Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Mạc Mạc rất
kích động, kích động đến mức suýt chút nữa không tìm được phương hướng,
đồng thời cũng có rất nhiều lời muốn nói với Lăng Việt Nhiên, có rất
nhiều vấn đề muốn hỏi, cho nên trong lúc nhất thời lại không biết nên
nói cái gì trước. Lúc về đến nhà vẫn yêu lặng đến khác thường.

Chỉ yên lặng ngồi đối mặt với Lăng Việt Nhiên, ngẩng mặt lên nhìn Lăng Việt Nhiên,
đôi mắt của anh, mũi, lông mi, cả người đều không bỏ qua. Sáu năm trước, một người sống sờ sờ lại biến mất không thấy, tuyên bố là đã chết, sáu
năm sau, một người lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt cô.

Lúc trước đau lòng gần chết còn bây giờ lại như trúng thưởng lớn, kích động khiến không thể nói nên lời.

Sau khi đầu óc bị kích động một lúc, rốt cuộc Mạc Mạc cũng đặt câu hỏi: “Cậu nhỏ, mấy năm nay cậu đi đâu? Sau cậu lại đen thế, sao lại gầy thế,
trưởng thành chính chắn hơn, lại man hơn nữa, thời gian qua cậu có tốt
không, sao lại không tới…”

Đi đâu? Lăng Việt Nhiên cũng không biết trả lời thế nào nữa, địa ngục, chốn bồng lai hay là gì đó, không có cách nào dùng một từ để hình dung được, tay vuốt đầu Mạc Mạc, giọng nói rất dịu dàng: “Cậu nhỏ đã một lần đi vào vô gian đạo”.

Vô gian đạo? Cậu nhỏ nói rất dễ, như đang nói tới thời tiết, nhưng mà từ trong ánh
mắt Lăng Việt Nhiên, Mạc Mạc cảm thấy không phải anh đang nói giỡn, vậy
năm đó lại vượt ngục kỳ quặc và bất thình lình như thế.

Trong lòng
Mạc Mạc vô cùng lo sợ, vô gian đạo, trong ấn tượng của Mạc Mạc, như là
cảnh sát đi nằm vùng ở nơi bọn tội phạm, mà cậu nhỏ nói một lần đi vô
gian đạo, chẳng lẽ cậu nhỏ đi nằm vùng? Không kiềm chế được cô hỏi: “Chuyện gì đã xẩy ra? Cậu nhỏ?”

Lăng Việt Nhiên nhìn ánh mắt lo lắng của Mạc Mạc, cười nói: “Nha đầu ngốc, biết nhiều để làm gì, biết một chút là được rồi.”

“Là như loại đi nằm vùng sao? Cậu không phải là cảnh sát, sao cho cậu đi nằm vùng?” Mạc Mạc trợn mắt nhìn Lăng Việt Nhiên.

“Cơ duyên khéo gặp, Mạc Mạc đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng hỏi quá nhiều, chúng ta có thể gặp lại nhau là tốt rồi.” thực ra là nhiệm vụ hoàn cành, có một số việc có thể nói cho Mạc Mạc,
nhưng quãng thời gian trong cuộc sống màu đen đó anh không muốn nói cho
Mạc Mạc nghe. Coi như là một giấc mộng, quá khứ thì cho qua đi, nhưng mà trong lòng có một loại cảm giác tự hào, mỗi việc anh làm đều là chuyện
có ý nghĩa.

Khẩu khí của cậu nhỏ càng nghe càng biết, điều anh nói chính là sự thật, Mạc Mạc
nghĩ rằng loại việc này chỉ có thể xuất hiện trên ti vi, chưa từng nghĩ
tới người bên cạnh mình cũng gặp phải chuyện này, cũng không dám tưởng
tượng khiến lòng càng đau hơn, nhất định mấy năm nay cậu nhỏ sống không
tốt, sống trong cuộc sống sợ hãi có thể chết bất cứ lúc nào, không rõ
mình là ai, càng không tìm được niềm tin của bản thân, không nghĩ tới sẽ bị lạc phương hướng, mất mạng lúc nào, không có người thân chính thức,
không có bạn hữu chân chính, không có một bờ ngực an toàn để cho anh dựa vào.

Tấm lòng lương thiện của Mạc Mạc trở nên đau khổ, rất thương tâm, không nhịn được mà ôm lấy Lăng Việt Nhiên, đau lòng nói: “Cậu nhỏ, cảm ơn cậu đã trở về, nhất định Mạc Mạc sẽ thương cậu, bảo vệ cậu, cho cậu bờ vai và lồng ngực cho cậu tin tưởng, dựa vào.”

Trong mắt Lăng Việt Nhiên có chút thần sắc phức tạp, tay vỗ trên lưng Mạc Mạc, vừa phiền muộn nói: “ Được, cậu nhỏ để cho Mạc Mạc bảo vệ, để cho Mạc Mạc yêu thương.”

Giờ phút này Mạc Mạc bỗng rõ ràng, năm đó lúc cô cầm băng ghi âm đi tìm Tô Thiệu
Cẩn, tại sao Tô Thiệu Cẩn lại nói như vậy, rồi Tô Thiệu cẩn lại nói sinh nhật sẽ tặng cô một món quà lớn. chắc là biết rõ sự tình, biết cậu nhỏ
đi làm gì, nhưng lại không thể nói ra,

Rõ ràng cô
nhớ kỹ, lúc Tô Thiệu cẩn khuyên cô không nên đưa băng ghi âm ra, cô hỏi
tại sao, Tô Thiệu Cẩn bảo chỉ bằng chứng cứ đó thì Giản Chiến Nam bị
phán nhiều nhất là hai ba năm, kéo dài thời gian thi hành, có luật sư
biện hộ thì rất có khả năng sẽ được phóng thích, không giao ra thì sẽ
tốt hơn với mọi người.

Lúc đó cô
không hiểu, một người cảnh sát có thể nói ra những lời đó, Mạc Mạc nghĩ
rằng anh sợ, không dám đắc tội với Giản chiến Nam, đã hoài nghi phẩm
chất của anh. Nhát gan, không xứng làm cảnh sát, những chữ như thế cũng
nói ra được.

Lúc đó cô
giận đỏ cả vành mắt, cô muốn nói tự mình đi giao thì Tô Thiệu Cẩn giữ
cô lại, nói rất nghiêm túc với cô, cô giao ra sẽ hại chết rất nhiều
người. Hơn nữa, thi thể Lăng Việt Nhiên vẫn chưa tìm được, có lẽ kỳ tích sẽ xuất hiện.

Khẩu khí tô
Thiệu cẩn rất nghiêm túc, hơn nữa lời nói rất nghiêm trọng, sẽ hại chết
người sao? Lời này nói ra khiến Mạc Mạc tin anh, một ngày nào đó cô sẽ
làm rõ, lúc đi ra khỏi quán cà phê, cô dọ dự thật lâu về việc giao ra
hay là không giao?

Nghĩ tới lời nói của Tô Thiệu Cẩn, nghĩ tới Giản Chiến Nam, nghĩ tới đứa bé trong
bụng, cuối cùng cô cũng đem băng ghi âm bỏ vào thùng rác, quyết định
quên hết tất cả, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.

Bây giờ mới
có thể nghĩ thông suốt, cậu nhỏ đi nằm vùng, tất cả đều khá ổn, không
bị ai nhớ tới, không có bất cứ thứ gì có thể tác động đến, lúc đó kết án cậu nhỏ vượt ngục mà chết, nếu như giao băng ghi âm ra, sẽ liên lụy đến Giản Chiến nam, tiến hành điều tra, như vậy sẽ không phải là đánh động sao. Xem qua cũng không hề thích hợp, cậu nhỏ càng có thể chết không có chỗ chôn.

Lúc đó cậu
nhỏ ngồi tù là vì bị sắp đặt, nếu như tình huống bị truyền ra, như vậy
chỗ phạm tội mà cậu nhỏ nằm vùng có thể sẽ nghi ngờ động cơ của cậu nhỏ, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ xót.

Mạc Mạc nghĩ đến mà cơ thể phát run. Cô không giao ra, nhưng mà cuốn băng ghi âm đó
sao lại bị đưa ra, lúc đó cô không ở thành phố C, chỉ sau khi trở về mới nghe nói đến chuyện này, vẫn không biết băng ghi âm đó được giao ra như thế nào… may mà cậu nhỏ không sao, Mạc Mạc ôm cậu nhỏ ngày càng chặt
hơn.

“Cậu nhỏ…. Sau này cậu có thể bị nguy hiểm không? Họ sẽ không giao cho cậu làm gì đó nữa chữ?” Mạc Mạc lo lắng hỏi.

“Sẽ không, Mạc Mạc không cần lo lắng.” Lăng Việt Nhiên do dự một lúc, đẩy cơ thể Mạc Mạc ra một khoảng cách, trong mắt sáng lên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Cậu nhỏ, có gì muốn nói với con à?” Mạc Mạc hỏi.

Lăng Việt Nhiên do dự một lúc, nói với vẻ mặt tự trách “Mạc Mạc, cậu… xin lỗi con.”

Mạc Mạc chau mày, vẻ nghi ngờ “Đó gọi là gì, cậu làm chuyện gì mà xin lỗi con.?”

“Mạc Mạc, cậu đã nói muốn bảo vệ con cả đời…. nhưng cậu chưa làm được” Lăng Việt Nhiên nói với vẻ mặt rất áy náy.

“Cậu không làm sai, đừng nên tự trách mình…”

“Mạc Mạc….cậu…. kết hôn rồi.” cuối cùng Lăng Việt Nhiên cũng nói chuyện giấu trong lòng ra, đúng thế
hắn đã kết hôn rồi, cưới người phụ nữ khác, mà không phải như hắn nói
muốn bảo vệ cả đời cho Mạc Mạc.

Mạc Mạc mở to hai mắt nhìn, bởi vì quá kích động , sau khi đẩy Lăng Việt Nhiên ra, cơ thể hơi nghiêng về phía sau “Cậu nói gì? Kết hôn rồi?”

“Mạc Mạc.” Lăng Việt Nhiên hơi lo lắng giữ vai Mạc Mạc “Xin lỗi, Mạc Mạc, cậu..”

“Thế mà cậu đã kết hôn rồi?” Mạc Mạc kinh ngạc, như bị sét đánh trúng “Con… con có mợ nhỏ rồi.”

“Mạc Mạc, xin lỗi”. Lăng Việt Nhiên khiến Mạc Mạc bị kích động quá mức, là hắn phản bộ lời hứa của mình, chắc là Mạc Mạc đang trách hắn.

“Người đâu? Cậu về một mình, để mợ nhỏ của con ở đâu rồi?” Mạc Mạc vội vàng hỏi.

“Mạc Mạc….” Lăng Việt Nhiên không biết phải làm như thế nào để cho Mạc Mạc tha thứ.

“Nhanh lên nhanh lên…. Cậu để người ta ở đâu hả?” Mạc Mạc sắp nổi bão rồi.

“Ở khách sạn.”

“Sao cậu có thể như thế, tự mình chuồn về để mợ nhỏ ở khách sạn”. Mạc Mạc vừa nói vừa túm cánh tay Lăng Việt Nhiên, Lăng Việt Nhiên hoảng hốt hỏi “Mạc Mạc, con bình tĩnh một chút, đều là lỗi của cậu”.

“Con không bình tĩnh được, cậu mau cho con thấy cô ấy đi, con muốn xem một
người phụ nữ như thế nào mà có thể đoạt được cậu nhỏ.”

“Mạc Mạc, đừng, con bình tĩnh đi, con đánh không lại cô ấy đâu, một mình có ấy có thể đánh được mấy người đó.”

Mợ nhỏ còn
rất dũng mãnh nữa, trong đầu Mạc Mạc không nhịn được mà hình dung về cơ
thể người phụ nữ đó, nhưng mà ai muốn đánh nhau chứ, Mạc Mạc nháy mắt
mấy cái “Cậu nhỏ, cậu hiểu nhầm rồi, con không phải muốn đánh
nhau. Còn nữa người cậu xin lỗi không phải con mà là mợ nhỏ đó, cậu thế
mà nhét mợ nhỏ vào khách sạn chớ.”

“Mạc Mạc, con không trách cậu…?”

“Con trách chứ, trách cậu không nói sớm, nhất định mợ nhỏ sẽ không thích con rồi.” Mạc Mạc liếc Lăng Việt Nhiên mặt đã trắng không có chút máu, mặc dù cô
không ghen, nhưng trong lòng hơi mất mát, sau này cậu nhỏ đã có mợ nhỏ,
sau này không có ai yêu thương cô nữa rồi.

Lúc này Lăng Việt Nhiên mới tin Mạc Mạc thật sự không để ý “Cậu đưa con đi gặp cô ấy.”

Trong lòng
Mạc Mạc đầy sự mong chờ tới khách sạn với Lăng Việt Nhiên, trong lòng
rất tò mò với mợ nhỏ chưa từng gặp qua này, cậu nhỏ đi nằm vùng, nhất
định là mợ nhỏ đã xuất hiện lúc đó, không biết chuyện cũ của hai người
như thế nào, sao lại khiến hai người không phân rõ địch ta mà có thể ở
bên nhau, Mạc Mạc rất tò mò.

Tới trước
cửa phòng, Lăng Việt Nhiên gõ của, có người mở cửa, Mạc Mạc nhìn thấy
một người rất xinh đẹp, không phải là một người có làn da trắng nõn mà
là một màu sắc da bánh mật khỏe mạnh, tóc xoăn tự nhiên, xinh đẹp, rất
cuồng dã như con lai vậy, hơn nữa, không phải là dáng người to con như
trong tưởng tượng mà là một cơ thể cân xứng, thon cao.

Mợ nhỏ của Mạc Mạc nhìn cậu nhỏ và Mạc Mạc xuất hiện, đầu tiên im lặng một chút, sau đó lập tức chào hỏi rất lớn: “Con là Mạc Mạc đúng không, Việt Nhiên thường xuyên nhắc tới con”.

Mạc Mạc vui đùa oán giận “Cậu nhỏ, mợ nhỏ rất đẹp, sao cậu lại giấu không có con gặp.”

Mợ nhỏ của Mạc Mạc kéo Mạc Mạc vào, cúi đầu nói với cô “Mạc Mạc, thương lượng một chút, sau này gọi tôi là Michelle, nghe như thế sẽ trẻ hơn rất nhiều.”

“Như vậy sẽ không được, không lễ phép.” Mạc Mạc lắc đầu, không thỏa hiệp.

Michelle nói với vẻ mặt đau khổ “Tuổi chúng ta không khác nhau lắm, sau này nếu đi ra ngoài, con đột nhiên gọi mợ là mợ nhỏ, có phải rất kỳ quái không?”

Mạc Mạc gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “ Mợ nhỏ, như vậy nhé, ở nhà con gọi là mợ nhỏ, ra đường gọi là chị? ok?”

Michelle vỗ vai Mạc Mạc, nở một nụ cười mê người “Chị sau này sẽ bảo vệ cho em”.

Lăng Việt Nhiên chau mày, giáo huấn nói “Michelle, đừng vì già mà không kính, em là người lớn, nên có bộ dáng của người lớn đi.”

Michelle nheo mày “Lão bảo hủ, không để ý đến anh ấy, chúng ta nói chuyện của chúng ta” vừa
nói với Mạc Mạc vừa đi đến phòng ngủ, Mạc Mạc đột nhiên nhớ tới chuyện
gì, vỗ đầu kêu lên: “ Con quên rồi, mợ nhỏ, con tới để đón mợ về nhà”.

Ánh mắt Michelle bắn tới Lăng Việt Nhiên, Lăng Việt Nhiên cười nói “Nghe Mạc Mạc đi.”

Ba người
cũng cười thoải mái. Mạc Mạc sợ sẽ khó xử nhưng mợ nhỏ là người rất tốt, hơn nữa cô có thể nhìn thấy, mợ nhỏ đang tiếp nhận sự chăm sóc của cô,
hơn nữa rất dụng tâm kéo gần khoảng cách với cô, sẽ không khiến hai
người có cảm giác xa lạ. Chắc là cô ấy cũng biết quá khứ của cô và Lăng Việt Nhiên, dù cũng chỉ là quá khứ, hơn nữa rất thuần khiết, chỉ qua là thiếu chút nữa đã kết hôn mà thôi.

Ba người
cười nói vui vẻ đi ra khỏi khách sạn, trở lại nhà của Mạc Mạc, đợi Lăng
Việt Nhiên dọn dẹp xong trong phòng và mua sắm thêm vài thứ, buổi tối
hôm nay, một nhà ba người ăn một bữa ăn đoàn viên.

Mạc Mạc cũng mới biết, mợ nhỏ không có người nhà, được nhận nuôi từ nhỏ. Mạc Mạc cảm thấy mợ nhỏ chắc là có chuyện hồi trước, hơn nữa, còn mang theo chuyện
đau lòng, cô phát huy trí tưởng tượng siêu cấp của cô, tưởng tượng quá
trình quen biết của cậu nhỏ và mợ nhỏ.

Đó là lúc
cậu nhỏ chịu khổ nằm vùng, xâm nhập vào tập đoàn phạm tội, mà mợ nhỏ lại được lão đại tập đoạn tội phạm đó nhận nuôi, huyến luyện thành sát thủ, ….nhưng thật ra mợ nhỏ là kẻ thù của lão đại đó, người thân của mợ nhỏ
chính là bị người nuôi dưỡng mợ nhỏ giết chết.

Sau đó mợ
nhỏ mang trên mình thâm cừu đại hận, ẩn núp, chờ đến ngày báo thù rửa
hẩn, chờ đến lúc lão đại đó tin tưởng mợ nhỏ, vì muốn dò xét cậu nhỏ có
trung thành với hắn hay không nên đã cho mợ nhỏ kết hôn với cậu nhỏ.

Cứ như thế
mà cậu nhỏ và mợ nhỏ đã kết hôn, từ từ có tình cảm, sau đó tin tưởng lẫn nhau, sau đó lại yêu thương nhau, sau đó đến cuối cùng, mới biết được
thân phận thật và mục đích của nhau. Cùng nhau quay về đây.

Suy đoán của Mạc Mạc chỉ là phát huy trí tưởng tượng của cô, không có gì chứng thực. Cô không biết, sự tưởng tượng của cô có tới 80 % là sự thật. Buổi tối
hôm đó, Mạc Mạc ngủ rất tốt, thậm chí còn cười ra tiếng trong giấc mơ.

Gần đây
nhiệt huyết với công việc của Mạc Mạc càng tăng. Giản Chiến Nam như
hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô, thật sự buông tha cho cô, cô có cảm giác rất nhẹ nhàng.

Vài ngày sau cậu nhỏ và mợ nhỏ cùng chuyển đi, căn phòng bên kia là phòng trang trí
kết hôn lúc trước của Mạc Mạc và cậu nhỏ. Tưởng rằng mợ nhỏ sẽ để ý,
nhưng mợ nhỏ lại nói, rất đẹp, ở chắc sẽ rất thoải mái, lúc đầu nghĩ nên mua căn phòng khác hoặc sửa lại, nhưng mợ nhỏ nói, như thế sẽ phiền
phức, vốn có sẵn chỗ ở lại đỡ phiền. Mợ là một người phụ nữ rất độ
lượng, không câu nệ tiểu tiết. Cậu nhỏ tìm được người phụ nữ như thế
thật là may mắn.

Vụ án của
Lăng Việt Nhiên một lần nữa được phán quyết, rửa sạch tội cưỡng gian,
trùng hôn, nhưng Giản Chiến Hi vẫn ở bệnh viện tâm thần nên không thể
truy cứu trách nhiệm được, hơn nữa, đã qua thời gian truy tố. Cuối cùng
Giản Chiến Nam và Giản Thần Hi đều không sao. Chẳng qua cậu nhỏ đã có
thể đường hoàng làm người mà không cần đeo mác tội phạm trên lưng nữa.

Mạc Mạc nhớ
đến lần trước khi mắng Tô Thiệu Cẩn giờ hơi áy náy, cảnh sát không đủ tư cách, nhát gan, không xứng làm cảnh sát, những chữ như thế khẳng định
sẽ tổn thương đến Tô Thiệu Cẩn, hơn nữa mấy năm nay vì chuyện đó mà cô
phớt lờ anh đi, thậm chí còn không liên lạc, chỉ gần đây mới giao thiệp lại.

Mạc Mạc do dự mãi mới gọi điện thoại cho Tô Thiệu Cẩn, sau vài tiếng chuông thì có người bắt máy: “Anh Tô”, cô hơi ngại khi gọi anh.

“Mạc Mạc, có thích quà không?” ở đầu dây bên kia, Tô Thiệu Cẩn hỏi cô.

Mạc Mạc nói ngập ngừng “Anh Tô, em xin lỗi, năm đó em không nên nói với anh như thế.”

“Em đang nói cái gì, cái gì mà năm đó, anh cũng đã quên rồi.”

“Dù anh có nhớ hay không thì em cũng xin lỗi.”

“Cho chút thành ý đi” Giọng nói hơi châm chọc của Tô Thiệu Cẩn vọng tới từ đầu dây bên kia.

“Thành ý gì?” Mạc Mạc không nhịn được lại nhớ tới lúc trước khi cô nói cảm ơn thì anh cũng muốn cô có thành ý.

“Đến thăm anh đi, chỉ ngồi 1 tiếng may bay thôi mà.”

“Hả?” cô không dám ngồi máy bay.

“Ngày kia là sinh nhật của anh, đồng chí Mạc Mạc, em xem rồi xử đi”.

“Nếu không, anh qua qua đó, giờ anh có tội phạm phải thẩm vấn, anh tắt máy trước nhé, bye bye”.

Mạc Mạc chưa kịp nói câu gì thì Tô Thiệu Cẩn đã tắt điện thoại. Cô cũng không nghĩ
nhiều mà tiếp tục làm việc. Sau khi tan tầm, Mạc Mạc đi ra tới sảnh của
công ty, thấy mấy người phụ nữ mặc đồ xuyên thấu, không phải lúc rất bảo thủ sao, sao giờ lại đột nhiên hào phóng như thế.

Mạc Mạc đi qua thì bị Cầm Tử túm được vứt vào trong chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, khởi động xe và chạy đi, Mạc Mạc trêu: “Bà Khâu, sao lại rảnh rỗi tới đón mình tan ca thế, thật sự mình bị dọa đến chấn kinh đó.”

Cầm Tử trừng mắt liếc cô, bỏ tay xuống chỗ ghế ngồi rồi lôi ra cái gì đó nhét vào tay Mạc Mạc “Anh mình nói cậu muốn đi thăm anh ấy, vậy cậu đưa cái này giúp mình, rất quan trọng, anh ấy cần dùng gấp.”

“Mình…” vẫn chưa nói muốn đi mà.

“Sao thế?” Cầm Tử nhìn đường phía trước rồi hỏi thêm một câu.

“Mình chưa nói là muốn đi mà, anh Tô hay nói giỡn đó”.

“Hình như chân của anh ấy bị thương đó, đến đây không tiện cho lắm”.

“Lại bị thương?”

“Vì vụ án, cho nên va chạm rất khó tránh khỏi”.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Cầm Tử vang lên, Cầm Tử liếc nhìn di động, nói với Mạc Mạc: “ Nghe giúp mình một chút.”

Mạc Mạc đành nhận điện thoại, cô vẫn chưa kịp nói thì bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng gào thét của Khâu Chí: “Tô Tô, em quay về cho anh, mang thai rồi mà em còn dám mặc đồ hở hang, đi giày cao 10 phân ra ngoài đường rêu rao à?”

Mạc Mạc
hoảng sợ nhảy dựng lên, Cầm Tử mang thai? Dù đang khiếp sợ nhưng vội nói mấy lời với Khâu Chí đang bốc hỏa ở đầu dây bên kia: “Khâu Chí à, Cầm Tử không sao, rất tốt, anh yêu tâm đi, tôi sẽ bảo cô ấy về ngay bây giờ”.

Khâu Chí không nói chuyện mà tắt điện thoại. Mạc Mạc quay đầu nhìn Cầm Tử, nói với vẻ kích động: “Cầm Tử, không thể tưởng tượng được, mình sẽ làm mẹ nuôi, sao lại không nói cho mình biết, nghe lời mau về nhà đi.”

Mặt Cầm Tử tức giận dừng xe trước một nhà hàng “Ăn cơm trước”.

Lúc hai
người cùng ăn cơm tối, Mạc Mạc mới biết được, bởi vì liên quan đến công
việc của Cầm Tử nên tạm thời chưa tính có con, nhưng vì Khâu Chí đã ba
mươi tuổi rồi, rất muốn có con. Cho nên hai người vì thế mà mâu thuẫn.
Không nghĩ tới, Khâu Chí lại dùng cách đâm thủng áo mưa cho nên Cầm Tử
cứ thế mà trúng chiêu. Không tức mới là lạ.

Mạc Mạc vội
trấn an Cầm Tử hết giận, trấn an tới nửa ngày, Cầm Tử đang bi thương
mắng Khâu Chí là đồ tiểu nhân vô sỉ đê tiện, Mạc Mạc nhịn không được mà
cười, cặp vợ chồng này rất thú vị, cô hỏi: “Vậy bây giờ cậu tính sao? Không muốn à?”

Cầm Tử không nói.

“Cậu đó, rõ ràng là thỏa thiệp rồi, lại còn tùy hứng nổi tính tiểu thư, cậu
cũng rất yêu đứa bé mà, cậu ưu tư như thế thì nó ở trong bụng cậu cũng
cảm nhận được đó, sau này sinh ra sẽ không vui, sẽ không gần gũi với
cậu. Dù sao cậu cũng rất yêu chồng cậu, chuyện đứa bé sớm hay muộn gì
cũng phải đến, đừng nghĩ nhiều như thế nữa.”

“Có thể cảm nhận được sao?” Vẻ mặt Cầm Tử bất an.

“Đúng, hiện tại cậu phải duy trì tâm tình tốt, nếu không đứa nhỏ cũng không tốt, biết không, ăn nhanh đi.”

Lúc Cầm Tử
cúi đầu ăn cơm, một cơ thể cao lớn cũng vội vàng đi tới, đúng là Khâu
Chí, trên khuôn mặt đẹp trai đều là vẻ lo lắng, Mạc Mạc cười chào hỏi
với Khâu Chí, lúc này Cầm Tử mới phát giác, mình đã bị Mạc Mạc bán đứng.

Ai, bạn bè là dùng để bán mà, Cầm Tử hung hăng liếc Khâu Trí, Mạc Mạc cũng đứng dậy nói: “Khâu Chí, anh chăm sóc Cầm Tử cho tốt, tính tình của phụ nữ có thai sẽ rất gàn dở, tôi đi trước.”

Mạc Mạc đi
ra khỏi nhà hàng, nhìn trời, lại nhìn xung quanh, ánh đèn nê ông lóe ra
trong đêm tối, không kìm được lại cúi đầu nhìn bụng của mình, tay đặt
lên bụng, ở đây cũng từng có một bảo bối, chỉ đáng tiếc….

Mạc Mạc hít mạnh một hơi, không để nước mắt rơi xuống, đưa tay ra bắt taxi, cô phải về nhà…

Hôm sau Mạc
Mạc xin nghỉ ở công ty, quyết định đi thành phố F thăm Tô Thiệu Cẩn.
Chân của anh bị thương, đi lại không tiện, trở về gấp nói chừng khá
nghiêm trọng. Mạc Mạc không ngồi máy bay, cô sợ độ cao, cuối cùng cô
chọn đi ô tô.

Trước đó đã
gọi điện thoại cho Tô Thiệu Cẩn, lúc Mạc Mạc đến trời đã tối, đi ra bến
xe, thấy Tô Thiệu Cẩn mặc đồng phục, đứng thẳng tắp ở đó chờ cô “Có mệt không?” Tô Thiệu Cẩn hỏi cô, trong mắt là ý cười.

Mắt Mạc Mạc chuyển tới trên chân của Tô Thiệu Cẩn “Anh đi lại không tiện, không cần tới đón em, em trực tiếp đi qua đó là được rồi.”

“Ông chủ, chị dâu rất đẹp, lại còn đau lòng cho anh như thế”.

Lúc này Mạc
Mạc mới chú ý có một cậu thanh niên đứng sau Tô Thiệu Cẩn, Mạc Mạc đang
muốn giải thích cô không phải là gì của Tô Thiệu Cẩn cả, Tô Thiệu Cẩn
lại nhận túi trong tay cô, nói với cậu thanh niên kia: “Đi lái xe đi.”

“Vâng, ông chủ.”

Mạc Mạc ngồi trên xe nhưng buồn ngủ, nên chẳng giữ hình tượng mà ngủ lăn ra, không
ngờ lại nghiêng sang đầu vai của Tô Thiệu Cẩn, Tô Thiệu Cẩn nhìn cô gái
bên cạnh, bên môi nở nụ cười rất tự nhiên, không di chuyển để Mạc Mạc
tùy ý dựa vào.

Lúc xe dừng
lại ở dưới lầu, Mạc Mạc mới tỉnh, đang mê mang lại nhìn hoàn cảnh xa lạ, cùng bộ dáng buồn ngủ, Tô Thiệu Cẩn vỗ vào mặt cô “Đến nơi rồi, đi lên nghỉ đi.”

Mạc Mạc vẫn
mơ màng xuống xe với Tô Thiệu Cẩn rồi đi lên lầu, cũng dần tỉnh táo lại. Phòng ở của Tô Thiệu Cẩn phải gọi là bừa bộn, không biết ăn mấy ngày
rồi không dọn, hộp mì tôm còn chất đống trên bàn, sách và tạp chí cũng
la liệt trên sofa, vẫn may là không có tất thối.

Nơi này
không giống nhà, cũng chỉ là một chỗ ở nhỏ mà thôi, cũng có thể thấy Tô
Thiệu Cẩn rất ít khi về đây, khiến người ta cảm thấy được sự trống vắng. Tô Thiệu Cẩn lùa mấy thứ trên sofa sang một bên, hơi ngượng ngùng nói
với Mạc Mạc: “Đừng chê nha, bình thường không rảnh để dọn dẹp,
cũng không hay trở về, trước tiên hôm nay em ở đây một đêm, để em ở
khách sạn anh hơi lo lắng, lát nữa anh quay về trong đội để ngủ.”

Mạc Mạc im một lát rồi nói: “…không cần phiền phức như thế, em ngủ ở trong phòng hoặc phòng khách, em còn có gì không yên tâm so với đồng chí cảnh sát sao?”

Tô Thiệu Cẩn cười “Đói bụng chưa, muốn ăn gì, em nghỉ ngơi trước một chút, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Chân của anh như thế, đừng đi lung tung, gọi đồ ăn ngoài đi”. Mạc Mạc có thể thấy dáng đi của Tô Thiệu Cẩn đi lại hơi khó khăn, đã như vậy mà không biết nghỉ ngơi còn vội vội vàng vàng.

Gọi thức ăn
ngoài, thu dọn phòng khách, sau khi ăn cơm tối xong thì Mạc Mạc nói
chuyện phiếm với Tô Thiệu Cẩn, sau đó đi nghỉ, ngồi xe lâu như thế nên
cô hơi mệt, Tô Thiệu Cẩn nằm trên sofa trong phòng khách, nghĩ Mạc Mạc
đang ở trong phòng thì trong lòng liền nhộn nhạo.

Lúc tỉnh lại ngày hôm sau, trong nhà đã không còn ai, Tô Thiệu Cẩn để lại tờ giấy
trên bàn trà phòng khách, nội dung là bảo cô ở nhà chờ một chút, anh xử
lý xong công việc sẽ về tiếp cô, bữa sáng ở phòng bếp.

Thực sự công việc của anh rất bận.

Mạc Mạc ăn
sáng xong, ngắm “ổ chuột” của Tô Thiệu Cẩn thì chủ động dọn dẹp, thực ra phòng ở như thế này cũng không tệ lắm. Trên cửa và tường đều dán áp
phích súng ống, anh thu thập rất nhiều mô hình súng.

Sau thi thu
dọn xong, Mạc Mạc lại xem tivi, nhìn đã gần 10 giờ, anh vẫn chưa quay
về, hôm nay là sinh nhật của anh, hơn nữa lại là ngày nghỉ. Mạc Mạc tắm
rửa thay quần áo rồi ra ngoài, mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị bên
cạnh, mang về rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó bắt đầu nấu cơm.

Mạc Mạc
phát huy khả năng nấu ăn, nấu 5 món rau một món canh, còn làm thêm bánh
ngọt, lúc vừa đặt đồ ăn lên bàn thì Tô Thiệu Cẩn đã về, vừa mở cửa ra
đầu còn đầy mồ hôi, thì liền nói với Mạc Mạc là xin lỗi vì đã về trễ.

Mạc Mạc nói với vẻ rất thành thạo: “Không sao, biết anh là người bận rộn, ăn cơm đi, nếm thử chút tay nghề của em.”

Lúc này Tô
Thiệu Cẩn mới chú ý đến Mạc Mạc đang mặc tạp dề, trong phòng được quét
dọn sạch sẽ, mũi cũng ngửi thấy mùi thức ăn, loại cảm giác này rất đặc
biệt, thậm chí còn hơi ham mê.

“Anh đi rửa tay rồi ăn cơm.” Mạc Mạc thúc giục Tô Thiệu Cẩn đang ngơ ngác.

Lúc này Tô
Thiệu Cẩn mới hoàn hồn, đi toilet rửa tay, thay một bộ đồ mát mẻ đi ra
ngoài, hai người ngồi đối mặt nhau, Mạc Mạc lấy một ly rượu cho Tô Thiệu Cẩn, nói: “Anh Tô, anh cũng nên tìm một cô gái để chăm sóc cho
anh đi, phòng ở mà như ổ chuột thế, nào, hôm nay là sinh nhật anh, chúc
anh sinh nhật vui vẻ, nhưng anh chỉ có thể uống một ly, trên chân có có
vết thương nên uống rượu nhiều không tốt lắm.”

Tô Thiệu Cẩn đưa ly lên cụng với Mạc Mạc: “Anh rất vui, Mạc Mạc”. Uống một hơi hết sạch.

Ăn cơm trưa
xong Tô Thiệu Cẩn kiên quyết để Mạc Mạc nghỉ ngơi, còn anh đi rửa bát,
nhưng chân tay vụng về làm vỡ một cái bát, lúc Mạc Mạc chạy vào phòng
bếp nhìn Tô Thiệu Cẩn đang cười ngây ngô với cô, che dấu sự ngượng ngùng của anh, ngay cả cái bát cũng không rửa xong.

Mạc Mạc lẩm
bẩm nói gì mà tuôi tuổi bình an, đại cát đại lợi, rồi sau đó bảo Tô
Thiệu Cẩn ra ngoài xem ti vi, đừng ở đây làm phiền thêm nữa, chuyện rửa
chén bát, vẫn nên để cô làm nếu không những cái bát đáng thương đó sẽ
hỏng hết.

Nhìn bộ dáng như vô vợ nhỏ của Mạc Mạc trong lòng Tô Thiệu Cẩn lại kích động, đưa
tay ôm lấy Mạc Mạc, dọa Mạc Mạc nhảy dựng lên, bát trong tay thiếu chút
nữa là rơi trên mặt đất “Anh Tô…”

“Mạc Mạc… làm vợ của anh đi, được không?” Lúc Tô Thiệu Cẩn nói chuyện thì cánh tay siết vào càng chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, anh, thế mà anh đang hồi hộp, hồi hộp đến thở
cũng không thông.

Edit: Mình nghĩ chuyện về đứa con của Mạc Mạc sẽ là một nội dung khá bất ngờ và cũng sẽ rất đau lòng…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui