Lúc Giản
Chiến Nam tắt điện thoại trở lại phòng ngủ thì thấy Mạc Mạc vẫn giữ
nguyên tư thế ngủ, dường như đang ngủ say, nhưng khi hắn nằm bên cạnh và ôm cơ thể nhỏ bé của cô thì hắn biết Mạc Mạc đã tỉnh, người hơi cứng,
hơn nữa người hơi lạnh, tay cô còn có mồ hôi, chứng tỏ cô đang lo lắng,
lo lắng vì cuộc điện thoại vừa rồi. Hắn đưa mắt nhìn điện thoại phía bên kia giường, Mạc Mạc đã nhận điện thoại.
Giản Chiến
Nam xoay cơ thể Mạc Mạc lại đối diện với hắn, Mạc Mạc chỉ có thể mông
lung nhìn hắn trong bóng đêm, nhưng không nói chuyện, cô không biết phải mở miệng như thế nào, cũng không biết phải hỏi gì, cô không muốn như
một người phụ nữ ghen tuông buộc chồng của mình phải khai báo gì hết.
Mạc Mạc nghe rõ rành mạch, giọng nói trong điện thoại là của Nhã Nhi, tuy Nhã Nhi
chỉ đơn giản hỏi Giản Chiến Nam đã về nhà chưa, nhưng cô vẫn cho rằng
Giản Chiến Nam và Nhã Nhi đã không có quan hệ gì với nhau nữa.
Cô không
muốn để cho ông xã ghét mình, nếu hắn tự nguyện thì hắn sẽ nói, nếu
không muốn thì cứ hỏi liệu điều nhận được có phải là sự thật không? Giờ
đây tim của cô rất loạn, nếu là người phụ nữ khác gọi điện tới thì cô có thể vui đùa bảo Giản Chiến Nam thành thật khai báo, có phải ra ngoài
trêu hoa nghẹo nguyệt rồi không, nhưng đối tượng là Nhã Nhi, là một cô
gái Giản Chiến Nam đã từng yêu, một cô gái từng để lại quá khứ đẹp, vì
Nhã Nhi, thậm chí hắn còn có thể vứt bỏ cô, buông tha cô, thương tổn đến cô, có thể hay không…. có thể lại có một thảm kịch như thế hay không?
Cho nên cô không muốn hỏi cũng không dám hỏi, vì cô không biết câu trả
lời là gì.
“Mạc Mạc!” hắn nỉ non bên tai cô “Nếu muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng giấu trong lòng.”
Bị đoán trúng tâm tư, Mạc Mạc rũ mí mắt, ngón tay xoắn lại một chỗ, nói ngập ngừng “Thực ra… em không hẹp hòi thế đâu, không có gì…… cần hỏi.”
Giản Chiến Nam nhướng mày, tay xoa xoa lưng của cô “Nếu như thế, thì cái gì cũng đừng hỏi, ngủ đi.”
“Ừm.” Mạc Mạc trả lời, buông tay xoắn nhau ra, xoay người lại ngủ, rất nghe lời.
Giản Chiến
Nam nghĩ Mạc Mạc sẽ ồn ảo như thường ngày với hắn, bắt hắn nói, khai
báo, nhưng hắn lại không ngờ được Mạc Mạc chỉ trầm lặng như thế, một
tiếng là xoay người đi ngủ. Sự trầm lặng này của Mạc Mạc hoàn toàn rất
khác thường, đối với vấn đề của Nhã Nhi, Mạc Mạc quá nhạy cảm, bởi vì
hắn đã vô tình làm cô bị tổn thương.
Hắn hôn bờ vai mượt mà của cô, đau lòng nói “Đồ ngốc, lại suy nghĩ lung tung rồi, anh và cô ấy ngẫu nhiên gặp nhau lúc
đi công tác thôi, cô ấy gọi đến chỉ hỏi thăm rồi, bảo bối, đừng nghĩ
nhiều mà không tốt.”
Mạc Mạc từ
từ xoay người, cánh tay ôm lấy bờ eo hắn một cách bất an, cô lại một lần nữa sa vào lưới tình của hắn, mà còn sâu hơn so với lúc trước, tình cảm mà cô dành cho hắn, không đơn giản là tình yêu, còn có tình thân, cùng
với sự hết lòng của vợ chồng, cô yêu chồng của cô, yêu ngôi nhà này, yêu tất cả mọi thứ, nếu lại lần nữa bị thương tổn bởi người đàn ông mình
yêu vứt bỏ thì cô không biết bản thân có chấp nhận được hay không “Ông xã, bây giờ anh… có còn thích cô ấy……chút chút nào không?”
Giản Chiến Nam cố ý hỏi: “Một chút chút cũng không được sao?”
“Vậy là anh vẫn còn thích cô ấy chút chút đúng không?” lòng Mạc Mạc lạnh đi, có phải cô rất bá đạo không, chỉ thích chút chút
thôi cũng không thể. Nếu như trái tim ông xã có thể thia thành 3 phần
tình thân, tình yêu, tình bạn, thì cô hy vọng phần tình yêu cô có thể
chiếm giữ trọn vẹn, không muốn chia sẻ vị trí này với người phụ nữ khác, không muốn.
“Anh và cô ấy chỉ có thể xem như bạn bè bình thường thôi, Mạc Mạc, người anh yêu là em.” Hắn cầm tay Mạc Mạc đặt trước ngực, “Ở đây, đã bị em lấp đầy, không có một kẽ hở nào khác, em đồng ý để ra một chút cho người khác thì ông xã cũng không có cách nào khác.”
Mạc Mạc rất không đồng ý nói: “Làm sao có thể thế được, mình yêu ai đương nhiên là tự bản thân mình quyết
định, nếu có một ngày thực sự có người nào đó đi vào được chút chút, còn muốn đổ tội lên đầu em sao, với bà xã, đừng dùng vẻ mặt gian thương thế được không?”
Vẻ mặt Giản Chiến Nam buồn rầu “Yêu Mạc Mạc, tim đã không tử chủ được, đã sắp không phải của anh nữa rồi, làm thế nào mới tốt đây?”
“Rất buồn nôn, nhưng mà em thích nghe.” Mặt Mạc Mạc dán trên ngực Giản Chiến Nam, ôm chặt lấy hắn “Ông xã, anh không thể lại bỏ em lần nữa, biết không?”
Giản Chiến Nam cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nói nhỏ “Đồ ngốc, không xảy ra chuyển như thế nữa đâu, ngủ đi.”
Có được sự
cam đoan của ông xã, sự bất an lúc đầu của Mạc Mạc đã ổn hơn nhiều, nằm trong ngực ông xã liền ngủ đến hừng đông. Lúc tỉnh lại ông xã đã không
còn ở bên cạnh, Mạc Mạc hít một hơi thật xâu, tất cả đều là mùi hương
của hắn, không kìm được lại nở nụ cười, đang muốn xuống giường, nhưng
bỗng nhiên màn hình tivi trên vách tường lại bật lên, khuôn mặt điển
trai của Giản Chiến Nam xuất hiện trên đó, hắn ngồi trên ghế màu đen ở
văn phòng, cười với cô.
Mạc Mạc dụi mắt, chỉ nghe thấy giọng nói rất hay của ông xã truyền tới: “Bảo bối, vẫn đang trên giường?”
Mạc Mạc ngạc nhiên vội đắp chăn lại, hắn có thể nhìn thấy cô, mấy thứ này lắp từ lúc nào thế, một chút không gian riêng tư cũng không có, Mạc Mạc buồn bực
nhìn hắn, mặt đỏ ửng lên.
“Bà xã, mau rời giường đi tắm rửa đi.” Vẻ mặt Giản Chiến Nam cười xấu xa, đôi môi hơi nhướng lên, rất là gợi
cảm. Mạc Mạc cũng cười, quấn chăn xuống giường, một chút cảnh xuân cũng
không lộ ra ngoài, gửi cho Giản Chiến Nam một nụ hôn gió: “Anh yêu mến, em đi tắm đã, bye bye.”
Mạc Mạc quấn chăn đi vào nhà tắm, Giản Chiến Nam chỉ nhìn thấy một đống chăn bị vứt
ngoài cửa phòng tắm. Màn hình tối sầm lại, hình ảnh của hắn cũng biến
mất. Trong phòng ngủ im lặng, chỉ còn lưu lại mùi hương của nhau.
Mạc Mạc ăn
sáng một mình, cũng để ra sau chuyện Nhã Nhi gọi điện thoại tới, nếu là
ngẫu nhiên thì cứ cho là ngẫu nhiên đi, cần gì cô phải lo sợ không đâu
chứ, cần phải nghĩ nhiều như thế không, vợ chồng cứ nghi ngờ nhau không
có căn cứ như thế là không tốt.
Mạc Mạc cứ
nghĩ lại tiếp tục trôi qua thêm một ngày, nhưng không ngờ sau khi ăn
xong lại nhận được điện thoại của Giản Chiến Nam, hắn nói một tin rất
kinh người với cô, thì ra hôm nay là sinh nhật của ba Giản, hôm nay phải về nhà để đón sinh nhật với ba.
Là sinh nhật ba Giản nên cô muốn mua món quà gì đó, Giản Chiến Nam có việc đi không
được nên đành nhờ bà xã đại nhân đi một chuyến, Mạc Mạc không biết ba
Giản thích gì, càng không biết mua thứ gì cho hợp với tâm ý của người
già, lúc muốn hỏi Giản Chiến Nam thì hắn đã vội tắt điện thoại, xem ra
hắn rất bận.
Càng nghĩ
càng không có kết quả, Mạc Mạc cảm thấy hay là đi ra ngoài tìm linh cảm. Lái xe đưa cô ra khỏi nhà, cô bảo lái xe dừng lại ở cửa hàng vàng bạc
và đồ ngọc. Mạc Mạc đi dạo một vòng, cứ để cho mọi người trong cửa hàng
nhiệt tình đề cử không ít thứ này thứ nọ với cô, nói trên trời dưới đất, nhưng Mạc Mạc vẫn cảm thấy không hợp. Lúc chuẩn bị rời đi thì có một
giọng nói vang lên từ phía sau: “Vị phu nhân này, cửa hàng chúng tôi có nhiều vàng bạc và đồ ngọc đặc biệt như thế đều không thể thỏa mãn yêu cầu của cô sao?”
Lẽ nào hiếu
thắng muốn bán như thế, Mạc Mạc không kìm được xoay người qua, thấy một
khuôn mặt lạnh lùng, Mạc Mạc cảm thấy người đàn ông trước mặt sao lại
quen như thế, lúc nghi ngờ tầm mắt cũng nhìn chăm chú vào người đó,
không phải cô nhìn thấy trai đẹp là không thể rời tầm mắt, mà là đang
thật sự suy nghĩ, và nhớ lại người đàn ông này là ai?
“Bạn học Mạc Tiêu Hữu, cậu cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế có phải là không phù hợp lắm không?” giọng điệu người đàn ông như đang nói giỡn, nhưng một chút ý cười trên
mặt cũng không có, khuôn mặt lạnh chẳng khác gì khối băng mùa đông.
“Cậu là?” Mạc Mạc chần chừ, trong đầu cũng đã hiện lên hình ảnh của một người đã nhiều năm không gặp, cô ngạc nhiên gọi lên: “Cậu là Giang Xuyên?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Giang Xuyên như bớt đi một tầng băng, nói trầm xuống: “Thật khó để cậu vẫn còn nhớ mình.”
“Thật là cậu à, cậu thay đổi rất nhiều, thiếu chút nữa là mình không nhận ra cậu nữa rồi.” Mạc Mạc hơi ngượng ngùng cười, cũng không ngờ lại gặp được Giang Xuyên, dường như không lễ độ. Lúc trước Giang Xuyên cũng là nửa đường chuyển
tới, cũng là bạn ngồi cùng bàn lạnh lùng như khối băng của cô, đã mấy
năm không gặp, cậu ta thay đổi rất nhiều, nếu không phải cậu ấy gọi tên
cô thì thực sự Mạc Mạc cũng không dám xác định là cậu ta nữa.
Giang Xuyên đề nghị nói: “Tìm nơi nào ngồi đi.”
“Ừ, có thể.” Mạc Mạc nói xong rồi mới nghĩ, hơi có lỗi nói: “Chuyện đó, rất xin lỗi, hôm khác được không?”
“Có việc?” cậu ta lạnh lùng nói.
Người kia
nói chuyện vẫn lạnh như sắt, hơn nữa danh hiệu hòang tử núi băng còn rất phát triển nữa, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc.
“Mua quà cho người lớn?”
“Đúng thế, à, sao cậu biết thế?” Mạc Mạc nhìn cậu ta nghi ngờ, sao cậu ta biết được, cô thật là đang chọn quà cho ông cụ ở nhà.
Giang Xuyên nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, nói lạnh lùng: “Đoán thôi. Ngồi đi, sẽ không chậm trễ việc của cậu đâu, nói không chừng mình có thể tìm ra chủ ý giúp cậu.”
Bạn học cũ
nhiều năm không gặp, đã nói như vậy rồi thì Mạc Mạc cũng không đành từ
chối, nên liền đi tới quán cà phê đối diện với Giang Xuyên. Hai người
chỉ trò chuyện đơn giản về cuộc sống gần đây, cuộc sống Mạc Mạc rất đơn
giản chính là cuộc sống gia đình. Mà Giang Xuyên là từ nước ngoài về,
quản lý chuyện buôn bán trong nhà. Không khó để nghĩ, cửa hàng châu báu
này là gia sản của gia đình Giang Xuyên.
Đối mặt với
Giang Xuyên ít nói, thật sự Mạc Mạc không biết nên nói chuyện gì, chỉ
đành tìm đề tài. Bạn bè hoặc bạn học cũ nhiều năm không gặp, gặp nhau
nên rất dễ nhớ lại chuyện trước kia, hai người nói xong, hai người nói
chuyện rồi Giang Xuyên hỏi tới Cầm Tử.
“Cầm Tử kết hôn rồi, đã làm mẹ rồi, cậu đó, kết hôn chưa?”
“Mình? Vẫn còn độc thân.” Giang Xuyên chỉ nói đơn giản vài chữ.
“Bạn gái…. cũng chưa?” ,một người đàn ông có điều kiện như thế mà vẫn chưa có bạn gái khiến
Mạc Mạc cũng không dám tin. Nhưng cũng thật sự khó có thể tưởng tượng
được, người lạnh lùng như núi băng Giang Xuyên làm sao có thể nói chuyện yêu đương, dáng vẻ như thế dù cách mấy mét cũng khiến người khác tổn
thương vì lạnh.
Giang Xuyên nhướng mày liếc Mạc Mạc, đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo dường như hiện lên nét mất mát, nói thản nhiên: “Có lẽ, điều kiện của mình quá kém.”
“Làm sao có thể, nhưng mà ông chủ như cậu với khuôn mặt như thế, con gái
người ta sao dám tiếp cân, đã nhiều năm không gặp như thế mặt của cậu
vẫn rất nghiêm túc so với trước kia.”
“Cậu cũng sợ mình?”
“Mình?” con ngươi trong veo nhưng lạnh lùng của Giang Xuyên nhìn thẳng Mạc Mạc, Mạc Mạc hơi túng quẫn, cúi đầu uống cà phê, nói nhỏ: “Mình vẫn còn tốt, lá gan có lớn hơn một chút.”
Không phải
lớn, chỉ là người duy nhất không sợ hắn, cũng sẽ không phải là một cô
gái đỏ mặt khi nhìn hắn, trong đầu kìm không được nhớ lại chuyện năm đó, hắn trộm đi nụ hôn của cô, bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác đôi môi cô mềm
mại, Giang Xuyên nghĩ, còn tầm mắt dời sang dòng người trên đường ngoài
cửa sổ, nói sang chuyện khác, hỏi Mạc Mạc: “Quà muốn tặng cho người nào?”
“Tặng cho ba mình, hôm nay là sinh nhật ông ấy.”
“Bình thường thích gì?” Giang Xuyên nhíu mày, chuyện Mạc Mạc mất ba mẹ, cậu ta biết lúc còn học trung học, bây giờ Mạc Mạc nói là ba, chắc là ba chồng của cô ấy.
Mạc Mạc nghĩ: “Thích thư pháp, tranh chữ, vân vân.”
“Cậu có thể tặng tranh chữ hoặc tranh vẽ cổ.”
Mạc Mạc khẽ nhíu mày “Chuyện này cần thời gian để đi tìm, hơn nữa mình cũng không hiểu cái này lắm.”
Hai cánh tay màu đồng của Giang Xuyên đặt trên bàn, cơ thể cũng hơi nghiêng một chút, nói lạnh lùng: “Mình có thể giúp cậu.”
Mạc Mạc nhịn không được nghiêng về phía sau một chút: “Rất phiền cho cậu đó.”
“Bạn học cũ, không cần khách sáo như thế.”
“Vậy làm phiền cậu rồi.”
Giang xuyên
lái xe chở Mạc Mạc đến nhà một người bạn, đó là một căn nhà cũ ở vùng
ngoại thành, Giang Xuyên chỉ đơn giản nói với Mạc Mạc rằng người bạn này của cậu ấy bình thường thích nhất là sưu tầm đồ cổ tranh chữ.
Sau khi Mạc
Mạc gặp bạn của Giang Xuyên, quả nhiên mở mang kiến thức biết cái gì gọi là sưu tầm, người bạn này sưu tầm toàn đồ quý, mỗi một cái đều có câu
chuyện cổ của nó, có lai lịch, có giá trị. Cuối cùng Giang Xuyên cầm lên một ống đựng bút bằng gỗ trầm hương, nhét vào trong tay Mạc Mạc, “Cái này chắc ông già nhà cậu sẽ thích đó.”
Gỗ trầm
hương là thứ rất có giá trị, ống đựng bút này đã trải qua mấy triều đại, rất có giá trị lịch sử, lại quý, tuy Mạc Mạc không hiểu mấy thứ này
nhưng cũng biết người sưu tầm những đồ cổ này, đều rất thích chúng, sẽ
không bán đi dễ dàng, lúc Mạc Mạc đang muốn bỏ xuống thì không ngờ bạn
của Giang Xuyên nói: “Bảo bối này lúc tôi mua là 300 ngàn, nếu thật tâm muốm sưu tầm thì bảo bối này tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Mặc kệ đây
có phải là bảo bối thật hay không, Mạc Mạc vẫn thành tâm nói: “Thật sự
cảm ơn cậu, mình nghĩ thứ này không thể dùng tiền để định giá, cậu có
thể để lại cho mình, mình thật sự rất cảm ơn, nhưng mà bây giờ mình
không mang theo tiền.”
Người bạn kia cười, “Không sao đâu, về rồi cô bảo Giang Xuyên chuyển tiền cho tôi cũng được.”
“Đi thôi.” Giang Xuyên nói xong thì cầm ống đựng bút trầm hương từ trong tay của
Mạc Mạc, đi nhanh ra phía trước, Mạc Mạc vội vàng nói lời tạm biệt với
người đàn ông kia, Giang Xuyên như thế chả lễ phép gì cả.
Rời khỏi
ngôi nhà kia, Mạc Mạc ngồi xe của Giang Xuyên về nội thành, dừng lại ở
cửa hàng vàng bạc kia, hai người xuống xe, trong lòng Mạc Mạc ôm ống
đựng bút rất to kia, nhìn Giang Xuyên rất cảm ơn: “Gaing xuyên, hôm nay cảm ơn cậu, cậu đưa số ngân hàng cho mình, mình sẽ chuyển tiền vào cho cậu.”
Giang Xuyên lại nói: “Không sợ mình lừa cậu sao?”
Mạc Mạc cười: “Sợ gì chứ?”
Giang Xuyên
bỏ tay và túi áo lấy ra một cây bút, sau đó dứt khoát cầm tay Mạc Mạc,
Mạc Mạc hơi giật mình, muốn rút tay về, Nhưng Giang Xuyên không bỏ ra,
cứ cứng rắn cầm lấy tay Mạc Mạc như thế, Mạc Mạc trừng mắt với cậu ta,
thì cậu ta cũng nhìn lại Mạc Mạc. Đột nhiên cậu ta cười lạnh, lập tức
viết lên mu bàn tay Mạc Mạc một dãy số, viết xong rồi mới buông ra.
Mạc Mạc rút
tay về nhìn một chút, dãy số mà Giang Xuyên viết không phải là tài khoản ngân hàng, mà là số điện thoại di động, Mạc Mạc từ từ ngẩng đầu lên
nhìn Giang Xuyên, “Không phải cậu muốn mình đem 300 ngàn cho cậu để tiêu sài phung phí chứ?”
Giang Xuyên cất bút, “Số điện thoại của mình, tám giờ sáng ngày kia tới tìm mình, gặp mặt trả tiền.”
“Nhưng mà…” Mạc Mạc đang muốn nói gì đó thì Giang Xuyên đã quay người đi vào cửa
hàng, lúc Mạc Mạc muốn đuổi theo thì một chiếc xe dừng bên cạnh cô “Mạc Tiêu Hữu.”
Gọi ngay cả
họ tên, hơn nữa lại là giọng nói quen thuộc, Mạc Mạc vội quay đầu lại,
thấy được gương mặt xanh mét của Giản Chiến Nam: “A, Ông xã, sao anh lại ở đây?” hình như cô đã bảo tài xế về trước rồi mà.
“Lên xe.” Hắn lạnh lùng ra lệnh, cũng mở xe, Mạc Mạc vội lên xe “Ông xã, không phải anh đang họp sao? Sao lại biết em ở đây?”
“Anh tới đón em thay cho Tiểu Lưu.” Giản Chiến Nam nhíu mày tức giận nói.
“Em mua quà cho ba, anh nói xem ba có thích không?” Mạc Mạc đem bảo nối quý giá đưa ra như dâng tặng cho Giản Chiến Nam,
Nhưng Giản Chiến Nam lại lành lùng liếc một cái rồi lái xe tới nhà họ
Giản.
Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam không hứng thú, được rồi, hắn cần gì phải thể hiện tức
giận như thế, Mạc Mạc đành chỉ biết ôm ống đựng bút 300 ngàn này mà
không hé răng, cúi đầu nghiền ngẫm sao ông xã nhà cô lại vui vẻ thất
thường như thế, đột nhiên xuất hiện, còn đột nhiên tức giận, không phải
buổi sáng vẫn còn tốt sao? Thật là tâm tình không ổn định mà.
Sinh nhật
của ba Giản cũng chỉ có mấy người hậu bối góp mặt, cũng không muốn làm
quá long trọng, xem ra ba Giản là một người đơn giản. Lúc Mạc Mạc và
Giản Chiến Nam tới, ba Giản ở phòng sách, Giản Chiến Nam đưa Mạc Mạc
vào, không biết vì sao mà tay hắn vẫn cầm lấy bàn tay có dãy số điện
thoại của cô, còn xoa đi xoa lại nữa, Mạc Mạc rất muốn nói hắn xoa số
điện thoại như thế, chẳng khác gì như khi nặn bài tú lơ khơ, nhưng không dám lên tiếng.
Lúc đi vào,
ba Giản đang luyện chữ, sau khi chào hỏi, Mạc Mạc đưa quà cho ba Giản,
nói rất khéo: “Ba, ống đựng bút trầm hương này là do con và Chiến Nam
chọn làm quà cho ba đó, hy vọn ba sẽ thích, chúc ba thọ tỉ nam sơn, khỏe mạnh sống lâu.”
Lúc đầu ba
Giản không có gì hứng thú, nhưng lúc thấy Mạc Mạc đặt quà trước mặt, ánh mắt từ u ám trở nên sáng ngời, sau đó vội đeo kính vào nghiên cứu, cuối cùng nói với vẻ mặt vui vẻ: “Đồ sưu tầm đáng giá, rất đáng giá, bảo bối này ba tìm đã lâu nhưng vẫn không tìm ra, từ đâu mà hai con tìm được thế.”
Xem ra ba Giản là người trong nghề.
Giản Chiến Nam lạnh lùng liếc Mạc Mạc nói: “Ba hỏi em đó.”
“Một người bạn học của con giúp con mua được từ bạn của cậu ấy.” Mạc Mạc nhíu mày, ghét thái độ như thế của Giản Chiến Nam.
“Nha đầu có tâm, tiêu không ít tiền rồi.”
“Không có, tiền có giá, tri âm khó cầu, người bạn kia nghe thấy ba cũng thích cái này nên chỉ tính giá hữu nghị thôi.”
Ba Giản nhìn Mạc Mạc tán thưởng, lại tiếp tục thưởng thức bảo bối, dáng vẻ yêu thích đến không buông tay. Mạc Mạc cũng không hiểu, cái này rốt cuộc có gì
đẹp chứ, tóm lại cô là người bình thương, chỉ cần người lớn vui là được
rồi.
Hôm nay là
sinh nhật ba Giản nên mọi người rất vuiv ẻ, mẹ Giản cũng rất vui tươi,
lúc ăn cơm hiếm khi Mạc Mạc thấy không khí tốt như thế, mẹ chồng không
hỏi cô rằng bụng có tin gì hay chưa.
Đón sinh
nhật của ba Giản xong, mẹ Giản bảo Mạc Mạc và Giản Chiến Nam ở lại một
đêm, Giản Chiến Nam đi công tác nửa tháng, khó lắm mới về nhà cho nên
Mạc Mạc và Giản Chiến Nam liền ở lại. Sau khi Mạc Mạc tắm rửa sạch sẽ
rất muốn ôm Giản Chiến Nam thì mặt Giản Chiến Nam lại lạnh đi “Đi đi, nha đầu đáng ghét, tối hôm nay đừng dính vào anh.”
“Ông xã, anh đang thời kỳ mãn kinh à.” Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam ngồi trước bàn, đã mở máy tính, cô tức giận đi ra phòng ngủ, đi tới phòng khách cùng xem ti vi với mẹ Giản.
Giờ cô mới
phát hiện mẹ Giản thích xem phim thần tượng, lập tức khoảng cách giữa
hai người được kéo lại gần hơn, cùng nhau thảo luận nội dung phim, diễn
tốt, người đàn ông kia xấu quá, làm tổn thương lòng phụ nữ…vân vân. Đang xem đến đoạn nữ chính đá nam chính xuống giường, lúc nhốt ngoài cửa
không cho vào, thì mẹ Giản đột nhiên hỏi Mạc Mạc: “Sao thế, hai đứa cãi nhau à?”
Vẻ mặt Mạc Mạc vô tội, vội lắc đầu “Không mẹ à, chúng con tốt lắm, mẹ đứng lo.”
Mẹ Giản nhíu mày, không hơn không giận nói: “Không cãi nhau, sao con còn không đi ngủ, còn không vội tạo cháu đích tôn cho mẹ.”
Mặt Mạc Mạc hoàn toàn đỏ lên: “Mẹ, mẹ….” quá thẳng đi.
“Nhanh đi.” Mẹ Giản thúc giục.
“Dạ.” Mạc Mạc đành đỏ mặt quay về phòng ngủ, thấy Giản Chiến Nam vẫn còn ngồi bên máy tính, Mạc Mạc đi qua, nói nhỏ “Ông xã, đã khuya rồi, nên ngủ đi.” Lúc nói Mạc Mạc cũng dò xét mặt Giản Chiến Nam, vẫn còn tức, không phải chứ.
Giản Chiến Nam nhíu mày, vô tình nói: “Ai bảo em vào.”
Mạc Mạc tức giận nói: “Mẹ bảo em vào.”
Tay Giản Chiến Nam rất dịu dàng đẩy mặt Mạc Mạc ra: “Vào làm gì?”
Mạc Mạc làm nũng ôm hắn: “Tạo người…”
Giọng nói của Giản Chiến Nam lạnh lùng: “Không tạo.”
“Vì sao?” lúc hắn muốn tạo thì sẽ tạo, lúc cô muốn thì lại không thể, đây là lí gì chứ?
Giản Chiến Nam gằn từng chữ một “Em trai đang tức giận.”
Theo phản xạ Mạc Mạc nói: “Anh có em trai à?” nếu cô nhớ không nhầm thì hắn là con trai duy nhất của nhà họ Giản, cho dù không phải là con trai duy nhất thì việc tạo người cũng không liên
quan gì đến việc em trai phải quản chứ.
Mặt Giản Chiến Nam tối sầm lại, đôi mắt híp lại, không hơn không giận nhìn Mạc Mạc: “Mỗi đêm tạo người với em không phải đều dùng sao.”
Người đàn
ông thô tục này, nói cái kia là em trai, Mạc Mạc hung hăng liếc Giản
Chiến Nam, không tạo thì không tạo, không phải cô cũng rất muốn tạo,
nhưng mà cũng muốn làm rõ ràng, hôm nay hắn tức giận vô duyên vô cớ làm
gì. Chẳng lẽ thật sự là tiền mãn kinh? Tâm tình tốt của Mạc Mạc đã dùng
hết, tự mình đi đến giường, mặc kệ đàn ông xấu đang ở thời kỳ tiền mãn
kinh.
Mạc Mạc oán
thầm Giản Chiến Nam, cũng mơ mơ màng màng ngủ, không biết Giản Chiến Nam ngủ lúc nào. Một đêm đó hai người không hề thực hiện vận động tạo người gì hết, Mạc Mạc cũng ngủ rất yên. Nói thế thì em trai của hắn vẫn đang
tức giận, tức một đêm, hi vọng có thể tức thêm mấy ngày cô mới có thể
thoải mái ngủ thêm nữa.
Buổi sáng
hôm sau, sắc mặt mẹ Giản rất không vui, Mạc Mạc lựa chọn không nhìn,
Giản Chiến Nam thì không quan tâm, cùng ăn sáng xong cả hai cùng rời
khỏi nhà họ Giản. Dọc đường đi Mạc Mạc cũng dỗi không để ý đến hắn, Giản Chiến Nam cũng không nói chuyện, vẫn đưa Mạc Mạc về tới nhà, Mạc Mạc
thì đi tìm Mặc Bảo, trách móc Giản Chiến Nam với Mặc Bảo một chút, lại
đi cho cá ăn, sau đó đi spa.
Mạc Mạc đi
ra khỏi phòng spa thì đi phòng đọc sách, tránh tiếp xúc với Giản Chiến
Nam đang ở thời kỳ tiền mãn kinh, tới trưa, dì Tố tới hỏi Mạc Mạc “Cô à, cậu hỏi cô có muốn ăn cơm trưa không?”
Gì mà muốn ăn hay không, người là sắt, cơm là thép, sao có thể không ăn “Dì Tố, phiền dì chuyển lời tới anh ta, nói tôi muốn ăn cơm, nhưng không ăn cùng với anh ta. À, đúng rồi dì Tố, đưa cơm trưa tới đây cho tôi, tôi
ăn ở đây.”
“Vâng cô.” Dì Tố đi ra, vừa đi vừa nghĩ, cậu và cô đã là người lớn rồi, sao nhiều lúc lại cảm thấy như trẻ con thế, thật là rất thú vị.
Dì Tố trở lại, Giản Chiến Nam đang chờ ở nhà ăn, không thấy Mạc Mạc liền hỏi “Người đâu?”
“Cô nói muốn ăn cơm ở phòng sách.”
“Lý do.” Giản Chiến Nam nhăn mày hỏi.
“Cô nói, phải thể nghiệm một chút cảm giác ăn cơm ở phòng sách.”
Giản Chiến Nam muốn đứng dậy, thì dì Tố cẩn thận nói: “Cậu à, cô nói muốn ăn cơm một mình.” Ý là không ăn cơm với Giản Chiến Nam, mặt Giản Chiến Nam nhăn lại, đứng dậy ra khỏi phòng ăn, đi tới phòng sách, nhưng khi hắn đẩy cửa phòng
sách thì phát hiện cửa đã bị khóa.
“Mạc Mạc, mở cửa.”
Mạc Mạc rất giận nói: “Em đang bế quan, anh đừng quấy rầy, chờ thời kỳ tiền mãn kinh của anh qua
đi, em tự nhiên sẽ xuất quan, bây giờ phiền anh xoay người ra sau, đừng
quấy nhiễu em, cảm ơn.”
Sau khi Mạc
Mạc nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Giản Chiến
Nam, Mạc Mạc tiếp tục đọc sách, thực sự cô rất quen tính khí của hắn,
hay phát cáu, lâu dài sao có thể thế được, lúc này đây quyết không thỏa
hiệp.
Nhìn một lát, lại truyền đến tiếng gõ cửa, nghĩ là Giản Chiến Nam nhưng lại nghe giọng của Dì Tố “Cô à, cậu đã ra ngoài, cô ra ăn cơm đi, đợi lát nữa đồ ăn nguội mất.”
Hắn ra
ngoài? Mạc Mạc lại không cam lòng, ai, thở dài, không phải nói tiểu biệt thắng tân hôn sao, vì sao bọn học chỉ có một đêm tiểu biệt tân hôn,
nhìn hai ngày qua, quả thật là nước và lửa không hợp.
Mạc Mạc ỉu
xìu, đi ra khỏi phòng đọc sách tới lầu chính, nhưng cuối cùng lại thấy
Giản Chiến Nam vẫn ngồi vững vàng ở nơi hắn thường xuyên ngồi ăn, không
hề ra ngoài, dì Tố lừa cô.
Lập trường
kiên định, không để ý tới hắn, vì hoàn toàn là lỗi của hắn, nhìn thấy
bàn ăn bày đầy món ngon, Mạc Mạc ngồi một bên, cúi đầu ăn cơm, để cho
hắn tức.
Giản Chiến
Nam nhìn Mạc Mạc cúi đầu ăn cơm, bộ dạng hùng hổ, giống như đồ ăn là kẻ
thù phải tiêu diệt, phỏng chừng là trong lòng đang âm thầm mắng hắn,
Giản Chiến Nam hắt xì hai cái, cuối cùng cũng khiến Mạc Mạc chú ý tới,
nhìn hắn một cái, Mạc Mạc nói với dì Tố: “Dì Tố, hỏi cậu xem có phải bị cảm không?”
Dì Tố nhìn Mạc Mạc lại nhìn Giản Chiến Nam, cuối cùng đành phải chơi theo Mạc Mạc: “Cậu à, có phải không thoải mái không, tôi đi lấy thuốc cảm cho cậu”
Giản Chiến Nam ăn một miếng, thản nhiên nói: “Không sao, có thể có người mắng tôi.”
“Tôi đi lấy thuốc.” Dì Tố nói xong thì thoát khỏi chiến trường.
Ách, thiếu chút nữa thì Mạc Mạc bị nghẹn, cô đang mắng hắn, thật là người đàn ông đáng sợ.
Vẫn rùng
mình đến khi ăn cơm xong, Giản Chiến Nam có ý đồ cầu hòa, nhưng Mạc Mạc
lại mặc kệ, im lặng ăn cơm rồi về phòng ngủ xem tivi, sau đó tắm rửa đi
ngủ, chỉ lát sau đó cơ thể cao lớn của Giản Chiến Nam đi vào, đi tới bên giường, nằm ở bên cạnh Mạc Mạc.
Căn bản là
Mạc Mạc không ngủ, chỉ là không muốn để ý tới hắn, cảm thấy vị trí bên
cạnh trũng xuống, nghe thấy được hơi thở của hắn, hương vị nam tính tươi mát, càng ngày càng gần, eo bị ôm “Bảo bối.” Cằm của hắn đang vuốt vẻ da thịt sau lưng cô.
Mạc Mạc xoay người mạnh mẽ cho hắn một đá, Giản Chiến Nam trở người ngã vào một bên, Mạc Mạc tức giận nhìn hắn “Anh làm gì?”
Giản Chiến Nam nói đương nhiên “Bà xã, chúng ta tạo người đi.”
“Em trai nhà anh không tức giận à?”
“Ừ, không giận.”
“Phải không, nhưng em gái đang tức giận!” Mạc Mạc xoay người xuống giường, muốn đi tới phòng ngủ khác, Giản Chiến Nam ba bước thành một, ôm Mạc Mạc nâng lên cao.
“Này, anh làm gì thế, bỏ em xuống.” Hai tay Mạc Mạc chống trên vai Giản Chiến Nam, vóc dáng hắn cao to, bị
ôm như vậy nên cô cảm thấy cách mặt đất rất xa. Cơ thể xoay tròn, rồi bị Giản Chiến Nam để lên giường, cơ thể cao to của hắn cũng đè tới.
“Bà xã.”
“Hừ.” Mạc Mạc dùng lỗ mũi trả lời hắn.
“Bà xã.” Giản Chiến Nam xông tới hôn lên cổ cô.
“Ngứa.” Thái độ của Mạc Mạc đã dao động, “Ghét bộ dạng này của anh, tâm tình không ổn định, mới về mà cứ như thế.” Mạc Mạc nói ra suy nghĩ mà mặt đỏ lên, nhiều ngày không gặp như thế, cô chỉ muốn có thời gian ngọt ngào ở bên cạnh hắn càng nhiều, nhưng hắn
lại lạnh như băng khiến cô rất khó chịu.
Giản Chiến Nam nhíu mày nhìn Mạc Mạc: “Anh cũng ghét em cứ tùy tiện để người ta sờ lung tung.”
Mạc Mạc tức giận nhìn Giản Chiến Nam: “Này, anh đừng nói xấu sự trong sạch của em, gì mà bảo em tùy tiện để người ta sờ lung tung chứ.”
Giản Chiến Nam lại hung giữ nhìn Mạc Mạc: “Tay em chỉ có thể để cho anh cầm, biết không?”
Cầm tay?
Đột nhiên Mạc Mạc nhớ tới ngày hôm qua Giang Xuyên cầm tay cô rồi ghi số điện thoại trên đó, nhất thời dở khó dở cười “Anh quá bá đạo đó, chỉ để lại số điện thoại thôi mà.”
Sắc mặt Giản Chiến Nam không tốt “Anh nhớ không nhầm thì cậu ta đã từng cưỡng hôn em.”
Trời, người
đàn ông này vậy mà còn nhớ nha, lúc trước cô bị Giang Xuyên cưỡng hôn,
cô đã bị hắn trừng phạt khiếp lắm rồi, bây giờ còn mang thù, thật là….
cẩn thẩn nha, chỉ thế mà tức giận sao?
Mạc Mạc nói bất đắc dĩ “Em thực sự thua anh rồi.” Mạc Mạc còn đang muốn nói thêm gì nhưng đáng tiếc Giản Chiến Nam
không cho cô cơ hội, hôn cô kịch liệt đầy lửa nóng, đưa cô tới thiên
đường dục vọng.
Cô chỉ nghe Giản Chiến Nam nói: “Mạc Mạc, đừng gặp cậu ta nữa biết không?”
Cô muốn hỏi vì sao, đáng tiếc cô đã bị khoái cảm bao phủ, vì sao mà hắn trở nên bá đạo như thế…
Tuy Giản
Chiến Nam nói không cho cô đi gặp Giang Xuyên, nhưng cô vẫn đi, nhưng
cũng chỉ là đi trả tiền mà thôi, hơn nữa vì tỏ vẻ cảm ơn, còn mời Giang
Xuyên đi ăn cơm chứ không có ý gì khác.
Chỉ là bạn
học lâu ngày không gặp, ngẫu nhiên gặp lại nhau rồi lại mất hút ở biển
người, Mạc Mạc cũng không sy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ lớn nhất chính là
Giản Chiến Nam ngày càng bận, thời gian tối về nhà ăn cơm cũng không có, mỗi ngày về đến nhà đều đã đêm khuya.
Hôm nay là
tết nguyên đán, Mạc Mạc hi vọng có thể ở cùng với Giản Chiến Nam, hơn
nữa xem trên tivi thấy có đưa tin hôm nay có mưa sao, rất tráng lệ, Mạc
Mạc rất muốn xem mưa sao với Giản Chiến Nam. Lúc ăn sáng, chúc mừng năm
mới vui vẻ, Mạc Mạc chờ mong nói: “Ông xã, hôm nay là tết nguyên đán, anh có thể để ra một ngày không?”
Giản Chiến Nam hơi do dự, trong mắt hiện lên gì đó, khẽ nhíu mày, xin lỗi nói “Hôm nay không được bảo bối, hôm khác nhé.”
“Ừ.” Mạc Mạc hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến gì đó lại vui vẻ lên “Vậy tối ăn cơm cùng được không?”
“Được,” buổi tối ăn cơm với nhau , điều này chắc không có vấn đề gì.
Ăn sáng
xong, Giản Chiến Nam tới công ty, Mạc Mạc lại nghĩ làm sao để trải qua
một cái tết có ý nghĩa đây, một kế hoạch nho nhỏ, trước cùng đi tới nhà
hàng ăn tối dưới ánh nến lãng mạn, sau đó đi xem phim, vừa lúc có thể
xem mưa sao.
Nghĩ ra kế
hoạch thật lãng mạn, Mạc Mạc bắt đầu hành động, gọi điện thoại đặt bàn
trước, rồi bảo Tiểu Lưu mua vé xem phim, sau đó đợi Giản Chiến Nam về,
nhưng chờ mãi cho đến 5 giờ chiều, Giản Chiến Nam vẫn chưa về, lúc Mạc
Mạc đang muốn gọi điện thoại để hỏi Giản Chiến Nam mấy giờ về nhưng như
thần giao cách cảm, Giản Chiến Nam lại gọi điện về.
“Mạc Mạc!”
“Hử? Lúc nào thì anh về?” Mạc Mạc ra vẻ rất vui.
“Bảo bối, xin lỗi, hôm nay anh phải tiếp một vị khách quan trọng, không thể ăn tối với em được.”
Mạc Mạc rất
thất vọng, nhưng cô không thể vì thỏa mãn tình cảm lãng mạn của mình mà
khiến cho ông xã mặc kệ vị khách quan trọng, chỉ đành giả bộ thoải mái
nói tạm biệt. Bữa tối dưới ánh nến của cô, phim của cô, còn kế hoạch
ngắm mưa sao của cô đều ngâm nước hết rồi.
Thất vọng
rất nhiều, Mạc Mạc một mình đi ăn bữa tối dưới ánh nến, đi xem phim một mình, đó là bộ phim về tình yêu, Mạc Mạc xem rồi cười, nhưng khi cười
lại thấy một đôi tình nhân đi qua thì cô lại thấy mất mát.
Một mình cô
đơn đi ra rạp chiếu phim, đi theo đám đông đến quảng trường, có rất
nhiều người ở đây chờ mưa sao, Mạc Mạc nhìn xung quanh, đã số là cặp
tình nhân, dường như chỉ mình cô là cô đơn, nhịn không được mà thở dài.
Mạc Mạc ngồi ở bức tượng giữa quảng trường, ngẩng đầu nhìn trời, cô không nên bỏ qua những ngôi sao xẹt qua trong nháy mắt như thế, tay cầm máy quay đã sẵn
dàng, hy vọng có thể lưu lại được khoảnh khắc đó.
Chờ, chờ,
cuối cùng cũng thấy những ngôi sao bay qua, giống như thấy trong tivi,
rất đẹp, rất đẹp, trên quảng trường thỉnh thoảng truyền đến tiếng những
cô gái hô hét. Mạc Mạc cũng bị cảnh đẹp tự nhiên đó gây chấn động, đẹp
không gì sánh bằng, đến mức không thể dùng lời để tả, rung động, đẹp
tuyệt.
“Chiến Nam,
anh xem, rất đẹp, thì ra thật sự có mưa sao như thế thật, đây là lần đầu tiên em thấy đó.” Một giọng nói quen thuộc, giọng nói mang theo sự kích động.
Sau khi nghe thấy tiếng tán thưởng trong đám người, cơ thể cô cứng lại, đột nhiên
xoay người nhìn lại trong đám người, chỉ thấy cơ thể một người đàn ông
cao to ôm một đứa bé trai, đứng cách cô không xa, nghiêng mặt, ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi môi nhướng lên, mang theo nụ cười thảnh nhiên, ánh
sáng chiếu lên trên gương mặt tuấn tú của hắn, rất đẹp trai, chỉ cần
liếc mắt thôi cũng có thể tìm ra hắn.
Nhìn thấy
hắn, là lần đầu tiên sau khi kết hôn Mạc Mạc nhìn hắn mà không có cảm
giác vui mừng, chỉ có lạnh, tim cũng lạnh, tầm mắt lo sợ không yên của
cô cũng dừng lại ở cô gái bên cạnh, cô gái kia nhẹ đong đưa cánh tay
hắn, như đang làm nũng, lại giống như dựa sát vào, lúc Mạc Mạc dần thấy
rõ dung nhan của cô gái kia, tim Mạc Mạc như nghẽn lại, máu trên mặt như đông cứng.
Nhã Nhi!
Sao có thể là cô ấy!
Sao có thế?
Điện thoại,
cuộc điện thoại của Nhã Nhai, sự giải thích của Giản Chiến Nam, tất cả
đều trở nên hỗn độn trong đầu của Mạc Mạc. Ông xã nói, hắn và Nhã Nhi
chỉ ngẫu nhiên gặp ở nước ngoài, cho nên cô không cần nghĩ nhiều.
Ông xã nói
hôm nay phải tiếp một vị khách quan trọng, cho nên không có cách nào để ở bên cạnh cô. Nhưng vì sao, ngẫu nhiên mà có thể cùng nhau đi xem mưa
sao trong lúc đó lại không có thời gian ở cùng cô, giờ đây lại ở cùng
với cô gái tên là Nhã Nhi kia, vì sao, vì sao?
Một lần nữa
Mạc Mạc tan nát cõi lòng, nhưng không ai trả lời cô, bọn họ như thế đã
bao lâu rồi, như thế đã bao lâu, hắn đã lừa cô bao lâu rồi? Mạc Mạc muốn đi, nhưng bước chân không thể nhấc lên, cơ thể cô như đã đông cứng ở đó rồi, cô chỉ có thể ngây ngốc như thế, đau lòng nhìn Giản Chiến Nam và
Nhã Nhi thân thiết rúc vào nhau.
Nếu có thể,
cô hy vọng tất cả chỉ là giấc mơ, nếu có thể, cô hy vọng mình là một
người mù, hình ảnh đó khiến Mạc Mạc trở nên mê muội, trước mắt biến
thành màu đen, cơ thể dường như đứng không vững.
Đợi đến lúc
tầm mắt cô trở nên rõ ràng hơn, cô đối diện đi tới nơi Giản Chiến Nam,
tầm mắt hắn cùng đứng hình trên cơ thể cô. Đèn quảng trường sao phải
sáng như thế, chiếu sáng rõ gương mặt của hai người, khiến dáng vẻ khổ
sở của cô đã bị bọn họ nhìn thấy, vì sao phải sáng như thế, để cô thấy
ông xã của mình cũng mối tình đầu thân mật dựa sát vào nhau.
Ký ức bị
phản bội, bị vứt bỏ, bị lừa gạt đau khổ, một lần nữa cuốn theo Mạc Mạc,
nỗi bi thương cực độ bị chôn sâu trong đáy lòng lại vô tình bị đào lên.
Giản Chiến
Nam, ông xã của cô, hắn lại lần nữa phản bội cô, lừa gạt cô, lại lần nữa đẩy cô vào trong địa ngục, hắn luôn có cách khiến cho cô ngã từ thiên
đường xuống địa ngục.
Mạc Mạc
không muốn chạy trốn, cô muốn đối mặt với hắn, muốn hỏi hắn lừa cô đã
bao lâu, muốn hỏi hắn vậy là vì sao, nhưng lúc Mạc Mạc thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của đứa bé được ôm trong lòng Giản Chiến Nam, đối mặt với cảnh
tượng một nhà ba người này, Mạc Mạc như nhìn thấy quỷ, mắt mở thật lớn,
thất kinh lui về phía sau, lòng đau nhức nhối.
“Mạc Mạc…” lúc Giản Chiến Nam nhìn thấy Mạc Mạc, có chút sững sờ, luống cuống,
hắn vội đem đứa bé trong lòng giao cho Nhã Nhi, chạy theo Mạc Mạc, đôi
mắt lo lắng tìm kiếm bóng dáng hỏng sợ đi loạn của Mạc Mạc, sợ cô rời đi trước mắt hắn, hắn vội hét lên “Mạc Mạc!”
Mạc Mạc
nghiêng ngả lảo đảo, chạy không mục đích, tay bịt chặt tai, không muốn
nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ cảm thấy mặt đất đang lung lay, trời đã xoay tròn, nước mắt như nước vỡ đê, trào ra không ngừng.
“Mạc Mạc!” cuối cùng Giản Chiến Nam cũng đuổi theo được cô, một tay từ phía sau ôm chặt cô tới trước ngực, hắn thở phì phò, hai tay ôm chặt Mạc Mạc, xoay
cơ thể Mạc Mạc lại đối diện với hắn, hắn thấy nước mắt trên gương mặt
lạnh như băng của cô, cùng ánh mắt đau khổ và căm hận, tim hắn đau như
co rút từng cơn, lo lắng không yên, một tay lau đi nước mặt trên mặt cô “Mạc Mạc, đừng khóc, nghe ảnh giải thích được không?”
Mạc Mạc giãy dụa, hai tay chống lại cái ôm ấp áp của hắn, gầm nhẹ “Không, tôi không muốn nghe, anh gạt tôi, tất cả đều là nói dối, tôi không muốn nghe!, không muốn.” Cô đau khổ đến mức đã quên cô đang ở quảng trường, quên mất có rất
nhiều ánh mắt đang nhìn cô, cô chỉ hy vọng, không muốn nhìn thấy Giản
Chiến Nam, không muốn cho Giản Chiến Nam và Nhã Nhi nhìn thấy dáng vẻ
ngu ngốc của cô. Nhưng vì sao hắn phải giữ cô lại, khiến cô khổ sở không cách nào che giấu được.
Giản Chiến
Nam giữ chặt cơ thể đang giãy dụa của Mạc Mạc, không cho cô né tránh
hắn, tim của hắn rơi vào vực sâu bất an, hắn vội quát: “Mạc Mạc, em bình tĩnh một chút đi, hãy nghe anh nói đi.”
Mạc Mạc đấm ngực hắn, tim cô đau như vỡ ra, khóc rỗng tê tái: “Nói cái gì? Nói cô ta là khách hàng của anh, nói các người chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, nói đứa bé kia không có quan hệ gì với anh, Giản Chiến
Nam, tôi không muốn nghe lời giải thích của anh, không muốn, những thứ
đó đều là nói dối, nói dối.”
“Mạc Mạc.” Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc đau khổ, lòng đau như bị cắn xé, “Mạc Mạc, chúng ta về nhà đi, nghe lời đi.”
“Có ai không, cứu tôi, cứu tôi, xin mọi người đưa người đàn ông này đi đi, đưa đi đi, cứu tôi, cứu tôi.” Mạc Mạc khóc rống nức nở, tim như bị người nào dùng dao lăng trì, ai
tới cứu cô với, ai tới cứu cô với, cô sắp chết mất, thật sự là cô sắp
chết mất rồi.
Nhân viên an ninh của quảng trường tới nói với Giản Chiến Nam: “Phiền anh bỏ cô gái này ra.”
“Cút!” Giản Chiến Nam nổi giận gầm lên, không để ý tới sự giãy dụa của Mạc Mạc ôm cô đi ra ngoài quảng trường. Nhã Nhi nắm tay cậu bé tới nói “Chiến Nam, sao thế?”
Giản Chiến Nam nhăn mày, nghiêm mặt nói với Nhã Nhi “Cô về trước đi.”
Giản Chiến
Nam vừa nói xong thì cậu bé lại giãy tay ra khỏi tay của Nhã Nhi chạy
vào trong đám đông, Nhã Nhi sợ quá, vội gọi tên đứa bé, cơ thể cũng chạy theo.
“Tiểu Hoành.”
Giản Chiến
Nam hơi luống cuống, muốn đuổi theo đứa bé kia, tay ôm Mạc Mạc cũng
buông lỏng một chút, thừa cơ hội đó Mạc Mạc đẩy Giản Chiến Nam ra, Giản
Chiến Nam muốn đưa tay bắt lấy cô nhưng Mạc Mạc đã chạy đi, leo lên một
chiếc taxi ở bên đường chờ khách.
Giản Chiến Nam chạy tới, mặt Mạc Mạc tái nhợt nói với lái xe “Lái xe, khóa cửa lại, lái xe đi.”
Cửa xe bị khóa! Giản Chiến Nam không mở được cửa, chỉ biết đánh vào xe “Mạc Mạc, xuống xe!”
Mạc Mạc tuyệt vọng nhìn hắn qua một lớp cửa kính “Tôi không muốn nhìn thấy anh, đồ lừa đảo, đồ lừa đảo.”
Đồ lừa đảo,
đồ lừa đảo, sự lên án của Mạc Mạc như một con dao nhọn đâm xé lòng Giản
Chiến Nam , xe dần rời đi, hắn ảo não đứng tại chỗ, Mạc Mạc, hắn không
thể mất đi Mạc Mạc …