Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

“Sao thế?”

Một giọng
nói vang lên từ phía sau, một bàn tay ấm áp cầm lấy cánh tay cô, Mạc Mạc như bị điện giật, không tự chủ được mà bỏ tay Giản Chiến Nam ra, muốn
nói gì đó nhưng lại khó chịu liền tiếp tục nôn.

Giản Chiến
Nam rót một chén nước cho Mạc Mạc, đôi mắt đen nhìn cô, tay xoa xoa trên mặt Mạc Mạc, sắc mặt rất kém, hắn nhíu mày hỏi: “Không thoải mái à?”

“Phản ứng của việc uống rượu mạnh thôi.” Mạc Mạc đi tới sau hậu trường “Cảm ơn nước của anh.”

Mạc Mạc nói
xong liền đi rửa mặt mà không thèm để ý tới Giản Chiến Nam. Soi gương
sửa sang lại khuôn mặt, trang điểm lại, mặt phải có sắc tí mới vừa lòng. Ra khỏi toilet thế nhưng Mạc Mạc vẫn còn thấy Giản Chiến Nam đang ở đó, đang ngồi hút thuốc trên sofa, bóng dáng của người phụ nữ kia cũng
không thấy đâu nữa.

“Liền ra ngoài như thế sao?” Hắn nói

Mạc Mạc chuyển tầm mắt, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, tôi không nên quấy rầy chuyện tốt của anh.”

Sắc mặt của Giản Chiến Nam trầm lại, buông lỏng tay cô ra, lại quay lại ngồi trên sofa. “Nếu em muốn giới thiệu dì cả với mọi người thì cứ đi đi.”

“Cái gì?” Mạc Mạc phản ứng lại, cố quay đầu ra sau để nhìn, chỉ thấy phía sau
váy có chỗ bị nhuốm đỏ, chắc là do uống rượu mạnh đây mà, nhưng lúc ngủ
không có cảm giác, lúc này mới cảm thấy bụng hơi đau, không phải là kiểu quá đau như trước, nhưng cô biết nó sẽ ngày càng đau hơn. Vấn đề lớn
nhất bây giờ là cô đi ra ngoài như thế nào đây.

Mặt Mạc Mạc
hồng lên, đương nhiên không phải vì Giản Chiến Nam thấy dì cả của cô đến mà xấu hổ, mọi cái của cô hắn đều đã thấy, nếu thẹn thùng đúng là làm
quá. Cô vừa xấu hổ vừa suốt ruột vì hoàn cảnh bây giờ. May mà không phải Tô Thiệu Cẩn, nếu không thì không chỗ nào mà giấu mặt được.

Giản Chiến Nam bóp điếu thuốc trong tay, đứng dậy nhìn cô “Chờ ở đây.” nói xong thì mở cửa đi ra ngoài, thế mà hắn không gây chuyện với cô, cảm ơn trời đấy, Mạc Mạc thầm cảm thấy may mắn.

Mạc Mạc chỉ
có thể nghe lời, chỉ hy vọng phía dưới đừng cuồn cuộn trào ra. Lại không kiềm chế được nghĩ hay là Giản Chiến Nam đi mua băng vệ sinh giúp
cô…..nhưng điều đó là không thể, chờ chưa lâu, có người gõ cửa, Mạc Mạc trả lời, sau đó có người đẩy cửa vào.

“Cô Mạc, đây là thứ cô cần.” đi vào là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, chắc là nhân viên của công
ty Giản Chiến Nam. Nói chuyện lão luyện đơn giản, phong cách ăn mặc khéo léo mà thành thục.

Mạc Mạc nhận đồ, giọng hơi ngượng ngùng “Cảm ơn, làm phiền chị rồi.”

“Đừng khách sáo, tôi ra ngoài trước.” người phụ nữ nói xong thì đi ra, Mạc Mạc mở bao đồ ta thì thấy bên
trong có băng vệ sinh cô cần, còn có thêm một bộ quần áo, hờ…. Mạc Mạc
thở dài nhẹ nhõm, khá là chu đáo.

Quần áo rất
vừa, chắc là mua ở cửa hàng ở bên cạnh khách sạn. Mạc Mạc lấy quần áo cũ nhét vào trong túi, lúc sắp đi khỏi phòng thì thấy trên ra trải giường
trắng tinh của khách sạn có một mảng đỏ chói.

“Ồ, No” mặt Mạc Mạc đỏ ửng, cô vội qua đó rồi túm ra giường xuống, rồi vo tròn
để trong thùng rác, xong xuôi mới đi ra khỏi phòng. Nếu có phục vụ nào
đi tìm cô để giải quyết chuyện ra giường thì mới dọa người đó.

Buổi tiệc đã xong, thế mà cô ngủ đến hết buổi tiệc, khách khứa cũng lục đục ra về,
Mạc Mạc đang chuẩn bị rời đi, thang máy vừa xuống lầu thì thấy Cầm Tử,
Khâu Chí và người nhà đang tiễn khách.

Thấy Mạc Mạc đi tới, Cầm Tử hung dữ liếc cô “Mình đã không còn lời nào muốn nói với cậu”. Tô Thiệu Cẩn muốn nói chuyện Mạc Mạc say rượu cho cô biết.

Mạc Mạc chột dạ cười: “Do mình quá vui vẻ, tha lỗi cho mình một lần đi mà.”

“Sợ cậu rồi đó.”

“Mình về trước nhé, buổi tối gặp, tân hôn vui vẻ nhé cô gái nhỏ.” Mạc Mạc nói xong thì hôn Cầm Tử, nhưng lại chịu ánh mắt tức giận của
Khâu Chí, Mạc Mạc không thèm để ý đến lòng ghen tị của Khâu Chí, chỉ đắc ý rời đi, cô còn muốn náo loạn động phòng nhưng bụng lại đau không
nhịn được.

Buổi tối khi đám người đi nháo động phòng thì mới phát hiện Cầm Tử và Khâu Chí đã
chuồn mất, không biết tới nơi lãng mạn nào để động phòng, đám người bụng dạ khó lường kia chỉ đành dẹp đường hồi phủ.

Vui vẻ một
ngày, đến khi trở về Mạc Mạc mới cảm thấy được sự vắng lặng trong phòng
khiến người ta không thoải mái. Phiền muộn trong lòng có lẽ là vì dì cả
quấy rầy . Muốn làm gì đó nhưng lại không thể làm, cô đành đi nghỉ sơm.
Nhưng nằm trên giường mãi cũng không ngủ được, cơn đau dần dần kéo đến.
Mệt mỏi và đau, vật vã trong bóng đêm tới lúc uể oải, cơn đau nhói khiến cô tỉnh hơn, nhưng cuối cùng vẫn ngủ mơ mơ màng màng, nhưng giấc ngủ
không được sâu.

Đang mơ màng ngủ thì cảm thấy vị trí phía sau lún xuống, dường như có người nằm bên
cạnh, Mạc Mạc cũng không thấy có gì bất ổn, vẫn tiếp tục đi tìm chu
công, trong lòng lại bảo không cần tỉnh, vất vả lắm mới có thể ngủ không bị cơn đau hành hạ, ngàn vạn lần đừng tỉnh lại.

Bàn tay ấm
áp vẫn để trên bụng dưới của cô, bàn tay xoa nhẹ nhàng bụng cô, cơn đau
giảm hơn một chút, dần dần ngủ thiếp đi, gặp mộng đẹp…

Hôm sau khi
tỉnh dậy, Mạc Mạc rất không ngờ khi thấy Giản Chiến Nam nằm bên cạnh.
Không biết hắn về lúc nào, nhưng cô nhớ mang máng rằng đêm qua có một
bàn tay ấm áp quen thuộc.

Mâu thuẫn
lúc trước của hai người không ít, cũng có cãi nhau, nhưng hắn chưa từng
đi lâu như thế. Giờ cô đã có thói quen những ngày không có hắn, tự do
thoải mái, giống như cuộc sống trong quá khứ. Mà giờ đột nhiên hắn lại
xuất hiện như thế dường như có gì đó không quen, nhưng hắn về là chuyện
đương nhiên.

“Còn đau không”. Đôi mắt đen mê người mở ra.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Mạc Mạc xoay người xuống giường đi toilet. Hắn về là sợ cô đau kỳ sinh
lý sao? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu của Mạc Mạc. Cô ngăn suy nghĩ
của mình lại, sợ mình chỉ vì một chút ân điểm mà cảm động.

Giản Chiến
Nam mất tích một thời gian lại xuất hiện trong cuộc sống của Mạc Mạc.
Gặp mặt mỗi ngày, nhiều lúc ngẫu nhiên cũng nói chuyện một câu, dường
như những ngày đau khổ trước kia chưa hề xẩy ra, mà chuyện ngày hôm qua
Giản Chiến Nam quấy quýt cùng cô gái kia cũng không hề khiến lòng cô gợn sóng. Chỉ đôi khi trong đầu cô lại nhớ đến lúc Giản Chiến Nam khóc ở
cầu thang.

Cùng ăn xong cơm trưa, Giản Chiến Nam tới phòng làm việc còn Mạc Mạc tới phòng sách, nằm đọc sách trên giường ở trong phòng, nhìn nhìn nhưng lại ngủ đi mất, cho đến khi có người lấy quyển sách trên mặt cô ra, cô mới mở mắt, lúc
đầu còn tưởng là Giản Chiến Nam, nhưng không ngờ lại là Cầm Tử, đôi mắt
hồng hồng, nhìn thấy cô mà như nhìn thấy tổ chức.

Mạc Mạc bị hù dọa, vội ngồi dậy “Cầm Tử, cậu sao thế, khóc à?” không phải là đi hưởng tuần trăng mật sao, thời kỳ tân hôn không phải
là ôm hôn nồng nhiệt cho tới khi lăn tới giường ông xã sao, sao cô ấy có thể ở đây, chẳng lẽ có vấn đề rồi.

“Mạc Mạc, chúng ta có phải chị em tốt hay không?”Cầm Tử hỏi với đôi mắt hồng hồng.

Tay Mạc Mạc nắm vai Cầm Tử “Đương nhiên là phải.”

Vẻ mặt của cầm Tử đầy thương tâm, giọng mũi rất nặng “Vậy được, cậu muốn thu nhận cô gái đáng thương mình không.”

Mạc Mạc chau mày.

“Sao, không đồng ý à?” Vẻ mặt của Cầm Tử ai oán.

“Làm sao có thể.” Mạc Mạc thở dài, “Nếu là bình thường mình chỉ ước có cậu làm bạn, nhưng Cầm Tử à, chúng ta
không phải là trẻ con nữa, cậu đã kết hôn rồi, là người lớn rồi, cậu cứ
chạy tới đây thì Khâu Chí và người nhà sẽ lo lắng, dù là vấn đề gì đi
nữa, cậu cũng đừng có trốn tránh, đúng không.”

“Nhưng mà….”

“Sao thế, nói thử xem.” Mạc Mạc rất hiếm khi thấy vẻ mặt ấp a ấp úng như thế của Cầm Tử, bình
thường nha đầu kia rất xởi lởi, nếu chỉ là một việc nhỏ thì cô sẽ không
phản ứng lớn như thế, mới tân hôn mà đã chạy tới chỗ của cô.

Oa, Cầm Tử khóc lên “Khâu Chí thế mà lừa đảo, anh ta lừa mình….. lâu như vậy….. anh ta cũng không nói với mình…. ở bên ngoài, anh ta còn nuôi một người phụ nữ….. Mạc
Mạc, cậu nói đàn ông sao có thể như thế chứ.”

Mạc Mạc ngẩn ra, Khâu Chí có người phụ nữ khác? Cô vội đẩy Cầm Tử ra, nhìn gương mặt khóc nhè của cô, chau mày hỏi “Có thể là hiểu nhầm không, Khâu Chí không phải là người như thế…Cầm Tử, đừng khóc, đừng khóc.”

Cầm Tử khóc
một hồi lâu, nói chuyện cũng không nói rõ, nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc chờ cô khóc xong. Mạc Mạc chưa từng thấy Cầm Tử khóc, nên
lúc này rất đau lòng, sao chuyện lại như thế? Nhưng mà, Cầm Tử đã không
còn tỉnh táo, cô cũng không thể tỉnh táo, mặc dù giờ cô cũng hận không
thể lôi Khâu Chí tới đâu để hỏi rõ, nhưng trước tiên cô cần an ủi Cầm Tử cho tốt đã.

Qua một lúc
lâu, sau sự an ủi của Mạc Mạc thì rốt cuộc Cầm Tử cũng ngừng khóc, kể
chuyện xẩy ra hôm nay cho Mạc Mạc nghe. Hưởng trăng mật trở về đang rất
vui vẻ, Khâu chí quay về công ty để đi làm. Cầm Tử cũng bắt đầu đi làm,
nhưng trưa hôm nay khi ra ngoài ăn cơm, cô mới ra tới cửa công ty, bị
một người phụ nữ hắt nước khiến cả người ướt nhẹp. người phụ nữ kia mắng cô là hồ ly tinh, tiểu tam, nói cô ta mới là bạn gái chính của Khâu
Chí.

Lúc ấy đang
là giờ cao điểm, đồng nghiệp cũng chạy lại xem, người qua đường cũng
không ít, lúc đó Cầm Tử rất bối rối, nhưng nếu cầm Tử nén giận thầm khóc thì không phải là Cầm Tử, cô cũng hung dữ dạy dỗ lại người phụ nữa kia,

Cô là người
vợ mà Khâu Chí cưới hỏi đàng hoàng, sợ ai chứ, nhưng cuối cùng, người
phụ nữa kia hỏi cô có dám đi cùng cô ta tới một nơi hay không. Lúc đó
Cầm Tử còn do dự, nếu người phụ nữ này biến thái thì làm sao.

Đồng nghiệp
ủng hộ cô, bảo cô đi, bọn họ sẽ ở bên ngoài tiếp ứng, suy tính thì người phụ nữ này cũng không dám làm loạn, cuối cùng Cầm Tử cũng đi tới nhà
của người phụ nữ đó, đương nhiên cô cũng bảo đồng nghiệp tản đi, chuyện
xấu trong nhà không thể phơi ra ngoài.

Không thể
phủ nhận trong nhà người phụ nữ này có dấu vết của Khâu Chí, người phụ
nữ đó còn nói cho Cầm Tử biết, căn nhà này là Khâu Chí mua cho cô ta,
bọn họ yêu nhau nhiều năm rồi, nếu không vì ả hồ ly tinh Cầm Tử xuất
hiện thì người Khâu Chí lấy tuyệt đối là cô ta.

Lúc đầu Cầm
Tử cũng rất mẫn cảm với cuộc sống của Khâu Chí, đồng ý lấy Khâu Chí, cô
đã bỏ ra rất nhiều dũng khí, nhưng khi bị cô gái này gây ầm ĩ, trái tim
Cầm Tử trở nên rối loạn, dù tất cả những gì người phụ nữ này nói không
có nghĩa gì hết, nhưng dù sao cũng không thể xem như chưa từng có chuyện gì.

Trong lòng
đã rất khó chịu rối tinh rối mù, nhưng không quen chịu thua người khác,
trước khi đi cầm Tử cũng nói với người phụ nữ này: “Bây giờ tôi
là vợ của Khâu Chí, chuyện trước kia, dù trước kia hai người có chuyện
gì đi nữa, cũng chỉ là một cái P, đừng tưởng rằng như thế thì có thể phá hoại chúng tôi, cô nằm mơ à.’

Cầm Tử vừa nói thì nước mắt cũng chảy theo, Mạc Mạc hiểu được Việc này quá bất ngờ, “Cầm Tử, cậu cũng nói đó, cậu là vợ của Khâu Chí, cậu gả cho anh ấy nên tin tưởng anh ấy, cậu đã hỏi Khâu Chí chưa?”

Cầm Tử đưa tay lau nước mắt “Mình hỏi, anh ta đã thừa nhận….” cầm Tử vừa nói thì nước mắt cũng chảy xuống, không làm sao có thể nín được.

Mạc Mạc ôm Cầm Tử, vỗ vỗ lưng cô “Được rồi, trước hết cậu cần tỉnh táo, đừng khóc nữa, cậu nói muốn ở đây thì
cứ tới ở, cho đến khi cậu không muốn ở nữa mới thôi, được không?”

“Được……. nếu anh ta tới…. cậu không được bán đứng mình đó.” Cầm Tử ngang ngạnh nói, vẻ mặt vừa đau khổ vừa mê mang.

“Được, biết rồi, quan hệ của chúng ta là gì chứ, cậu có muốn nghỉ một chút không.”

“Muốn.” Cô khóc nhiều nên đã mệt. Chiếm lấy giường của Mạc Mạc, trên mặt đầy
nước mắt nhưng chỉ trong một lát thì đã ngủ thiếp đi. Mạc Mạc đắp chăn
cho Cầm Tử, đi ra phòng sách, chỉ thấy Khâu Chí đã đứng ở ngoài, vẻ mặt
rất lo lắng và bất an, thấy Mạc Mạc đi ra, vẻ mặt của anh ta đã mất đi
vẻ thoang thả như trước “Cầm Tử, cô ấy…’

Mạc Mạc chau mày nhìn Khâu chí, cô hỏi nghiêm túc “Cô ấy ngủ rồi, Khâu Chí, những điều cầm Tử nói là thật sao?”

“Không phải như cô ấy nghĩ đâu, tôi còn chưa nói hết thì cô ấy đã nổi khùng lên rồi…. tôi sẽ giải thích rõ với cô ấy.” Khâu Chí muốn đi vào, nhưng Mạc Mạc ngăn anh ta lại, “Khâu Chí, tôi tin anh yêu Cầm Tử, hơn nữa, Cầm Tử cũng rất yêu anh, không hề thua kém như anh yêu cô ấy. Dù anh và người phụ nữ kia có quan hệ gì đi nữa, hoặc có gì đó khó nói, nhưng Cầm Tử sẽ không thể tiếp nhận chuyện
anh đối tốt với người phụ nữ khác như thế, đây cũng là một loại ghen tỵ, hơn nữa, chuyện mẫn cảm như thế, cho tới giờ anh cũng chưa từng nói với cậu ấy, tâm lý cậu ấy không chuẩn bị tốt, nên rất khó để chấp nhận,
cậu ấy sẽ cảm thấy anh đã lừa cậu ấy.”

Khâu Chí không nói gì chỉ nắm chặt tay.

Mạc Mạc lại nói “Khâu Chí, anh có thể bảo vệ Cầm Tử thật tốt, chăm sóc cho cô ấy thật tốt
đúng không? Tôi hy vọng, cậu ấy sẽ không phải khóc như thế nữa, anh biết cậu ấy chưa từng phải khóc. Anh vào đi, nhớ đừng lừa cậu ấy, đó là vết
thương trí mạng đó.”

‘Tôi biết phải làm sao rồi.” Khâu Chí nói xong thì đi vào.

Hy vọng là
vấn đề không bị làm lớn ra, nhưng Mạc Mạc vẫn lo lắng cho cặp vợ chồng
này, nha đầu Cầm Tử kia cũng rất khó bảo, thích một người thì sẽ không
thay đổi, nếu như thật sự đã bị tổn thương thì phải làm sao?

Lúc Mạc Mạc đang lo lắng không ngừng thì Giản Chiến Nam đã tới từ lúc nào, tay nắm trên vai cô: “Đi thôi, bọn họ không sao đâu.”

Mạc Mạc đi
ra, uống trà ở trên ban công lầu hai, nghe nhạc, Giản Chiến Nam cũng
ngồi ở bên cạnh cô, bầu không khí rất hòa hợp, nhưng ai cũng không nói
lời nào để phá tan bầu không khí hài hòa đó. Không biết Cầm Tử và Khâu
Chí như thế nào rồi?

Mặt trời ấm
áp, Mạc Mạc nằm trên ghế, rồi mơ màng buồn ngủ. Giản Chiến Nam gấp tập
tài liều trong tay, ngoảnh đầu thấy Mạc Mạc đã ngủ, hắn đi tới rồi ngồi xổm xuống bên người Mạc Mạc.

Đôi má của
cô dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời trắng nõn như trong suốt, không
có chút tì vết nào, đôi môi như hai cánh hoa hồng nhuận rất rực rỡ, Giản Chiến Nam đứng dậy, hai tay chống trên tay vịn của ghế nằm, cúi người
xuống, in lên đôi môi của cô. Động tác nhẹ nhàng rất dịu dàng, hôn môi
cô một chút, mềm mại ngọt như kẹo, mà đã lâu rồi hắn chưa được ăn, rất
nhớ mùi vị này.

Mạc Mạc vốn
ngủ không say, lúc môi Giản Chiến Nam chạm tới môi cô thì cô đã tỉnh, mở mắt ra đối diện với đôi mắt sáng như ngọc của Giản Chiến Nam, hắn dừng
nụ hôn lại rất tự nhiên rồi cách xa cô một chút, trên khuôn mặt tuấn tú có thêm nụ cười thiên sứ, cúi đầu xuống trầm lắng nói: “Có thể không?” hắn hỏi.

“Cái gì?” đầu của Mạc Mạc đang hoàn toàn ở trong trạng thái ngây ngô. Một tay
Giản Chiến Nam nắm cằm Mạc Mạc, đôi mắt đen dịu dàng chớp chớp khác
thường, giọng nói khàn khàn, cúi đầu hỏi “Có thể hôn em không?”

Hắn hỏi cô
là có thể không? Đầu Mạc Mạc càng đần ra, Giản Chiến Nam, trước giờ hắn muốn hôn thì sẽ hôn, muốn làm thì sẽ làm, chưa từng hỏi qua, có thể
không, em muốn không, có muốn không. Cô nói không, thì hắn sẽ càng muốn
làm, mà giờ đây hắn lại dùng giọng điệu như thế để hỏi có, có thể không, sự dịu dàng trí mạng như thế, ánh mắt như vậy, sẽ khiến người khác thất thủ.

Câu trả lời của Mạc Mạc là đưa hai tay đẩy Giản Chiến Nam ra, đứng lên khỏi ghế nằm “Em…em… đi xem Cầm Tử sao rồi.”

Trên mặt
Giản Chiến Nam hiện lên vẻ cô đơn, không nói gì, còn Mạc Mạc cũng xoay
người rời đi, ra khỏi phòng, hình như là đi tới phòng sách. Lúc Mạc Mạc
sắp đi vào lại nghe được tiếng sư tử rống giận của Cầm Tử “Đồ
Khâu thối, căn bản là anh sai, bây giờ anh lại đổ sang cho tôi…. này,
rốt cuộc anh sao thế, hoa cúc của tôi bị anh bạo rồi, còn chưa tìm anh
tính sổ, anh còn muốn sao nữa.”

Đột nhiên
lời nói của Cầm Tử không phát thành tiếng, bên trong lại truyền ra âm
thanh mập mờ chụt chụt….ô ô… Mạc Mạc cười, đoán chừng phải dùng phương
pháp đặc biệt để hòa giải rồi, tiếng sấm cắt ngang đêm mưa, sau cơn mưa
trời lại sáng. Âm thanh bên trong ngày càng mập mờ, phi lễ chớ nhìn, Mạc Mạc im lặng rời đi rất nhanh….

Lúc gặp lại
Cầm Tử, là lúc hơn 1 tiếng sau, trời đã tối cũng đã đến giờ ăn cơm. Cầm
Tử cúi đầu bị Khâu Chí cầm tay kéo đi vào phòng khách, miệng sưng đỏ, bị chỉnh rất thảm thương. Mạc Mạc nhướng mi, cười cười “Tối nay ở
lại đây ăn cơm đi, khó khăn lắm hai người mới tới, hơn nữa, lâu rồi em
với Cầm Tử mới gặp nhau nên thừa dịp vui vẻ một chút.”

Ăn cơm tối,
Mạc Mạc và Cầm Tử, hai người phụ nữ nói đủ thứ chuyện, nhưng Giản Chiến
Nam và Khâu Chí lại rất im lặng, ăn cơm tối xong, Giản Chiến Nam và khâu Chí đi đọ sức cái gì đó, Mạc Mạc và Cầm Tử thì vào phòng ngủ.

Cầm Tử không nói chuyện gì đã xẩy ra, Mạc Mạc cũng không hỏi, chỉ hỏi Cầm Tử, Khâu
Chí chịu được thử thách không? Đáp án là, Khâu Chí vẫn là đồng chí tốt
như cũ, không phụ lòng Cầm Tử.

Chi tiết của câu chuyện như thế nào đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là Khâu Chí và Cầm Tử đã gỡ được khúc mắc, phương pháp kịch liệt như thế, tới
cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nói rõ ra thì cũng không có chuyện gì mới
là tốt nhất.

Cầm Tử không sao cũng khiến tim Mạc Mạc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cầm Tử rất xấu xa: “Cầm Tử, có thể tán gấu với mình chuyện hoa cúc không?”

Hoa cúc? Trong nháy mắt khuôn mặt Cầm Tử đỏ lên như sắp vỡ tung, tức giận nhào vào Mạc Mạc, uy hiếp nói: “Mạc Tiêu Hữu, cậu còn nói nữa mình sẽ giết cậu diệt khẩu.”

Mạc Mạc giả bộ dạng đau lòng “A, khó khăn lắm mình mới gian ác một tí, vậy mà cậu lại công kích tớ.” Vừa nói vừa cười “Khó khăn lắm mới thấy được Cầm Tử đại nhân của chúng ta đỏ mặt thẹn thùng đó.”

Cầm Tử đứng dậy buông Mạc Mạc ra, hừ một tiếng: “Cậu không tà ác phải không, nhưng cậu gian tà không đúng chỗ, Mạc Tiêu Hữu, bây giờ mình mới thấy rõ bộ mặt thật của cậu” nói xong lại hỏi Mạc Mạc với vẻ mặt mờ ám “Mạc Mạc … đêm đầu tiên của cậu, có cảm giác gì…. có phải là rất đau không?”

Mạc Mạc hơi
giật mình, đêm đầu tiên, cô không dám nghĩ lại, ngoại trừ đau ra thì là
nhục nhã. Đột nhiên lại cảm thấy hình như câu hỏi Cầm Tử có vấn đề, chau mày nhìn Cầm Tử: “Cậu đừng nói với mình, bây giờ cậu vẫn là xử
đó? Đã là vợ của người ta rồi,cũng đã động phòng rồi, còn không biết cảm giác của đêm đầu tiên, vậy mà còn cần đi hỏi mình?”

Sắc mặt của Cầm Tử kỳ lạ, dẫn tới sắc mặt cực kỳ hiếu kỳ của Mạc Mạc. Cuối cùng Cầm Tử mới chịu nói “Người ta vẫn chưa động phòng thật mà.”

“Thần ơi?” Mạc Mạc không nhịn được mà nhéo lỗ tai của Cầm Tử, nói nhỏ: “Không phải là đàn ông nhà cậu không được chứ?”

Cầm Tử đạp Mạc Mạc một cái “Đàn ông nhà cậu mới không được đó.”

“Vậy là thế nào?” đầu Mạc Mạc đầy nghi vấn.

Sau khi Cầm
Tử ríu rít một hồi, Mạc Mạc mới biết, đêm động phòng của Cầm Tử mới chấn động lòng người thế nào. Khâu Chí kích động, nắm hoa cúc của cầm Tử bạo hành, nhưng lúc đó cầm Tử lại thấy đỏ lên, hơn nữa đau đớn mà ngất đi.
Cho nên đêm động phòng của hai người đã mất mặt mà trôi qua trong bệnh
viện.

Cầm Tử nói
xong, Mạc Mạc nhịn không cười, nhưng cuối cùng nghẹn quá không nhịn đười cười rất lớn, và nhận lấy sự tàn bạo của Cầm Tử “Cậu còn cười,
thực sự người ta rất khổ não, từ lần đó về sau, đều không dám cho anh ấy chạm vào, cho nên vẫn luôn sợ hãi như thế, Khâu Chí sẽ ra ngoài…..”

“Ý cậu nói, từ sau lần đó hai người đều không có gì cả?” Mạc Mạc hơi không tin.

Cầm Tử đáng thương nói: “Mình nghe nói đêm đầu tiên sẽ rất đau, cho nên, mình sợ, chỉ cần anh ấy chạm vào mình thì mình liền sợ, khẩn trương đến đau dạ dày, cuối cùng phải
uống thuốc. Loại chuyện này lại không thể đi hỏi mẹ mình, cho nên hỏi
cậu, lại không nghĩ tới cậu không có lương tâm như thế…”

Mạc Mạc ngừng cười, Cầm Tử đã có bóng ma tâm lý, hình như vấn đề rất nghiêm trọng, rồi nghiêm mặt lại, nói với cầm Tử “Thực ra, lời đồn đều là nói quá thôi, lần đâu tiên cũng như dì cả đến mà
thôi, cho nên không cần sợ, các cậu vẫn không thể làm như thế thì mình
còn tặng bức tranh trăm đứa trẻ cho cậu để làm gì, mình làm sao mà chờ
con nuôi mình ra đời được.”

“Thật sao?” chỉ cảm giác đau như khi dì cả đến thôi sao?

“Đương nhiên, mình đã lừa cậu lúc nào chưa, thật sự không khoa trương như thế đâu. Cũng không khác như khi dì cả đến lắm đâu.” Lúc Mạc Mạc nói hơi chột dạ, lúc dì cả của cô đến, đau đến sắp chết. Nhưng dù sao cũng không tính là nói dối.

Hai người
phụ nữ ở trong phòng nói chuyện bí mật chốn khuê phòng, Cầm Tử có lời
tuyên bố kinh nghiệm của Mạc Mạc nên cũng bình tĩnh chủ động hiến thân,
loại đau đơn như khi dì cả đến, vấn đề nhỏ này có thể chịu được, chỉ cảm giác hơi đau một chút, quá nhỏ bé.

Hai người
nằm trên giường trò chuyện, nhìn trần nhà, cảm khái thời gian trôi qua
thật nhanh, hai người đã biết nhau nhiều năm như thế, Cầm Tử cảm thấy
mình rất hạnh phúc, nhưng còn Mạc Mạc, sau này cô ấy phải làm sao, không nhịn được mà hỏi: “Mạc Mạc, cậu vẫn còn giận Giản Chiến Nam à?”

Mạc Mạc không trả lời,Cầm Tử lại hỏi: “Mạc Mạc, nếu như, bây giờ anh ta rất yêu cậu, hoặc đã yêu cậu từ lâu rồi,
cậu có thể suy nghĩ đến việc bắt đầu lại với anh ấy không?”

Mạc Mạc lắc đầu không chút suy nghĩ “Sẽ không”.

“Tại sao, vì Cậu nhỏ sao?”

“Một phần, mình không có cách nào có thể cho qua được cái chết của cậu nhỏ”. Giọng nói của Mạc Mạc hơi cô đơn.

“Giả sử, mình nói là giả sử, nếu như cậu nhỏ không chết, cậu và Giản Chiến Nam có thể không?”

Mạc Mạc lắc đầu “Không thể, mình ghét lừa gạt và phản bội, hơn nữa, một lần bị rắn cắn sẽ sợ
tới 10 năm, mình sẽ không tin tưởng anh ta nữa, lại càng không tin anh
ta yêu mình, mặc dù bây giờ anh ta nói yêu mình, mình cũng sẽ không tin. Hai người ở cùng nhau cần tin tưởng nhau, thẳng thắn với nhau, nhưng
mình đã làm không được, mình sẽ không ở cùng người mình không tin. Hơn
nữa, không biết anh ta đã ngủ qua với bao nhiêu phụ nữa, về điểm này anh ta đã bị loại rồi. cho nên dù nói thể nào thì bọn mình vẫn không thể.”

Những lời
của Mạc Mạc, Giản Chiến Nam đứng ngoài cửa nghe được không thiếu một
chữ. Suy nghĩ của cô, hắn rất hiểu, nhưng sau khi chính tai mình nghe
được, trái tim đau như bị thủng từng lỗ, tay định gõ cửa dừng lại giữa
không trung, sắc mặt như bị che mù bởi một lớp sương lạnh, trái tim đau
đớn như bị co rút.

Quay người
đau khổ đi xuống lầu, cơ thể cao ngất trở nên chán nản, cơ thể như bị
hút hết khí lực, hai tay vịn lấy tay vịn cầu thang, bước chân nặng nề
không cách nào bước đi được.

Khâu Chí im
lặng đi sau Giản Chiến Nam ra khỏi phòng, lời Mạc Mạc hắn cũng nghe được không xót một chữ. Bầu trời đêm bên ngoài rất sáng sủa, Giản Chiến Nam
hút thuốc từng điếu, vây quanh người đều là đau đớn và tăm tối.

“Anh Giản” Khâu Chí nói “Có lẽ…. anh dùng sai phương pháp rồi.”

Giản Chiến Nam liếc Khâu Chí, không nói gì, nhưng ánh mắt lại ra hiệu cho Khâu Chí nói tiếp.

“Anh Giản, em nghĩ, anh nên nghĩ biện pháp để hóa giải sự thù hận của cô ấy
với anh, nghĩ biện pháp để cho Mạc Mạc tin tưởng anh, so với phương pháp giữ cô ấy lại như thế sẽ có hiệu quả hơn. Như bây giờ, dường như hai
người càng chạy càng xa, Anh Giản, anh là người em sùng bái, em đi theo
anh, nhìn anh xông qua từng bước cho đến sự nghiệp sáng chói như mặt
trời như bây giờ.

Bây
giờ anh đứng ở nơi cao nhất, lúc trước anh đứng từ nơi thấp nhất nhìn
tới, từng bước đạt tới mục tiêu. Đối với Mạc Mạc thì anh lại quá nóng
lòng. Anh trực tiếp đứng ở nơi cao nhất để giữ cô ấy lại. Nhưng anh đã
bỏ qua một quá trình.”

Vì người
ngoài cuộc luôn tỉnh táo, cười trong cuộc luôn u mê. Nếu như 6 năm
trước, không phải hắn lựa chọn ngang ngược giữ Mạc Mạc ở bên cạnh, mà là đi từng bước, từng bước để hóa giải mâu thuẫn và thù hận của hai người, từ từ cho tới lúc cô tin tưởng hắn, có lẽ Mạc Mạc sẽ tha thứ cho lỗi
lầm của hắn, cho đến hôm nay, thì hắn và Mạc Mạc sẽ có được hoàn cảnh
tốt hơn.

Nhưng ngay
từ đầu hắn đã lựa chọn sai lầm, đã nhiều năm như thế, quan hệ của hắn và Mạc Mạc vẫn đứng yên tại chỗ, Mạc Mạc sẽ không muốn ở cùng vói hắn,
hắn hứa khi thời gian tới, cô có thể rời khỏi hắn. Lúc đó, hắn vẫn muốn
làm mọi cách để giữ được cô, muốn hắn có thể quên cô đi, có thể buông
tay, nhìn cô ở bên người đàn ông khác, hắn không thể làm được.

Khi Khâu Chí và Cầm Tử đã đi.

Còn Giản
Chiến Nam rơi vào trầm tư, đứng bên ngoài một lúc lâu mới quay về, trong đầu đều là lời nới của Mạc Mạc và Khâu Chí. Lúc trở lại phòng ngủ, thấy Mạc Mạc đang ngồi sấy tóc trước gương, tóc cô ướt sũng với dáng vẻ vừa
tắm xong.

Hắn đi qua,
đứng phía sau Mạc Mạc, đưa tay tiếp nhận máy sấy tóc từ trong tay của
Mạc Mạc, giúp cô sấy tóc rất thành thạo, tóc đen quấn quanh ngón tay
hắn, hai má trên mặt cô ửng hồng nhìn rất mê người.

Mạc Mạc ngồi yên, để cho Giản Chiến Nam tùy ý sấy tóc, trước kia hắn không cho cô
gội đầu vào buổi tối, nói sẽ đau đầu, có đôi khi cô không nghe theo thì
hắn sẽ giúp cô sấy tóc như thế, nhưng cuối cùng lại lăn tới vận động
trên giường. hắn nói dáng vẻ gội đầu buổi tối của cô rất mê người, cho
nên là cô cố ý quyến rũ hắn.

Sau khi sấy
tóc xong, Giản Chiến Nam bỏ mấy sấy xuống, hai tay ôm lấy bờ vai mềm mại của cô, cơ thể Mạc Mạc cứng lại, nhưng không phản kháng, cơ thể Giản
Chiến Nam từ từ ngồi xổm xuống, kéo cơ thể Mạc Mạc qua đối mặt với hắn “Mạc Mạc, chúng ta nói chuyện đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui