Yêu Lại Từ Đầu 2


Hứa Thanh Du sau khi cúp điện thoại của Ninh Tôn, thì thực sự ngủ không yên giấc.

Cô lẩm bẩm khẽ mắng Ninh Tôn, tên đàn ông đáng chết này, đánh thức cô dậy, còn mình thì đi ngủ.

Hứa Thanh Du ngồi dậy lấy điện thoại ra đọc lại tin tức bát quái trên mạng.

Bây giờ người đàn ông đăng tin tức vạch trần kia đã không còn trên hot search nữa, không biết có phải do hành động của công ty Ninh Tôn không.

Mẹ Ninh đang ở cùng với anh, hai người coi như là sống chung với nhau, nhưng vẫn có cuộc sống riêng của mình, bây giờ anh xảy ra chuyện, lại cùng người khác nói không có tình cảm gì, thì thật sự là có chút bỉ ổi.

Hứa Thanh Du đi xem qua tin tức về người đàn ông kia, người đàn ông đó vẫn tung ra những thông tin khiến người khác hoang mang nghi ngờ, tuy nhiên những bình luận phía dưới có vẻ hoàn toàn bình thường, không để cho Ninh Tôn và mẹ Ninh phải đứng ra chịu trách nhiệm, cũng có người nói, như vậy là đánh mất đạo đức.

Hứa Thanh Du cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy những điều này, ít ra cũng có người cùng ý kiến với bọn họ.

Điều đó cũng chứng tỏ không phải bọn họ máu lạnh thấy chết mà không cứu, ít nhất suy nghĩ của họ cũng có thể coi là phản ứng bình thường.

Cuối cùng Hứa Thanh Du sau khi xem tin tức xong không có việc gì làm, không nhịn được mới đăng lên vòng bạn bè, cô tùy tiện tìm ở trên mạng một tấm ảnh, kết hợp với dòng chữ mất ngủ ngủ không ngon.

Sau khi đăng dòng trạng thái lên vòng bạn bè xong cô buông điện thoại, đi ra ngoài uống nước, khi trở về phòng cô đã nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, nhưng cô lại nhìn vào điện thoại lần nữa, một lúc lâu sau thì thấy thông báo có người đã bình luận vào dòng trạng thái của cô.

Ban đầu Hứa Thanh Du cũng không để ý, chỉ cho là bạn học và bạn bè của mình.


Mở ra thì thấy có người thích, cô thấy có một bình luận là của Tống Kình Vũ.

Tống Kình Vũ hỏi cô tại sao lại bị mất ngủ.

Trời ơi, Hứa Thanh Du chép miệng, cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

.

||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
Kỳ thật trong chốc lát, cô đột nhiên có ý tưởng, muốn xóa Tống Kình Vũ khỏi vòng bạn bè của mình, nhưng cô cũng biết hành động này của mình là không đúng.

Chỉ là hiện tại Tống Kình Vũ hỏi một câu như vậy, cô cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với anh lý do khiến mình mất ngủ là gì, nhưng mà trả lời qua loa lấy lệ cô cũng không biết nên nói cái gì.

Nhưng nếu cô không trả lời thì lại cảm thấy mình thờ ơ lạnh nhạt với người ta, nhưng mà sự thật thì không phải như thế.

Hứa Thanh Du moi móc ruột gan để suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu, uống trà nhiều quá.

Cô cảm thấy câu nói này cũng không tính là qua loa lấy lệ, mà ngược lại nghe còn rất nghiêm túc.

Sau khi trả lời xong, Hứa Thanh Du vội vàng tắt điện thoại, nằm ở trên giường dự định ngủ.

Nếu không ngủ, cô lại nhìn thấy bình luận khác của Tống Kình Vũ, thì cô sẽ vướng víu khó chịu, như vậy thật sự một đêm nay của cô, cũng đừng nghĩ tới việc ngủ.


Hứa Thanh Du mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng ngủ cũng không yên ổn.

Cô lại nằm mơ, mơ thấy Tống Kình Vũ, cô mơ thấy cảnh cô và Tống Kình Vũ gặp mặt nhau lần đầu tiên.

Lúc ấy Ninh Tôn đang quay chụp, cô ở bên ngoài chờ, sau đó đi loanh quanh, cuối cùng tìm được một chỗ ngồi, sau đó Tống Kình Vũ liền ngồi vào bên cạnh cô.

Những điều này giống như những gì đã xảy ra trong thực tế, chỉ khác là khi cô nhìn thấy Tống Kình Vũ bên cạnh, cô đã sợ hãi bỏ chạy và không nói chuyện với đối phương.

Ngày hôm sau Hứa Thanh Du tỉnh lại, hoảng hốt mở mắt hồi lâu mới nhận ra, đó chỉ là một giấc mơ.

Khả năng là cô đã quá sợ hãi, hiện thực không dám đối mặt với Tống Kình Vũ, trong mơ cũng không dám.

Hứa Thanh Du ngồi dậy quay đầu nhìn ra bên ngoài, hình như vẫn còn sớm nên sờ điện thoại di động xem thử.

Tin tức được đề xuất bên trong điện thoại đương nhiên có liên quan tới Ninh Tôn, Hứa Thanh Du không muốn xem những tin này nữa, không biết phía công ty của Ninh Tôn định làm gì?
Bất kể công ty của anh có làm gì thì Hứa Thanh Du cũng không quá coi trọng chuyện này.

Một là bản thân cô cũng đã thành thói quen, hai là bởi vì chính cô đã tự mình rời khỏi vòng tròn đó, cô có vòng xoay công việc của riêng mình, cho nên tin tức bát quái liên quan đến giới giải trí cô cũng không quan tâm quá nhiều.

Cho dù những tin tức bát quái này có liên quan đến Ninh Tôn.


Hứa Thanh Du đứng dậy đi ra ngoài, quay đầu nhìn về phía phòng của mẹ Ninh, cửa phòng mẹ Ninh vẫn đóng, có lẽ vẫn còn đang ngủ.

Hứa Thanh Du vào bếp làm bữa sáng, sau đó để phần cho mẹ Ninh, sau khi ăn xong liền vội vàng đến công ty.

Hai ngày nay cô đến công ty khá sớm, những người khác đều chưa tới, bình thường những lúc này, cô sẽ suy nghĩ về một vài thứ, hoặc là học một cái gì đó, không có ai quấy rầy, là lúc đầu óc thanh tỉnh nhất.

Hứa Thanh Du vừa lấy giấy nháp ra, cô liền nhìn thấy có người đẩy xe hàng đi tới, ngang qua cửa.

Trên xe đẩy có lẽ là vải vóc, được đưa đến khu vực cắt để phân phối.

Ở trình độ của cô, chắc chưa thể cắt bằng tay, những điều mà cô học được hiện nay đều là những kiến thức về thiết kế trong sách vở.

Tuy nhiên, các đồng nghiệp trong văn phòng có thể tiến hành thiết kế và may đo quần áo bình thường.

Công ty này chính là như vậy, bất kể trước đó nền tảng là như thế nào, nhưng khi vào đây, thì phải học từ từ từng bước một, sau khi vượt qua kiểm tra đánh giá mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Hứa Thanh Du rất hâm mộ, dù sao bây giờ cũng không có ai, nên cô đứng dậy đi ra cửa, nhìn nhân viên làm việc đẩy những vải vóc kia vào trong.

Quách Châu vừa đi tới, Quách Châu vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Hứa Thanh Du đầy hâm mộ nhìn chằm chằm vào đống vải vóc kia.

Cô cười hỏi, “Làm sao thế? Cô suốt ruột lắm đúng không? Cũng muốn tự mình động tay thử một lần?”
Hứa Thanh Du sững sờ, quay đầu nhìn Quách Châu, sau đó có chút khó chịu nở nụ cười, nhưng cô có sao nói vậy, “Quả thực là có chút gấp, có một vài thứ tôi cũng muốn mình tự tay sờ một chút, nhưng nếu bây giờ để cho tôi sờ, chắc chắn tay chân tôi cũng sẽ luống cuống.”
Quách Châu nở nụ cười, vỗ vỗ lên bả vai cô, “Sau khi vượt qua vòng kiểm tra này, cô sẽ được sắp xếp học cắt chính thức.”
Hứa Thanh Du đột nhiên nở nụ cười, “Trước đó chúng tôi có bài kiểm tra thiết kế bản thảo, chắc sẽ sớm công bố kết quả đúng không?”
Quách Châu gật đầu, “Gần đây chúng tôi cũng đang tăng ca để làm việc xét duyệt, tuy nhiên thực sự lượng công việc quá lớn, nên có thể sẽ phải chờ thêm một chút, nhưng cũng chỉ hai ngày thôi.”
Hứa Thanh Du cũng không vội, cô chỉ là thuận miệng nên hỏi vậy thôi.


Khi nghe Quách Châu nói vậy, nàng gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Sau đó Quách Châu trở lại văn phòng làm việc, Hứa Thanh Du lại nhìn ra cửa một lần nữa, sau đó quay lại tiếp tục công việc thiết kế của mình.

Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ, tất cả mọi người trong phòng làm việc trừ cô, tất cả mọi người đều có thể học thiết kế và may vá bình thường.

Cũng không có biện pháp nào, ai bảo cô có tư chất bình thường và tiến bộ chậm nhất.

Hứa Thanh Du thở dài, sau đó cô lại do dự, nghĩ ở nhà nên có một cái máy khâu.

Mọi cố gắng nỗ lực trước đây của cô đều là ở công ty, tan làm về nhà, cô nên làm gì thì làm cái đó, ngồi nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm lúc không có ai, những người này giống như không có việc gì, về nhà cũng sẽ cắt ít đồ, may vá thêu thùa các loại.

Quả thực cô tự cho mình đã rất cố gắng, nhưng thực tế tất cả đều là giả, chỉ là cô tự mình cảm thấy thế thôi.

Có thể là Hứa Thanh Du bị chuyện này kích thích, sau đó vô cùng tập trung, linh cảm cũng trở nên bùng nổ hơn, đặt bút vẽ những đường cong cũng thuận tay hơn nhiều.

Cô muốn dùng thực lực để chứng tỏ bản thân mình càng sớm càng tốt, cho nên bây giờ cô phải nỗ lực gấp đôi.

Hứa Thanh Du chờ tới gần trưa mới nhìn thấy A Mai tới, A Mai rõ ràng là đang chạy tới chỗ cô, Hứa Thanh Du không cần nghĩ ngợi, chỉ ngẩng đầu nhìn A Mai chờ cô lại gần, liền hỏi, “Có chuyện gì sao?”
A Mai cười gật đầu, “Tôi đến đây tìm cô chắc chắn là có chuyện, giống như trước, Giang tổng gọi cô.”
Hứa Thanh Du có chút kỳ quái, Giang tổng không có việc gì, liền kêu cô lên nói chuyện tâm tình, không biết có chuyện gì đáng để nói.

Lần này A Mai chắc là biết Giang tổng muốn làm gì, cười nói, “Cô không cần đi lên, Giang tổng nói, để cô đợi ở đại sảnh, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, chắc là phải đi ra ngoài.”
Hứa Thanh Du há to miệng, có chút không phản ứng kịp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận