt lạnh như băng rất giống với thời tiết bên ngoài “Ai cho cô vào đây?”

Trên mặt người phụ nữ hiện lên vẻ phức tạp, vừa hoang mang bối rối vừa lúng túng không chịu nổi, cánh của cô chỉ vào cánh cửa “Cánh cửa bên ngoài không đóng, Dì Giản bảo em vào… cho nên em…”

Giản Chiến Nam không hề xấu hổ hay bối rối, chỉ nói năng lạnh như băng “Cô có thể ra ngoài rồi.’

Sắc mặt người phụ nữ hơi trắng bệch, tức giận nhưng do được giáo dục tốt, để bó hoa nắm trong tay xuống bàn “Chúc anh sớm hồi phục sức khỏe, tạm biết.”

Người phụ nữ bước đi hơi bối rối, nhưng Mạc Mạc lại đánh sau đầu Giản Chiến Nam, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Giản Chiến Nam, toàn là chuyện tốt của anh làm đó.”

Mạc Mạc xoay người tìm quần áo, nhưng Giản Chiến Nam lại bổ nhào về phía Mạc Mạc, đặt cô dưới người: “Anh chỉ sợ em mặc quần áo thì ngủ sẽ không thoải mái.”

Mạc Mạc bị
đè lên người không thể nhúc nhích, ở đây người đến người đi rất nhiều,
lúc nào cũng có thể có người vào, dáng vẻ này của cô không gì có thể xấu hổ hơn, Mạc Mạc không rảnh để so đo với hắn, “Anh đứng lên trước đi.”

Cuối cùng
Giản Chiến Nam vẫn đứng dậy, hắn đã nhịn vài ngày rồi, lúc sáng tỉnh dậy phải mất bao sức lực mới cởi được quần áo của Mạc Mạc, chỉ thiếu chút
nữa đã bị nội thương… nhưng giờ đây người đẹp ở trong ngực thì làm sao
hắn có thể buông tha như thế. Nhưng Mạc Mạc không tìm thấy quần áo, lại
không dám lên tiếng mà chỉ có thể buồn bực để Giản Chiến Nam ăn đến sạch sẽ.

Có lẽ do
liên quan đến vết thương nên động tác của hắn rất nhẹ, không đau đớn như trước, nhưng đến phút cuối cùng, Giản Chiến Nam lại không khống chế
được khiến Mạc Mạc vẫn khá đau, còn hắn thì rất thỏa mãn. Nếu như không
phải ở bệnh viện, nếu như không bị thương, thì Giản Chiến Nam rất muốn
làm thêm lần nữa, chỉ đáng tiếc….

Buổi sáng
Mạc Mạc lăn qua lăn lại nên bụng đã bắt đầu kêu gào, kéo cơ thể mệt mỏi
trắng bệch không còn chút máu liếc Giản Chiến Nam rồi đi vào phòng tắm
tắm rửa. Sau khi tắm sạch sẽ quấn khăn tắm đi ra, Mạc Mạc thấy Giản
Chiến Nam để một bộ đồ nữ trên chiếc chăn mềm mại, trên bàn còn có bữa
sáng. Lúc cô tắm rửa chắc có người tới. Cô đi qua lấy quần áo rồi đi vào phòng thay đồ, khi đi ra thấy vẻ mặt thỏa mãn của Giản Chiến Nam “Đói không?” Hắn hỏi.

Mạc Mạc nói, “Không đói, em đi đây.”

“Ăn bữa sáng với anh.” Giản Chiến Nam nói xong cũng bước xuống giường.

“Không phải anh vừa ăn xong sao?” khi nãy mẹ Giản đến không phải là chăm sóc bữa sáng cho hắn sao.

Giản Chiến Nam nháy mắt “Không phải vừa rồi đều cho em hết rồi sao?”

“Anh…lưu manh…” Mạc Mạc lấy khăn lau mặt nhét vào trên mặt Giản Chiến Nam.

Lúc Giản
Chiến Nam từ từ kéo khăn xuống, chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Mạc
Mạc, hắn không gọi cô, không phải hắn thường xuyên vui đùa lưu manh với
cô à, sao da mặt lại mỏng như thế, nghĩ tới mà cười rồi đi tới phòng
tắm, rồi lại hơi nhíu mày…

Tới buổi
trưa, Giản Chiến Nam gọi điện cho tài xế Tiểu Lưu của Mạc Mạc, hỏi Tiểu Lưu là Mạc Mạc về nhà luôn hay còn đi đâu khác.

Tiểu Lưu nói cho hắn rằng Mạc Mạc cửa hàng thuốc rồi.

Thì ra cô vẫn đi tới đó.

Mua cái gì. Rất rõ ràng, cô không muốn có con, không cần con của hắn.

Cuối cùng
Giản Chiến Nam cũng ra viện, lại bắt đầu bận rộn, mấy ngày trước ở bệnh
viện khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi yên tĩnh một chút, như nghỉ phép.
Nhưng bây giờ ra viện rồi thì không có lúc nào nhàn rỗi.

Ngoại trừ
chuyện công ty, còn có sự sắp xếp của mẹ, sắp xếp hắn gặp mặt với cô gái Lạc Thi kia, ở bên kia điện thoại mẹ quấy rầy một hồi, vừa mắng hắn bất hiếu, rồi nào là cơ thể không thoải mái, lại đừng làm cho bà tức giận,
cho nên Giản Chiến Nam đành phải đồng ý.

Thực ra Ăn
cơm với người đẹp cũng không phải là chuyện không thể chịu đựng được,
chỉ vì liên quan đến vấn đề kết hôn nên tâm tư của hắn hơi phức tạp. Lạc Thi, tên rất đẹp, ấn tượng đầu tiên của Giản Chiến Nam với cô gái này
có lẽ sẽ làm một người vợ đảm mẹ hiền, nhưng không phải là “Thức ăn”của
hắn, nhưng do ba mẹ hắn xem trọng , lại rất thích Lạc thi, hơn nữa gia
đình Lạc Thi cũng rất xứng vơi nhà hắn.

Buổi tối hắn còn phải về với Mạc Mạc nên hẹn Lạc Thi ăn cơm vào buổi trưa, Lạc Thi
ăn rất tao nhã, lời nói cũng rất khéo lóe, nhưng Giản Chiến Nam lại nhớ
tới dáng vẻ lúc ăn cơm của Mạc Mạc, chẳng khác gì lúc làm bài tập của
học sinh nhỏ, rất chăm chú, đặt biệt rất giống một đứa trẻ.

“Cô gái ở bệnh viện ngày đó là bạn gái của anh sao?” ngày đó đúng là Lạc Thi đi thăm Giản Chiến Nam, cũng thật khéo mà nhìn
thấy được cảnh đó của Mạc Mạc và Giản Chiến Nam, không thể phủ nhận, cô
có tình cảm với Giản Chiến Nam, mà còn rất tốt, không tự chủ được mà bị
hắn hấp dẫn, cô cũng biết danh sách mỹ nhân bên ngoài của Giản Chiến
Nam, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một dục vọng mơ hồ, loại dục vọng
khi một người đàn ông bị cô chinh phục.

Vấn đề của Lạc Thi cắt ngang suy nghĩ của Giản Chiến Nam, hắn uống một ngụm rượu đỏ, rồi khẽ cười “Không phải.”

Trong mắt Lạc Thi hiện lên sự vui sướng, dù rất nhỏ nhưng đôi mắt lợi hại của Giản Chiến Nam đều nhìn ra, cười thâm trầm “Cô ấy là người phụ nữ của tôi…”

Nụ cười của Lạc Thi cứng lại “Em ăn no rồi.”

Sau khi Giản Chiến Nam đưa Lạc Thi về nhà thì liền lái xe đi, hắn không tới công ty
mà về nhà, trong lòng nghĩ tới nha đầu Mạc Mạc đang ở nhà làm gì? Nhưng ngoài ý muốn lại thấy Khâu Chí ở trong nhà của hắn, đang nhàm chán ngồi đọc tạp chí trên sofa, không cẩn hỏi cũng biết khẳng định là Cầm Tử
đang ở đây.

“Anh Giản, về rồi à.” Khâu Chí hỏi.

Giản Chiến Nam thấy dáng vẻ hớn hở của Khâu Chí thì vỗ trên vai “Sao thế, có chuyện gì vui à?”

Tay Khâu Chí đẩy kính mắt, cười nói: “Lát nữa anh sẽ biết.”

“Được rồi, còn thừa nước đục thả câu.” Giản Chiến Nam nói xong thì nguồi xuống, người giúp việc cũng đã đưa trà lên, bưng lên tiếp tục rót trà cho Khâu Chí.

Cửa phòng
ngủ ở tầng hai mở ra, Mạc Mạc và Cầm Tử ôm nhau đi tới, Giản Chiến Nam
thấy mắt Mạc Mạc đỏ lên, nhưng trong đôi mắt đó lại có sự vui vẻ mà đã
lâu không có, hắn nháy mắt “Sao thế, Cầm Tử, cô làm sao mà khiến Mạc Mạc nhà tôi khóc thế.”

Cầm Tử tới ngồi một bên Khâu Chí, thừa nước đục thả câu “Không nói cho anh biết.” Thực ra là lười nói với hắn thôi, nhưng lại không thể quá mức, dù sao với quan hệ của Khâu Chí thì chỉ có thể nói đùa như thế.

Mánh khóa
này của Cầm Tử sao Giản Chiến Nam không biết, chỉ là không so đo với
cô. Hắn ngoắc tay, Mạc Mạc đi tới ngồi bên cạnh hắn, tay Giản Chiến Nam đặt trên vai của Mạc Mạc, con mắt đen lại nhìn về phía Khâu Chí “Không có việc gì nữa, hai người có thể đi được rồi.”

“Đừng mà, thật sự có chuyện đó.” Khâu Chí cười, không để ý tới việc Cầm Tử lén cấu tay anh, chỉ cầm cánh tay Cầm Tử thật nhẹ nhàng “Em và Cầm Tử sắp đính hôn, tính năm sau thì kết hôn, Anh Giản, đến lúc đó anh nhất định phải đến đó.”

Đúng là Giản Chiến Nam không ngờ tới việc này, “Tên tiểu tử này giữ bí mật công tác tốt thật.”

Khâu Chí nói: “Em với Tô Tô chỉ vừa quyết định thôi.”

“Được, anh đây chúc mừng hai người, có gì cần thì cứ nói một tiếng.”

Khâu Chí nói: “Không có gì cần hết, chỉ cần lúc đó Anh Giản đến tác thành là được.”

“Nhất định anh sẽ đi.”

“Chúng tôi đi trước đây.”

“Ừ.” Giản Chiến Nam gật đầu, lúc Khâu Chí xoay người thì chân của Giản Chiến Nam đá đá trên chân Khâu Chí, “Hôm nay cần vội việc gì thì cứ vội cho anh.”

“Em quay về công ty.” Khâu chí đắc ý cười, rõ ràng Giản Chiến Nam tinh thần rất vui, hắn đã
tu thành chính quả, Anh Giản, bên anh vẫn chưa có động tĩnh gì, làm sao
để Mạc Mạc gật đầu gả cho anh đi chứ, nhưng có lẽ cũng chỉ khi Lăng Việt Nhiên thực sự sống lại mà thôi.

Khâu Chí và
Cầm Tử vừa đi, không khí hơi ngập ngùng, Giản Chiến Nam và Mạc Mạc mỗi
người một tâm sự, cho nên không ai nói gì. Tâm tình Giản Chiến Nam dường như hơi cô đơn, để Mạc Mạc đi chơi còn mình đi vào phòng làm việc.

Mạc Mạc cũng không thể nói gì hơn, nhưng trong lòng rất vui vẻ, lúc Cầm Tử nói
chuyện sắp kết hôn với cô, thì trực giác của cô như hét lên, oa, thật
sao, thật sao, Cầm Tử, thật sao? Đây là sự vui vẻ từ đáy lòng của cô, đã lâu rồi cô không kích động như thế. Giống như hai đứa điên ôm nhau, rồi lại cười cười.

Chị em tốt
của cô sắp gả đi rồi, tâm tình của cô lại có cảm như như con gái sắp
được gả đi, kích động, chờ đợi, lại có chút lưu chuyến, nghĩ cần tặng
quà gì cho Cầm Tử, nghĩ đến dáng vẻ lúc mặc váy cưới của Cầm Tử, nhất
định rất đẹp.

Cầm Tử, nhất định phải hạnh phúc nhé.

Từng ngày
trôi qua, cũng đến ngày đính hôn của Cầm Tử, mới sáng sớm đã gọi điện
thoại cho cô, điện thoại vừa thông thì liền dặn: “Mạc Mạc, hôm
nay mình đính hôn, cậu đừng quên đó nha, nhớ đó, không thể trang điểm
quá đẹp, xinh một chút là được rồi, nếu không người ta sẽ trở thành cô
bé lọ lem mất.”

Mạc Mạc buồn rầu nói “Vậy mình không nên đi.”

Cầm Tử nóng giận “Cậu thử dám không đến xem!”

Mạc Mạc cười khanh khách, tâm tình tốt một cách khác thường “Được rồi, được rồi, cho dù cậu là cô bé lọ lem nhưng cũng có một hoàng tử
yêu cậu, hơn nữa, Cầm Tử của chúng ta vốn đã xinh đẹp rồi mà.”

“Được được, mình tắt máy đây, tối gặp lại nhé.” Cầm Tử nói xong thì tắt điện thoại.

Cuối cùng
cũng tới buổi tối, Mạc Mạc mặc bộ váy màu bạc ánh sáng, quý phái trang
nhã, phong cách đơn giản, cũng không thiếu sự sang trọng, còn Giản Chiến Nam thì một người toàn đồ tây, tuấn tú mê người, đi cùng với Mạc Mạc
tạo thành bức tranh tuyệt mỹ. Cảnh đẹp ý vui, khiến người khác không thể dời tầm mắt,. sự lo lắng của Cầm Tử hoàn toàn đúng.

Tiệc đính
hôn được tổ chức ở một khách sạn cao cấp, bạn thân người nhà đều tới,
rất náo nhiệt. Tối nay Cầm Tử rất đẹp, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt
ngào hạnh phúc. Lúc người dẫn chương trình bảo cô đọc lời chào mừng, mắt của Khâu Chí vẫn luôn nhìn Cầm Tử. Mạc Mạc cũng mỉm cười theo, nhất
định Khâu Chí rất yêu Cầm Tử, yêu nha đầu cộc cằn, thô lỗ này.

Xong mọi
nghi thức, mọi người liền nhập tiệc, Cầm Tử và Khâu Chí tiếp khách, chỉ
nói mấy câu với Mạc Mạc rồi bị lôi đi. Mạc Mạc uống một ly rượu ngọt
ngào, do đó trong lòng cũng ngọt theo.

Sau khi Giản Chiến Nam nói chuyện với mấy người quen quay lại thì Mạc Mạc đã hơi
say, nhưng Giản Chiến Nam cũng không ngăn cẳn cô uống tiếp, khó có dịp
Mạc Mạc được vui vẻ như thế.

Cũng không
biết cô uống mấy ly rồi, Mạc Mạc cảm thấy mọi thứ trước mắt đều rất mơ
hồ, choáng váng, đầu không được nhạy bén nữa, hi hi, cô đứng cười ngây
ngô một mình, đầu cũng lệch đến trên vai Giản Chiến Nam.

Tiệc đính hôn kết thúc hoàn mỹ, khách khứa đều rời đi, Khâu Chí và Cầm Tử tiễn Giản Chiến Nam và Mạc Mạc đến bên xe.

“Mạc Mạc, về nhà nào.” Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc muốn đưa cô vào xe, Mạc Mạc lại như con khỉ, bám vào trên người Giản Chiến Nam không chịu bỏ ra. “Em…không muốn về, không muốn về.”

“Mạc Mạc nghe lời, bên ngoài lạnh lắm.” Cầm Tử gọi cô, nhưng Mạc Mạc đã chẳng nghe vào được nữa.

Mạc Mạc la hét “Không muốn… em không muốn về…”

Giản Chiến Nam nhíu mày, nói với Khâu Chí và Cầm Tử: “Hai người đi chào người khác đi.”

Khâu Chí và Cầm Tử rời đi, có Giản Chiến Nam chăm sóc cô nên chẳng cần lo gì.

Hôm nay Giản Chiến Nam hơi không quen Mạc Mạc, lần trước Mạc Mạc uống rượu rất
ngoan, chỉ mơ màng, nhưng hôm nay lại hết sức hưng phấn, giống như uống
thuốc kích thích vậy.

Tay chân Mạc Mạc đồng thời đấm đá Giản Chiến Nam “Anh là ai …vì sao lại ôm tôi…a…anh bỏ tôi ra.”

Giản Chiến Nam bất đắc dĩ chỉ cưng chiều nói “Thật là uống rượu vào là lợi hại ghê, anh là ai cũng không biết, hử?”

Đột nhiên
Mạc Mạc yên tĩnh, bàn tay nhỏ bé túm lấy cà vạt của Giản Chiến Nam, mở
to hai mắt tỉ mỉ đánh giá hắn, nhưng anh mắt của cô cũng mơ màng, rối
tinh rối mù “Tôi không say… tôi biết anh, anh là… anh là ma quỷ… ma quỷ có răng nanh…ực… hừ…”

Sắc mặt Giản Chiến Nam nghiêm lại, ôm chặt Mạc Mạc trong ngực, khó chịu nói “Bảo bối Mạc Mạc, anh không phải là ma quỷ, không phải…”

“Không phải…. vậy anh là gì….là gì hả?”

“Anh là Anh Giản, anh Giản của Mạc Mạc.”

“Anh Giản?” Mạc Mạc nghi ngờ hỏi, không biết vì sao nước mắt lại rơi xuống, giọng nghẹn lại hỏi: “Anh là… ảnh Giản sao?”

“Bảo bối Mạc Mạc, anh là Anh Giản.”

Mạc Mạc cúi đầu khó “Anh Giản…. anh đi đâu vậy…. đi đây vậy… Mạc Mạc không tìm thấy
anh….rất lâu…..tìm anh rất lâu mà không thấy….ba mẹ cũng không thấy
nữa…anh Giản, mọi người đều đi đâu thế?”

Là hắn,
khiến cho Mạc Mạc bị mất phương hướng, lạc mất hắn, tim Giản Chiến Nam
đau nhói, cúi đầu hôn lên môi Mạc Mạc “Anh Giản đã trở về rồi, em còn
cần không? Cần không? Hử?”

Mạc Mạc nói lung tung “Anh cõng em…cõng thì em sẽ cần anh.”

Giản Chiến
Nam cõng Mạc Mạc trên lưng, còn Mạc Mạc thì khoa chân múa tay với dáng
vẻ vui vẻ như đứa trẻ, thiếu chút nữa là ngã xuống khỏi lưng Giản Chiến
Nam “Mạc Mạc, muốn đi đâu?”

“Cõng em về nhà,…. về nhà của Mạc Mạc… có ba…..và…. mẹ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui