Quốc Thiên và Diệu Nhi vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, đến khi cô ăn hết thì Quốc Thiên ra ngoài lấy sữa cho cô uống.
Anh vừa đi thì cô thấy cuộc gọi của mẹ chồng nên liền nhấn nghe:
“Con nghe đây mẹ, mẹ gọi có chuyện gì không ạ”
Đầu dây bên kia bà Mai nghe tiếng Diệu Nhi thì trả lời:
“Cô mau qua nhà bên này tôi có chuyện muốn nói”
Diệu Nhi nghe tới đây, cô cũng đoán được chuyện mẹ chồng muốn nói là gì nên nói lại:
“Dạ, để con nói anh Thiên chở con qua, con tắt máy ạ”
Nói xong Diệu Nhi tắt máy thì Quốc Thiên cũng mở cửa mang sữa vào cho cô.
Cô nhận lấy uống rồi nói:
– Mẹ vừa gọi bảo em qua bên nhà có chuyện muốn nói á anh.
– Chắc cô ta lại về thọc mạch nói mẹ đây mà, vợ ở nhà đi để anh qua giải quyết cho.
– Em muốn đi cùng xem cô ta định làm gì.
– Ừ, thôi vợ mặc áo khoác vô đi rồi chúng ta đi.
– Dạ.
Sau 30 phút thì cũng tới nơi, Quốc Thiên nắm tay cô mở cửa nhà đi vào thì thấy Thuỳ An đang ngồi kế bên mẹ, khóc lóc.
Diệu Nhi cúi đầu chào mẹ chồng rồi ngồi xuống ghế nói:
– Con chào mẹ, chúng con mới qua ạ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con vậy ạ.
Bà Mai lườm Diệu Nhi, không trả lời cô mà quay sang Quốc Thiên nói:
– Con làm anh kiểu gì mà để người ngoài đánh con bé An vậy hả? Còn không phân biệt đúng sai mà đuổi việc em nó là sao?
Quốc Thiên trả lời:
– Mẹ nói người ngoài là ai vậy, với con cũng không có em gái.
Còn chuyện đuổi việc thì con chỉ làm theo quy định của công ty thôi.
– Ở đây ngoài cô ta ra thì còn ai là người ngoài nữa.
Mẹ đã nhận con bé làm con nuôi thì nó đích thị là em gái con chứ sao lại không phải.
Quốc Thiên tức giận nói lại:
– Mẹ, mẹ nói sai rồi đấy ạ.
Diệu Nhi là vợ con, là người mà con yêu thương và muốn sống cả đời.
Với cô ấy và con đã cưới xin và làm lễ đàng hoàng nên mẹ đừng nói là người ngoài nữa.
– Bây giờ con bênh nó lớn tiếng với mẹ phải không?
Diệu Nhi thấy tình hình căng thẳng nên liền nắm tay Quốc Thiên rồi lên tiếng:
– Anh bình tĩnh lại đi, từ từ nói chuyện mới trắng đen rõ ràng được chứ tức giận không giải quyết được đâu anh.
Thùy An lúc này hơi run vì những gì cô ta nói với mẹ nuôi đều là bịa đặt.
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, cô ta nói tiếp:
– Chị còn muốn nói gì nữa, chị đánh tôi sỉ nhục tôi trước bao nhiêu người chị không thấy mình quá đáng sao.
– Tôi thấy những điều đó rất xứng đáng với cô đó chứ chẳng có gì quá đáng cả.
Nói xong, cô quay sang mẹ chồng nói những gì xảy ra ở công ty cho bà nghe.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mẹ chồng, cô cũng không ngạc nhiên lắm vì cô biết chắc chắn Thùy An đã nói không đúng sự thật.
– Mẹ nghe có phải khác xa những gì cô ta nói với mẹ không.
Nếu mẹ là con mà nghe những lời cô ta nói như vậy mẹ sẽ làm gì ạ.
Thấy mẹ chồng tức giận run người, Diệu Nhi nói tiếp:
– Còn mẹ nói con là người ngoài cũng không sao, vậy đứa cháu trong bụng con chắc cũng là người ngoài không phải cháu mẹ đúng không?
Bà Mai nghe Diệu Nhi nói đưa cháu trong bụng thì có chút ngạc nhiên.
Nhưng vì quá tức giận, bà thẳng tay tát cho Thùy An một cái rồi nói lớn:
– Tại sao con lại lừa dối mẹ vậy hả An, mẹ hết mực tin tưởng con, còn gọi vợ chồng Quốc Thiên tới để nói chuyện lấy lại công bằng cho con.
Con làm mẹ quá thất vọng rồi Thùy An.
Thùy An bị mẹ nuôi tát thì một tay ôm mặt, tay còn lại cầm tay mẹ nuôi nói:
– Chị ta nói dối đó mẹ, mẹ đừng tin.
Quốc Thiên nhìn vẻ mặt giả vờ đáng thương của Thùy An làm anh nhớ đến cái ngày anh cứu cô ta cũng y như vậy.
Bây giờ đã hiểu rõ con người cô ta nên anh thấy thật chán ghét, anh không muốn nhìn mặt cô ta nữa nên nói:
– Từ bây giờ trở đi gia đình nhà tôi không muốn liên quan gì tới cô nữa, phiền cô mau thu dọn rồi rời khỏi đây đi.
Nghe Quốc Thiên nói thu dọn để rời khỏi, Thùy An liền van xin mẹ nuôi nói:
– Con xin lỗi mẹ, là do con hồ đồ ganh tị với chị ta vì được anh Thiên lo lắng quan tâm hơn nên con mới làm vậy.
Con xin hứa từ nay sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, mẹ nói anh Thiên đừng đuổi con đi được không ạ.
Bà Mai mặc dù rất tức giận nhưng dù sao ở đây cũng có Thùy An hủ hỉ đỡ buồn nên bà nói với Quốc Thiên:
– Thôi em nó lỡ lần này, con tha cho nó đi.
Nó cũng đã hứa không tái phạm nữa nên con đừng đuổi nó, ở đây có nó mẹ cũng đỡ buồn.
– Nếu mẹ mà muốn giữ cô ta ở lại thì tùy mẹ nhưng cô ta sẽ không được đến công ty làm nữa.
Thùy An gật đầu lia lịa:
– Được, chỉ cần anh đừng đuổi em đi là được ạ, em xin lỗi.
– Người con cần phải xin lỗi là Diệu Nhi kìa, mau xin lỗi rồi vào rửa mặt đi tèm lem cả mặt rồi đó.
Bà Mai nói xong thì Thùy An quay sang Diệu Nhi, cô ta không muốn xin lỗi nhưng vì muốn ở lại đây nên cắn răng chịu đựng nói:
– Em xin lỗi chị Nhi, chị bỏ qua cho em ạ.
Diệu Nhi cũng không phải người hẹp hòi gì nên nghe cô ta nói xin lỗi mình thì cũng gật đầu chấp nhận và nói:
– Tôi mong đây sẽ là bài học để cô ghi nhớ, sống ở đời đừng nên trèo cao, cái gì không phải của mình thì đừng cố chấp mà với lấy, có ngày té đau.
Thùy An nghe Diệu Nhi nói móc thì tức lắm, cô ta cố nhịn “Dạ”rồi đi vào phòng.
Sau khi Thùy An vào phòng, bà Mai hỏi:
– Chuyện ban nãy cô nói đứa bé trong bụng là sao.
Diệu Nhi chưa kịp trả lời thì Quốc Thiên đã nói:
– Diệu Nhi đã có thai, thời gian sắp tới cô ấy cần nghỉ ngơi nên có chuyện gì quan trọng mẹ hãy gọi vợ chồng con còn không thì mẹ gọi con thôi.
Giờ vợ chồng con xin phép về.
Nói xong Quốc Thiên nắm tay Diệu Nhi đi về, bà Mai ngơ ngác chưa kịp nói gì cả.
Nhưng dù sao cũng biết tin có cháu nên bà đi vào phòng gọi điện báo tin cho chồng hay.
Quốc Thiên đưa Diệu Nhi về nhà dặn cô nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để anh lo.
Diệu Nhi gật đầu chờ Quốc Thiên đi thì đóng cửa vào phòng nằm ngủ.
Thùy An ở trong phòng ngồi chải tóc, cô ta nhớ lại khi nãy Diệu Nhi nói có thai thì tức giận ném chiếc lược đi rồi trong đầu hiện lên bao toan tính để trả thù Diệu Nhi.
Cô ta nhìn mình trong gương bật cười nói:
“Diệu Nhi, chị cứ chờ đấy.
Nhất định tôi sẽ trả lại chị đủ những gì ngày hôm nay tôi phải gánh chịu”.
…..
Ngày hôm sau, đúng 5 giờ là Hoàng Sơn có mặt tại quán cafe A đường K để chờ con mồi tới.
Ngồi đợi hơn 30 phút thì điện thoại Hoàng Sơn đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn vào là số điện thoại đã gọi cho anh ta hôm trước nên nhấn nghe:
“Alo, cô đã tới chưa”
“Anh ngồi ở bàn nào”
“Tôi ngồi ở bàn số 8”
Hoàng Sơn vừa nói xong thì cô gái kia đã tắt máy nên anh ta đành tiếp tục chờ.
Năm phút sau thì một cô gái đeo kính râm, khẩu trang đi tới ngồi xuống.
Hoàng Sơn nhìn thân hình bốc lửa của cô gái ngồi đối diện mà không ngừng liếm mép.
Cô gái kia không ai khác chính là Thùy An, cô ta tháo kính râm ra nhìn Hoàng Sơn nói:
– Xin lỗi tôi có chút việc bận nên tới trễ.
– Cô để tôi chờ hơi lâu rồi đó.
Thôi mau vào vấn đề chính đi.
– Chuyện gì cũng phải từ từ, tôi không gấp mà anh gấp gáp gì.
Tôi có chuyện này hay ho lắm, không biết anh có muốn nghe không?
Hoàng Sơn thấy cô gái này lòng vòng thì tỏ ra bực bội, rút điếu thuốc ra châm hút rồi nói:
– Anh đã hay tin Diệu Nhi vợ cũ của mình kết hôn chưa.
Nhắc đến Diệu Nhi, Hoàng Sơn lập tức vứt điếu thuốc hỏi:
– Cô nói gì, cô ấy đã kết hôn sao.
– Đúng, không những kết hôn mà cô ta còn có thai nữa.
Hoàng Sơn gần đây có ý định đi tìm Diệu Nhi để nói chuyện mong cô tha thứ nhưng chưa kịp đi thì đã nghe thấy tin động trời như vậy trong lòng vô cùng khó chịu và cay cú vì cả hai mới ly hôn chưa được 1 năm mà cô đã nhanh chóng kết hôn.
Thùy An nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Sơn thì đắc ý mỉm cười.
Cô ta nói tiếp:
– Tôi thấy anh có vẻ rất yêu cô ấy thì phải.
Nếu như anh muốn quay lại với cô ấy, tôi có cách giúp anh.
Ngay lập tức, Thùy An ghé sát tai Hoàng Sơn nói với anh ta về kế hoạch của mình.
Hoàng Sơn nghe xong thì liền hỏi:
– Đây là phi vụ mà cô nói muốn bàn với tôi đó sao.
– Đúng vậy, xem ra anh cũng thông minh đó chứ.
– Nói đi, cô rốt cuộc là ai mà muốn tôi làm vậy.
Thùy An bật cười trả lời:
– Tôi chỉ là người bình thường như bao người khác thôi.
Anh cứ suy nghĩ đi, lần này anh sẽ được nhiều hơn là mất đó.
Thấy Hoàng Sơn chần chừ, Thùy An lại nói :
– Tôi nghe nói anh đang nợ tiền giang hồ khá nhiều, số tiền đó cũng sẽ giúp anh trả được kha khá đó.
Cơ hội không đến lần hai đâu, cứ suy nghĩ kỹ rồi liên lạc lại với tôi.
Nói xong Thùy An đứng dậy rời đi, cô ta tin chắc nay mai thôi thì Hoàng Sơn kiểu gì cũng sẽ gọi cho cô ta.
Còn Hoàng Sơn ngồi suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ tới món nợ với lão Tam nên mặc dù không muốn làm vậy nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác.
Khẽ thở dài, Hoàng Sơn gọi nhân viên thanh toán tiền nước rồi chạy xe tới tiệm điện thoại mua một cái sim khác bỏ vào điện thoại sau đó mới về nhà.
…..
Một tuần sau, Hoàng Sơn trốn chui trốn nhủi không dám về nhà vì bị bọn người của lão Tam lùng sục đòi nợ nên phải trốn ở căn nhà hoang.
Tối nay sau khi ăn xong hộp cơm, anh ta lấy hết can đảm bấm vào cái tên danh bạ đã lưu từ lâu chần chừ một lúc rồi soạn một dãy tin nhắn dài sau đó nhấn nút gửi chờ hồi âm.
Diệu Nhi lúc này đang ăn bơ còn Quốc Thiên xem tivi, đang ăn thì cô thấy điện thoại báo tin nhắn đến nên liền cầm lên đọc.
Vừa đọc mặt cô có chút biến sắc nhưng nhanh chóng biến mất, cô lưu số lại và xoá tin nhắn đi rồi bỏ điện thoại xuống tiếp tục ăn cho xong ly bơ.
Quốc Thiên thấy Diệu Nhi im lặng không nói gì thì hỏi:
– Vợ sao vậy, có chuyện gì sao.
Diệu Nhi mỉm cười trả lời:
– Dạ, không có gì đâu anh.
Em cảm thấy hơi mỏi vai, anh bóp cho em nha.
Ngay lập tức Quốc Thiên rời khỏi sofa đi ra phía sau lưng Diệu Nhi bóp vai cho cô.
Vừa bóp vai cho cô, anh chợt nhớ tới việc đặt tên ở nhà cho con nên liền nói:
– Anh vừa nghĩ ra tên ở nhà cho con rồi vợ.
– Tên gì vậy anh.
– Gọi con là Bơ nha vợ bởi vì anh thấy vợ thích ăn bơ.
Mà tên Bơ thì con gái hay con trai gọi đều được cả.
Diệu Nhi nghe cũng có lý nên gật đầu vì từ bữa giờ cô ăn bơ liên tục đến nỗi không cần ăn cơm luôn.
– Dạ, vậy gọi con là Bơ đi.
Quốc Thiên đưa tay xoa xoa bụng Diệu Nhi nói :
– Bơ ở trong này ngoan ngoãn rồi đủ ngày đủ tháng ra với ba mẹ nha.
Còn bây giờ vợ vào phòng đi, anh pha sữa cho vợ uống.
– Dạ.
Sau đó Diệu Nhi đi vào phòng còn Quốc Thiên đi pha sữa cho cô.
Một lúc sau, Quốc Thiên đem sữa vô cho cô uống xong rồi cả hai đi ngủ.
Nằm trong lòng Quốc Thiên, Diệu Nhi nghĩ đến tin nhắn kia mà trằn trọc một lúc lâu mới ngủ được.