Yêu Là Tập Kích Bất Ngờ

Chạng vạng, Chân Thành xách theo bao lớn bao nhỏ, mua đồ ăn trở về, Từ Nhất Vi phá lệ chủ động mở cửa đón, còn giúp cậu ta xách hai cái túi nhẹ nhất.

Chân Thành thụ sủng nhược kinh, giống như phát hiện đại lục mới quét mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, hỏi vẻ trêu tức: “Anh thế nào lại trở nên chịu khó như vậy?”

Từ đại gia bình thường có thể sai bảo người liền sai bảo, bản thân tuyệt đối không muốn lao động chân tay, thế mà lại giống một nàng dâu nhúng tay hỗ trợ, làm cho Chân Thành không khỏi hoài nghi không phải anh ta uống nhầm thuốc gì đó chứ?

“Anh… Anh đói bụng.” Khuôn mặt trắng trẻo của Từ Nhất Vi phiếm hồng, không được tự nhiên sờ sờ cái bụng, vì chứng minh lời nói của mình, tùy tay lấy một ngọn măng trong túi đồ, nhìn cũng không nhìn liền muốn cắn một miếng.

May mắn Chân Thành đúng lúc ngăn lại, ôn tồn nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, ở đây có bánh đào, anh ăn trước một cái cho đỡ đói, em lập tức đi nấu cơm.”

Làm tình nhân đói đến mức ăn quàng tuyệt đối là sỉ nhục đối với người thân là công quân như cậu, Chân Thành nhanh chóng đeo tạp dề phi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Từ Nhất Vi gặm nửa miếng bánh đào, thực không thấy ngon, vì thế lục qua hết lượt các túi đồ, lấy ra bao nhiêu đồ ăn vặt, nhưng như thế cũng không làm anh thấy hứng thú, ngược lại Chân Thành đang bận rộn ở phòng bếp, giống như một khối nam châm hấp dẫn ánh mắt của anh.

Có người nói tình yêu là một đóa hoa tươi, trải qua thời gian mà dần dần hết thơm, lại có người nói tình yêu là một vò rượu mật, phải trải qua lắng đọng của năm tháng, trải qua chờ đợi đằng đẵng, lúc mở ra mới có thể tinh khiết và thơm mê người.

Từ Nhất Vi phát hiện bản thân mình thật rất đáng buồn khi thuộc về loại sau, chỉ biết ăn không biết nhìn, tuổi thì lớn, vậy mà còn đi gặm cỏ non. Yêu thương một tên nhóc trẻ tuổi không tính, lại còn yêu như si như cuồng, không thể tự thoát ra như vậy.

Ngay cả ánh mắt cũng luyến tiếc dời khỏi người cậu ta, Từ Nhất Vi say đắm nhìn tấm lưng dày rộng rắn chắc của đối phương, không tự chủ được liếm liếm môi, không hề phát giác vẻ mặt của mình cực háo sắc.

“Rất đói sao?” Chân Thành đút vào miệng anh một miếng trứng cá vừa rán xong, có hơi nóng, Từ Nhất Vi thổi phù phù mấy cái rồi nhai nuốt, nhịn không được xán đến bên bàn nấu, cầm đũa lên bắt đầu hưởng thụ trước.

Mới động được mất đũa, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức dừng tay, chán nản lấy ghế dựa ngồi ở bên cạnh nhìn Chân Thành xào rau, người sau lại múc một bát măng thái hạt lựu hầm trứng trong nồi, buồn bực liếc Từ Nhất Vi một cái, hỏi: “Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”

Từ Nhất Vi nhướn mắt, hữu khí vô lực nói: “Anh chờ em cùng ăn, đỡ phải phá hỏng hình tượng ở trong lòng em.”

Chân Thành thiếu chút nữa làm rớt cái muôi múc canh, dở khóc dở cười, nói: “Dây thần kinh nào đó của anh bị sai vị trí rồi à? Em sao có thể vì chút việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này mà thay đổi tình cảm với anh chứ? Anh như vậy là quá không tin tưởng em sao?”

Từ Nhất Vi ngả người trên lưng ghế, ngay cả khẩu vị cũng đều không còn, lại không thể làm cho đối phương nhìn ra, thật sự là nhịn quá vất vả.

Cũng may Chân Thành lại rất hưởng thụ, vẻ mặt hiện lên nụ cười ngây ngô, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ múc canh, ngồi xuống ăn cơm.

Từ Nhất Vi thở dài, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như làm một chuyện rất giỏi ––– anh vậy mà trong nháy mắt tạm thời thay đổi phong cách hành sự coi mình là trung tâm.

Như vậy ở phương diện khác, thay đàn đổi dây hẳn là sẽ không quá khó khăn đâu nhỉ? Anh nghĩ như vậy, tâm tình giảm đi theo lũy thừa đã tăng trở lại, ăn uống cũng đã trở lại, đang cầm bát bắt đầu hùng hục ăn.


Sau bữa tối, Từ Nhất Vi chủ động đưa ra đề nghị rửa chén giúp cậu ta, lại bị Chân Thành kiên quyết cự tuyệt, anh đương nhiên sẽ không kiên trì, vì thế thoải thoải mái mái làm ổ trên sô pha xem TV.

Chân Thành thu dọn xong phòng bếp, tắm rửa thay quần áo, sau đó đến ngồi cùng anh xem loại phim tám giờ đầy thăng trầm này, hai người rúc sát vào nhau, thường thường trao đổi một cái hôn khẽ, trong ***g ngực ngập tràn hạnh phúc ấm áp, phim truyền hình chiếu còn chưa đến nửa tập, bọn họ liền ấp ấp ôm ôm chui tọt vào phòng ngủ.

Một cuối tuần vốn nghĩ sẽ buồn tử nhàm chán đến chết, lại vì quan hệ có hi vọng của hai người, mà trở nên nóng bỏng và sung sướng, bọn họ giống một đôi vợ chồng mới cưới, ngoại trừ ăn uống vệ sinh, cơ hồ tất cả thời gian đều dùng ở trên giường, âu yếm tác cầu lẫn nhau không biết mệt mỏi, tình cảm mãnh liệt văng khắp nơi.

Giữa những lúc thân thiết, cũng sẽ bình tĩnh ôm nhau nghỉ ngơi, cảm thụ được hơi thở cùng cơ thể ấm áp của người kia, nhẹ nhàng, không mang theo đụng chạm ***, làm cho ngực kề sát, nảy sinh ra thỏa mãn vô hạn.

Không có giờ phút nào tuyệt vời hơn bây giờ, mười ngón cùng đan, bốn mắt nhìn nhau, thật hy vọng thời gian dừng trôi, kéo dài đến vĩnh hàng như vậy.

Mấy ngày tiếp theo, hai người quả thực là nùng tình mật ý, anh nông em nông, ở văn phòng cũng thường thường trao đổi một nụ cười ám muội, mà thời điểm bốn bề vắng lặng, lại vội vàng tranh thủ trộm hôn một cái, dùng để an ủi xôn xao không ngừng trong lòng.

Mùa xuân, thật sự là hàng thật giá thật, trong không khí đều tràn ngập phần tử yêu đương.

Buổi tối thứ năm, Chân Thành ngồi ngay ngắn trước máy tính chuẩn bị bài giảng cần dùng vào hôm sau, Từ Nhất Vi ở bên cạnh cung cấp kỹ thuật trợ giúp, còn chủ động bưng trà rót nước, bóc kẹo cho cậu ta ăn.

Tiết đầu thứ sáu là tiết học công khai do trường học tổ chức, do Chân Thành chủ giảng, hiệu trưởng cùng chủ nhiệm, cùng với một số đại biểu của hội phụ huynh đều đến dự thính, cực kỳ nghiêm ngặt, không chấp nhận nửa điểm sai lầm, tư liệu cũng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, tuyệt không thể chậm trễ.

Từ Nhất Vi so ra còn khẩn trương hơn người chủ giảng là cậu này, ở bên cạnh cậu đứng ngồi không yên, Chân Thành ngược lại tuyệt không hoảng loạn, bình tâm tĩnh khí làm tốt bài giảng, vươn tay vỗ vỗ đầu vai Từ Nhất Vi, khẽ khàng an ủi anh: “Đừng nóng vội, vì ở lại bên cạnh anh, thì dù chết em cũng phải làm được tốt nhất.”

“Hô…” Từ Nhất Vi thấp thỏm lo lắng, mặt thuỗn ra, nói: “Đừng khua môi múa mép, đi ngủ sớm một chút đi, thành bại ngày mai chỉ trong một lần thôi.”

“Tuân mệnh, bà xã.” Chân Thành lại xấu tính ăn đậu hủ của anh, nói: “Cho em mượn ổ cứng di động dùng đi, em kiểm tra chút tư liệu.”

“Cầm lấy.” Từ Nhất Vi ném ổ cứng cho cậu, căn bản không thèm so đo xưng hô nhiều lần cấm không được này của cậu ta, Chân Thành đắc ý cười, liền đón lấy ổ cứng, vào lúc không để ý xem mục lục, phát hiện một file nhìn rất quen mắt: “Hử?”

Cậu theo bản năng mở file đó ra, sau đó cả người giống như bị gạch đập trúng, toàn thân chấn động.

Đây không phải bài giảng không cánh mà bay, hơn nữa lại bỗng nhiên biến thành hồ sơ diễn viên AV kia của cậu sao?

Lại xác nhận một lần nữa, cậu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Từ Nhất Vi, liền thấy đối phương sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt chột dạ như bị phát hiện tang vật, trong đầu Chân Thành trở nên hỗn loạn, khó có thể tin trừng mắt nhìn anh ta, run giọng hỏi: “Có phải anh hay không?”

Từ Nhất Vi liều mạng lùi về sau, muốn co mình thành một đống giấy bỏ ném vào trong thùng rác, Chân Thành đứng dậy bước nhanh đến trước mặt anh, túm chặt lấy cổ tay anh, lớn tiếng hỏi: “Trả lời em, có phải anh hay không?”

Cho dù là ngày tận thế cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy đâu nhỉ? Từ Nhất Vi sợ hãi ngẩng đầu, liếc nhìn Chân Thành một cái, lập tức bị phẫn nộ và nghi ngờ trong mắt cậu làm cho sợ tới mức cúi đầu, từ bỏ tất cả ý định nói dối, yên lặng gật đầu.


Trên đời này chung quy không có chuyện may mắn, việc làm lúc trước, mặc kệ hối hận cỡ nào, hiện tại đều phải gánh vác hậu quả.

Ánh mắt của Chân Thành sắc bén như muốn cắt da thịt của anh, đâm vào bả vai đang co rụt lại của anh, run rẩy hoảng sợ, chờ đợi răn dạy hoặc quở trách của đối phương.

Nhưng mà không có, thanh âm của Chân Thành bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng hỏi anh: “Vì sao?”

Vươn đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, thành thật khai ra, có lẽ có thể tranh thủ được khoan dung, Từ Nhất Vi cúi đầu càng thấp, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm cho em xấu mặt bị đuổi việc, anh sợ em chiếm mất vị trí của anh.”

Chân Thành giống như bị bỏng vội vàng buông anh ra, đôi mắt tối đen đan xen giữa lửa giận cùng đau đớn, cậu thở hổn hển, nói: “Tốt lắm… Tốt lắm… Anh tốt lắm…”

Từ Nhất Vi cực kỳ sợ hãi, vươn tay túm lấy ống tay áo của cậu, nói: “Không phải, anh hiện tại không như vậy… Em hãy nghe anh nói…”

“Tránh ra!” Chân Thành trầm giọng hét lên, vung tay hất tay anh ra, nổi giận đùng đùng giật cửa bỏ đi.

Từ Nhất Vi tựa vào tường, cả người run rẩy, liều mạng chống đỡ thân thể không cho nó trượt xuống đất. Anh hít một hơi thật sâu, chạy đến cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng vội vàng bỏ đi không hề quay đầu lại của Chân Thành.

Xong rồi! Trong đầu anh chỉ có ý niệm này, thân thể không nghe lời ngã ngồi trên mặt đất.

Một đêm không ngủ, thứ sáu trời vừa sáng liền vội vã tới văn phòng, muốn chờ đến lúc Chân Thành đi làm thì giải thích với cậu ta.

Cho dù mất hết thể diện, mất mặt cũng không đáng kể, chỉ cần có thể làm cho cậu ấy tha thứ cho mình, có thể vãn hồi cảm tình của cả hai, có thể mất mặt hay không anh cũng lười suy nghĩ.

Nhưng mà làm cho anh thất vọng chính là, mãi cho đến khi chuông ôn bài vang lên, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Chân Thành đâu, Từ Nhất Vi vừa vội lại sợ, chạy đến khối năm nhất ôm cây đợi thỏ, kết quả sự thật cho anh một đả kích trầm trọng, chuông vào lớp vang, Chân Thành không xuất hiện, thời gian trôi qua từng giây, đám học sinh xôn xao nghi hoặc, Chân Thành vẫn không xuất hiện.

Hiệu trưởng đợi mười lăm phút, rốt cuộc cau mày đứng dậy, nói: “Tiết học công khai hủy bỏ, toàn khối tự học.”

Bỏ lại câu này, anh ta dẫn đầu đi ra phòng học, các chủ nhiệm lớp cũng lắc đầu rời đi, sợ hãi của Từ Nhất Vi đạt tới đỉnh điểm, không biết làm sao đi theo sát phía sau, vẫn theo tới tầng hành chính, anh cũng chưa dám tùy tiện đi lên trả lời.

Có thể nhìn ra được, Hứa Phượng Kình bị tức không nhẹ, ngoại giáo tiếng anh Ryn ở hành lang nhìn thấy anh ta, bị biểu tình dày đặc mây đen của anh ta làm cho hoảng sợ, vội vàng ngăn anh ta lại hỏi: “Kình, em làm sao vậy?”

Hứa Phượng Kình nháy mắt bùng nổ, xoay người quát với trợ lý: “Tìm tên khốn đó đến đây cho tôi!”


Anh có thể tha thứ cho một cấp dưới lỗ mãng lại thiếu tâm mắt, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho một tên tùy hứng mà kiêu căng!

Cả dãy hành lang lặng ngắt như tờ, mọi người túa ra bốn phía đi tìm người, Ryn vội vàng kéo Hứa Phượng Kình đang bốc hỏa vào văn phòng, cả tầng hành chính loạn thành một đống, đang vào lúc không thể thu dọn, Chân Thành xuất hiện.

Cậu ta mặt không thay đổi, bình thản ung dung bước qua hành lang, cho dù lúc đi qua người Từ Nhất Vi, thì mí mắt cũng không nhúc nhích một chút.

“Tôi đến để từ chức.” Đôi mắt của cậu che kín tơ máu, vẻ mặt có chút mệt mỏi, vừa bước vào văn phòng, liền đi thẳng vào vấn đề nói ra ý đồ đến đây của cậu ta, Hứa Phượng Kình tức giận suýt ngất, vỗ bàn: “Cút!”

“Chân Thành!” Từ Nhất Vi cố nén sợ hãi, cũng vọt vào, “Coi như anh cầu em, em có thể cho anh một cơ hội hay không?”

Lại là một đống hỗn loạn, ngay cả chủ tịch Hứa Phượng Uyên cũng bị kinh động, chạy tới chấn áp.

“Phượng Kình, chú bình tĩnh một chút. Chủ nhiệm Đặng, trợ lý Lưu, hai người đều đi ra ngoài, Ryn, đi ra đóng cửa lại.”

Trên người anh ta có phẩm chất riêng so với Hứa Phượng Kình thì trầm ổn và nghiêm túc hơn, nói mấy câu vô cùng đơn giản, bình tĩnh không sợ hãi, lại đủ làm cho mọi người thanh tỉnh trong nháy mắt, cảm xúc bình tĩnh trở lại.

Hứa Phượng Kình mặt bình tĩnh, nhưng vẫn rất tức giận, anh tận lực đè nén ý nghĩ muốn mắng chửi người, hỏi: “Chân Thành, cậu có biết mình đang làm cái gì không?”

“Tôi biết.” Chân Thành đứng trước bàn làm việc của anh ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Hứa Phượng Kình chỉ cảm thấy một ngọn lửa xông thẳng lên ót, thanh âm lạnh như băng: “Cậu đã hủy diệt cơ hội cuối cùng của mình, hủy diệt luôn cơ hội phản công duy nhất khi bản thân đối mặt với nhiều sai lầm cùng yếu kém, cậu hiểu chưa?”

“Xin lỗi.” Trên mặt Chân Thành hiện ra vài phần áy náy, cậu cúi đầu, nói: “Tôi… làm cho ngài thất vọng rồi.”

“Nguyên nhân?” Hứa Phượng Kình tựa vào ghế da phía sau, vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi muốn biết là cái gì làm cho một giáo viên luôn cố gắng phấn đấu, cho dù đối mặt với vô số chê bai cũng không bỏ cuộc lại tuyên bố đầu hàng vào giờ phút cuối cùng?”

“Không có gì…” Cậu cười khổ, ánh mắt đối diện với Hứa Phượng Kình, tràn đầy thản nhiên, nói: “Đại khái là vì phát hiện giấc mơ cùng hiện thực quá chênh lệch…”

“Không phải!” Từ Nhất Vi lên tiếng cắt ngang lời cậu, gấp giọng nói: “Hiệu trưởng, là do tôi sai, là do tôi vì tư lợi của bản thân mà xa lánh thầy Chân, chuyện hôm nay… Cũng là bị tôi liên lụy… Cho nên…”

“Đủ rồi.” Chân Thành mặt trầm như nước, nói: “Là tự bản thân tôi không có mắt, tôi cam chịu, mọi người hảo tụ hảo tán thôi.”

“Không muốn!” Mắt Từ Nhất Vi đỏ lên, giống như sắp khóc nhìn cậu ta.

Mắt thấy văn phòng hiệu trưởng sắp bị một hồi khổ tình cẩu huyết phô thiên cái địa vùi lấp, Hứa Phượng Kình day day thái dương, kết hợp với tin tức tình báo lúc trước cùng phản ứng của hai vị đương sự, anh cho ra kết luận: “Cậu vì Từ Nhất Vi mà đến đây nỗ lực dạy học, hiện tại cảm tình của hai người xảy ra vấn đề, vì thế cậu nản lòng thoái chí, quyết định bỏ đi?”

Chân Thành do dự một lát, gật đầu thừa nhận, trên mặt Hứa Phượng Kình kết mấy tầng băng, cười lạnh nói: “Ngây thơ! Tùng Viên không cần một giáo viên khuyết thiếu ý thức tự chủ, xử trí theo cảm tính, cậu có thể đi rồi!”

“Phượng Kình.” Hứa Phượng Uyên từ đầu vẫn luôn bàng quan lần thứ hai ra tiếng, anh trấn an vị hiệu trưởng đang nổi trận lôi đình, cơ hồ tùy thời sẽ lật bàn đánh người. Chuyển hướng Chân Thành, thái độ vô cùng bình thản, hỏi: “Chân Thành, nếu nói thầy Từ làm cậu thất vọng, do đó sinh ra suy nghĩ bỏ cuộc, tôi cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng cậu phải biết rằng, lúc cậu lựa chọn vì anh ta mà bước vào đây dạy học, liền đại biểu kết cục có thể sẽ lệch khỏi quỹ đạo mong muốn, không ai có thể làm ra hứa hẹn với con đường mà cậu lựa chọn, cậu hiểu chưa?”

Chân Thành mím môi, gật đầu: “Tôi hiểu.”


“Nếu nói trở thành giáo viên chính là cách cậu hoàn thành mục tiêu, như vậy cậu quả thật không thích hợp với nơi này.” Hứa Phượng uyên bình tĩnh hòa nhã nói tiếp, “Muốn thành một người làm công tác giáo dục ưu tú, có tri thức cùng năng lực lên lớp còn chưa đủ, quan trọng hơn là, phải có một loại lực lượng giáo dục tinh thần, có thể không nhận thức được, nhưng lại cho người ta cảm giác tích cực để phấn đấu, do đó ảnh hưởng đến mỗi người xung quanh cậu, đồng thời làm cho bản thân trưởng thành hơn.”

Chân Thành ngừng thở, vẻ mặt có chút hoang mang, nói: “Tôi không muốn giấu diếm, tôi từng bởi vì thầy Từ mà bước ra khỏi hắc ám, một lần coi anh ta là tấm gương cho tôi cố gắng, nhưng đến khi phát hiện tất cả những điều này đều là do tôi tự mình ảo tưởng ra, tôi… Cảm thấy rất hỗn loạn, căn bản không thể đối mặt với tình trạng như vậy.”

“Cho nên cậu lựa chọn buông tay?” Hứa Phượng Uyên dừng lại trước mặt cậu, ôn hòa nói: “Mà người bị cậu buông tay này, lại đang có ý định giữ cậu lại.”

Chân Thành giống như bị tát cho một cái, bối rối cúi đầu, có lẽ cậu vẫn còn rất trẻ, còn chưa thể hóa giải chấn động như vậy, tối hôm qua cậu suy nghĩ một đêm, lại thế nào cũng không thể nghĩ được rõ ràng, trong đầu giống như bị nhét một đống len rối, làm cho cậu phiền muộn không thôi, thầm nghĩ dao sắc chặt đay rối, dứt khoát một lần cho xong.

“Hiện tại cậu phát hiện anh ta cũng không vĩ đại giống như cậu tưởng tượng lúc trước, như vậy lý tưởng lúc trước của cậu có phải cũng theo đó mà dao động hay không?” Hứa Phượng Uyên theo dõi ánh mắt của cậu ta, nói: “Bức tranh cậu tự vẽ ra trong đầu cũng không có sao? Cho dù khác xa so với thầy Từ thật sự, nhưng đó là mục tiêu mà cậu vẫn luôn cố gắng, mục tiêu trở thành một giáo viên ưu tú, cũng không còn tồn tại ư?”

“Mục tiêu kia, căn bản là sai!” Cậu chịu không nổi áp lực tâm lý vô hình này, rốt cuộc hét lên.

Hứa Phượng Uyên lắc lắc đầu, nói: “Mục tiêu kia không hề sai, chỉ là cậu cố chấp dán nó lên người thầy Từ mà thôi.”

Giống như đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Chân Thành trợn to đôi mắt đầy tơ máu, rốt cuộc bắt được đầu mối, cậu lấy lại bình tĩnh, nói: “Tôi hiểu được ý tứ của ngài, điều tôi muốn làm chính là trở thành một giáo viên vĩ đại, mà không phải trở thành một giáo viên như thầy Từ.”

Lấy một người trong hiện thực làm mục tiêu, tất nhiên sẽ sinh ra vô hạn những đại lượng biến thiên, tùy thời sẽ dao động nền móng của lý tưởng. Ước mơ có thể làm cho người ta có kiên trì cùng dũng khí chân chính, sẽ không bao giờ dễ dàng bị ngoại giới ảnh hưởng.

Từ Nhất Vi thở cũng không dám thở, hoảng loạn đan xen nhìn bọn họ.

Chân Thành như là đã sáng tỏ cái gì đó, cơ thể vốn cứng ngắc cũng trở nên thả lỏng.

Mà trong mắt Hứa Phượng Uyên lại ánh lên vài phần vui mừng, lời nói thấm thía: “Trở về đi, suy nghĩ thật kỹ tương lai của bản thân, nếu cậu vẫn không thể thoát khỏi trói buộc của tâm hồn, như vậy kiếp sống giáo viên của cậu chính thức chấm dứt từ hôm nay.”

Thân thể Chân Thành chấn động, trong lòng ngũ vị tạp trần, cậu cụp mắt, lặng im một lát, cúi mình trước Hứa Phượng Uyên, xoay người nhìn Từ Nhất Vi một cái, sau đó đi thẳng ra cửa.

Từ Nhất Vi cũng đuổi theo, Hứa Phượng Uyên bất đắc dĩ thở dài, nói: “Phượng Kình, về sau tính tình đừng hấp tấp nóng nảy như vậy.”

“Đã biết.” Hứa Phượng Kình hậm hức hờn dỗi trả lời.

Sau khi tiễn anh trai, cơn tức của anh cũng đã gần hết, Ryn không bỏ lỡ thời cơ xán lại gần bóp vai đấm lưng cho anh, dịu dàng dỗ dành: “Bớt giận đi, tức nhiều hại thân.”

Hứa Phượng Kình liếc xéo anh ta một cái, Ryn cười hì hì nắm bờ vai của anh, nói: “Kình, em không biết tên kia có chút giống anh sao?”

Đều là vì người trong lòng mà thay đổi hướng đi, liều lĩnh theo sát mà đến, chỉ là vận khí của tên kia có vẻ xấu hơn mình nhiều lắm.

Hứa Phượng Kình hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngu muội lại ngông cuồng, ngu si dốt nát, bị quỷ ám, trình độ mặc dù kém hơn anh rất nhiều, nhưng đều làm người ta tức giận như nhau.”

“Nếu không như thế…” Ryn cúi người xuống, tiếng nói biến mất giữa hai cánh môi dán vào nhau, “Làm sao có thể có được em?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận