Yêu Lại Từ Đầu 2


Ninh Tôn từ từ mở mắt ra.

Thực tình mà nói chuyện mà Ninh Bang bị hủy trong tay người khác thì cũng có chút không đúng lắm.

Con người thường tự mình đào hố cho mình rồi tự bản thân người đó nhảy vào thôi.

Là ông ta đã cưới người đàn bà Trang Lệ Nhã đó.

Những chuyện năm đó thì Ninh Tôn cũng không rõ lắm.

Nhưng mà bây giờ những tin tức của ông ấy bị đào lại thì những điều này cũng do ông tự mình chuốc lấy.

Ninh Tôn mở miệng hỏi: “Những năm gần đây, tình trạng của ông già như thế nào?”
Quản gia nhìn anh ta, sau đó nói: “Mấy năm nay tinh thần và trạng thái của ông chủ không được tốt cho mấy, có thể nói là càng ngày càng kém.

Bên cạnh cũng không có người nào để nói chuyện cả.

Thỉnh thoảng ông ấy cũng có đến đây để nói chuyện với tôi.”
Nói đến chuyện này, quản gia lại nhắc tới chuyện khác, “Ông chủ rất nhớ cậu, ông ấy cứ luôn nói không biết cậu ở bên ngoài như thế nào, còn nói tính cách của cậu khá trầm tĩnh nên chắc cũng sẽ không chịu quá nhiều ấm ức.

Nhưng mà không tranh không giành với ai cũng sẽ chịu ấm ức.


Ninh Tôn không muốn nghe những chuyện như vậy nữa, nguyên nhân chính là bây giờ người cũng đã chết rồi, nói những điều này cũng vô ích.

Những chuyện đó đã đi vào dĩ vãn không còn liên quan đến bất cứ chuyện gì về cuộc sống sau này của Ninh Tôn.

Những điều này chỉ làm cho anh cảm thấy hoảng sợ hơn.

Quản gia nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Tôn, thì ông ta liền biết mình đã nói hơi nhiều
Ông ta chỉ có thể khẽ thở dài, “Sao cũng không thể nào tưởng tượng được một đại gia đình lớn như vậy cuối cùng lại rơi vào bước đường này.”
Ninh Tôn khẽ cười một tiếng, cũng không muốn nói thêm lời nào, với tình cảnh này của nhà họ Ninh thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào cảnh này.

Ninh Tôn không có đức tính tốt gì, nên không thể bảo vệ được một gia sản lớn như vậy.

Quản gia nói xong những lời này cũng không nói gì, hai người cứ như vậy mà im lặng.


Một lúc sau, Ninh Tú đã tới chỗ này.

Từ vẻ mặt của anh ta cũng không đoán ra được vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra với anh.

Nhưng mà Ninh Tôn đoán rằng nếu như Trang Lệ Nhã không đến tìm anh thì Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng đã đến tìm anh.

Vì vậy sau khi Ninh Tú kéo ghế ngồi xuống, Ninh Tôn trực tiếp hỏi: “Vừa nãy ai đã đến tìm anh vậy?”
Ninh Tú có chút ngạc nhiên, sau đó liếc mắt nhìn Ninh Tôn, “Chuyện này mà cậu cũng biết à, cậu biết bói toán phải không?”
Ninh Tôn tủm tỉm cười, “Cũng không phải đâu.

Vừa nãy Trang Lệ Nhã có đến tìm tôi.

Vậy nên tôi cảm thấy bọn họ có lẽ sẽ không tha cho anh đâu.”
Giọng điệu của Ninh Tú mang theo vài phần bất lực, “Là Ninh Tiêu đến tìm tôi.”
Nhưng mà Ninh Tú cũng mất đi vẻ kiêu căng như ngày thường.

Lúc qua tìm anh ấy nói chuyện cũng phải dùng giọng điệu cũng kính.

Hoặc là có thể mơ hồ cảm thấy được anh ta có ý thương lượng chuyện gì đó.

Ninh Tôn ừ một tiếng: “Anh ta hỏi anh chuyện gì à?”
Ninh Tú mở miệng nói: “Còn có chuyện gì chứ? Đương nhiên là hỏi về chuyện di chúc của ông già rồi.”
Bây giờ, điều mà ba mẹ con họ quan tâm nhất cũng chí là sự phân chia tài sản trong di chúc của Ninh Bang.

Quản gia ngồi ở bên cạnh có chút không đành lòng, “Nhiều năm như vậy, bọn họ ở trong cái nhà này hoành hành ngang ngược, không có bất cứ công hiến gì.

Bây giờ còn có mặt mũi đến đây hỏi về việc di chúc.”
Ninh Tú giọng điệu mỉm cười, dường như anh ta không còn coi những chuyện này là vấn đề gì nữa.

“Mọi chuyện đi đến bước này, bọn họ cũng không cần giấu giấu diếm diếm nữa.

Dù sao đợi chuyện này qua đi, mọi người cũng sẽ lâm vào tình cảnh chia rẻ, nên không cần giữ gìn mặt mũi cho ai cả”
Người quản gia cũng hiểu anh ta đang nói gì.

Ninh Tôn chuyển động thân thể, quay đầu nhìn Ninh Tú, “Có phải bọn họ muốn hỏi về chuyện phân chia tài sản, và còn muốn anh tiết lộ về chuyện đó không.”
Ninh Tú cong cong khóe miệng, “Bọn họ hỏi ông già đã để lại cho bọn họ bao nhiêu, phân cho cậu bao nhiêu.



Ninh Tôn cười thành tiếng, “Xem ra bọn họ cũng quan tâm tôi thật.”
Ninh Tú nhìn cũng có chút bất lực, “Tôi nghĩ bọn họ cũng hơi ngại khi hỏi thẳng ra như vậy.

Nhưng có lẽ trong lòng đang âm thầm tính xem ông già đã để lại cho tôi bao nhiêu.”
Lần này Ninh Tôn chỉ cười mà không lên tiếng.

Đợi một lúc sau, quản gia đứng dậy và muốn ra ngoài cửa xem xét tình hình.

Ông ấy cũng không biết lúc nào sẽ có khách quý đến tiếp.

Ninh Tôn lại nhắm mắt lại, “Tôi ngủ một chút nhé.

Chắc là bọn họ sẽ không ngu ngốc như thế, mới sáng sớm đã đến đây đâu.”
Ninh Tú cũng tìm được mội nơi rồi nằm xuống đó.

Sau một giấc ngủ chập chờn như vậy, thì lại có người đến.

Ninh Tôn có chút cáu kỉnh.

Khi người còn sống thì không thấy gặp mặt nhau được mấy lần nhưng khi chết đi rồi thì lại tích cực như vậy.

Ở một bên khác, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đã ăn cơm trưa xong rồi trở về phòng đi nghỉ ngơi.

Thực ra Hứa Thanh Du không thể ngủ được, vì vậy cô ấy lấy điện thoại di động ra xem những tin tức trên mạng.

Chỉ là nhưng tin tức đó đều là những tin tức phổ thông không có tin gì kì lạ cả.

Đều là những câu chuyện na ná nhau.

Cô ấy suy nghĩ một hồi rồi muốn bấm vào thông tin giải trí để coi.

Bây giờ những tin tức liên quan đến Ninh Tôn chẳng là những bài nói về việc Ninh Tôn đi tham gia tang lễ của Ninh Bang.

Về những tin xấu lúc trước của Ninh Tôn, thì không ai nhắc đến nó nữa.


Thực ra những tin xấu liên quan đến anh cũng không phải là tin xấu của anh thật.

Đại đa số những tin đó đều liên quan đến mẹ Ninh và người nhà họ Ninh.

Bây giờ những chuyện của mẹ Ninh và người nhà họ Ninh cũng bị phơi bày ra gần hết, mọi chuyện đã làm rõ ra ở đó.

Thiết nghĩ trong lòng mọi người cũng có thể biết được chỗ nào là đúng chỗ nào là sai.

Sau khi Hứa Thanh Du đọc tin tức một lát thì cô đặt điện thoại xuống.

Tiếp đó, cô đứng dậy hoạt động một chút, và ngồi đối diện cửa sổ.

Cũng không biết bên chỗ Ninh Tôn đã như thế nào rồi.

Cô ấy lại không quan tâm đến việc ba mẹ con Trang lệ Nhã có gây khó dễ gì cho anh ấy không.

Chủ yếu là vì cô thấy được trên tin tức, đã có rất nhiều người tham gia tang lễ của Ninh Bang.

Chắc là bên chỗ Ninh Tôn sẽ rất vất vả.

Bên chỗ Hứa Thanh Du chỉ nằm một chút nhưng vẫn không ngủ được.

Vậy nên cuối cũng cô chỉ có thể ngồi dậy.

Bên chỗ mẹ Ninh cũng không có động tĩnh gì, cũng không biết bà ấy đã ngủ chưa.

Hứa Thanh Du đứng ở phòng khách một hồi, cuối cùng cũng thay quần áo rồi sau đó đi xuống lầu.

Cô ấy cũng không có mục đích gì, chỉ đi loanh quanh dưới lầu.

Thời tiết hôm nay vẫn không tốt cho mấy, mấy ngày nay đều như vậy.

Thỉnh thoảng trời mưa tầm tã một chút, một lúc sau lại tạnh, sau đó lại thêm một trận mưa như thế nữa.

Nói trời nắng thì cũng không nắng, nhưng nói trời hoàn toàn u ám cũng không phải.

Hứa Thanh Du đút hai tay vào túi, chậm rãi đi dọc theo con đường.

Cô đi như vậy một hồi thì đã cách công viên tập thể dục một khoảng không xa nữa.

Có một giọng nói truyền đến từ công viên, Hứa Thanh Du quay đầu nhìn một cái, lờ mờ nhìn thấy có người ở đó.


Hình như cũng không phải đang vận động, âm thanh truyền đến rất rõ ràng, nghe như vẻ là đang cãi nhau vì chuyện gì đó.

Từ trước đến nay Hứa Thanh Du không phải là loại người thích lo chuyện bao đồng.

Vậy nên cô chỉ nhìn chằm chằm một lát liền nhìn đi chỗ khác.

Cô đi tới một đoạn thì đột nhiên nhìn thấy có người chạy từ chỗ công viên tập thể dục ra ngoài.

Con đường nhỏ không có ai, nên người đó chạy ra thì Hứa Thanh Du liền nhận ra.

Đó là cô gái đã thích A Trạch.

Sau đó, cô lại thấy phía sau A Trạch đang đuổi ra đây.

Hứa Thanh Du dừng lại bước chân.

Cô cũng không biết hai người họ bị làm sao.

Nhưng những chuyện như thế này lại có sự tham dự của ba người thì ít nhiều gì cũng có chút ngường ngượng.

Cô dứng im ở đó đợi bóng hai người họ biến mất hoàn toàn thì cô mới quay người lại đi về con đường cũ để trở về.

Trong wechat, cô ấy còn kết bạn với A Trạch.

Nhưng mà hai người họ cũng không nói chuyện gì với nhau cả.

Kể từ lần trước khi mà Ninh Tôn đứng lên cắt ngang lời tỏ tình của A Trạch thì mối quan hệ của hai người họ trở nên rất khỏ xử, không biết phải nên làm gì cho phải nữa.

Trên thế giới này, chuyện tình cảm không thành công mà muốn trở về lại tình bạn thì là rất hiếm.

Người bình thường sẽ không bao giờ rộng lượng, có tấm lòng nhân hậu vậy đâu.

Vì vậy chuyện của cô và A Trạch đi đến bước đường này thì cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận cả.

Vậy nên chuyện này cũng tính là bình thường.

Hai người họ cũng mới quen biết nhau chưa bao lâu.

Hai bên đều không thấu hiểu nhau gì cả.

Đột nhiên mối quan hệ của hai người họ rơi vào tình cảnh khó xử như thê này, thì sự tự nhiên đó chắc chắn sẽ không thể nào duy trì tiếp được nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận