Lúc hai người ăn cơm, hình như nghe thấy được âm thanh ồn ào ở bên kia cửa truyền vào.
Ban đầu họ nghĩ cũng không nghĩ có việc gì lớn, nhưng sau đó cảm thấy âm thanh này càng ngày càng lớn, hơn nữa còn vọng lại tiếng người gọi tên Ninh Tôn nữa.
Hứa Thanh Du nhanh chóng bỏ đũa xuống, cẩn thận nghe ngóng, sau đó hỏi Ninh Tôn, “Không phải chứ, có khi nào có người biết chúng ta đến đây, nên tìm đến rồi chứ?”
Ninh Tôn cũng không chắc chắn, nhưng cho dù là có người tìm đến đi chăng nữa thì bọn họ cũng không vào được phòng riêng, nhà hàng này không phải là quán ăn bình thường, nhân viên phục vụ chắc chắn sẽ chặn họ lại.
Quả nhiên âm thanh huyên náo bên ngoài không lâu sau thì ngừng lại, Ninh Tôn đi đến bên cửa sổ, vừa cúi đầu liền nhìn thấy dưới lầu rất nhiều người đang vây quanh trước cửa nhà hàng.
Những cô gái này kích động quá mức, liền đứng đó chặn cửa.
Thấy thế, Ninh Tôn biết việc gì đang xảy ra rồi, “Quả thật là như vậy, đoán chừng vừa rồi bên phía công ty của em đã làm lộ tung tích rồi.”
Hứa Thanh Du cũng theo qua đó xem như thế nào, hình như trong đoàn người dưới kia có vài người nhìn rất quen, là nhân viên của công ty cô.
Cô không cảm thấy khó chịu, chỉ cười một tiếng, “Em cứ cho rằng trong công ty em không có ai thích anh đấy chứ, bây giờ nghĩ lại là do em nghĩ nhiều rồi.”
Chỉ cần cô bước vào công ty, những người kia đều biết cô là bạn gái Ninh Tôn, ngoại trừ việc khinh thường cô đi cửa sau ra thì dường như không hề vì quan hệ của cô và Ninh Tôn mà đối xử đặc biệt với cô.
Làm Hứa Thanh Du còn cho rằng những người trong công ty đều thành thật theo đuổi sự nghiệp, bây giờ nghĩ lại là do cô quá nông cạn rồi.
Hứa Thanh Du quay người trở về chỗ ngồi, “Không sao, nhà hàng này hình như có cửa sau, một lát bọn mình đi ra từ cửa sau.”
Ninh Tôn không biết vì sao mà trọng điểm nắm bắt từ câu nói có chút lệch lạc, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Sao em biết nhà hàng này có cửa sau?”
Hứa Thanh Du a một tiếng, “Nhà hàng chắc chắn sẽ có cửa sau, bình thường bên nhà bếp nhập những thứ như hàng hóa chắc chắn đều từ cửa sau mà.”
Vấn đề vừa rồi Ninh Tôn hỏi làm cô hoang mang một trận, thiếu chút nữa là cô đã lỡ lời rồi, trước đây bản thân cô đã từng đến ăn cơm với Tống Kình Vũ, Tống Kình Vũ có nhắc quá là lần trước ăn cơm ở đây gặp được Viên Sơ, lúc đó anh không muốn gặp Viên Sơ cho lắm, nên đi từ cửa sau ra.
Ninh Tôn ừ một tiếng gật đầu, cảm thấy cũng đúng, cho nên cũng không nói gì thêm.
Hứa Thanh Du không biết xảy ra chuyện gì, cảm thấy chột dạ, thật ra lúc nãy trực tiếp nói ra sự thật cũng không có vấn đề gì.
Chẳng qua chỉ là trong tiềm thức trực tiếp đem việc này giấu đi.
Bây giờ nếu nhắc lại chắc chắn có gì không đúng rồi, trong lòng cô khó chịu không thoải mái.
Đợi một lát sau, hai người ăn cơm xong, Hứa Thanh Du ấn chuông nói cần thanh toán, nhưng phục vụ nói với bọn họ là hóa đơn đã được thanh toán trước đó rồi.
Hứa Thanh Du nghe không hiểu gì, “Cái gì gọi là thanh toán rồi?”
Nhân viên phục vụ nhẫn nại giải thích, “Tống tiên sinh ở chỗ chúng tôi là đăng ký một tấm thẻ, hơn nữa lần trước cũng có dặn dò, nếu như là cô đây đến dùng cơm, thì cứ trừ trực tiếp vào thẻ của ngài ấy là được.”
Hứa Thanh Du há hốc miệng, không biết nên ứng xử như thế nào, Ninh Tôn chớp chớp mắt, cuối cùng ừ một tiếng, “Được, bọn tôi biết rồi, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ rướn người, quay người rời khỏi.
Đợi sau khi cửa phòng đóng lại, Hứa Thanh Du bặm chặt môi, do dự đưa mắt nhìn Ninh Tôn, vừa đúng lúc Ninh Tôn đang nhìn cô, tư thế này rõ ràng là muốn cô đưa ra một lời giải thích.
Đầu óc Hứa Thanh Du xoay mòng mòng, cuối cùng lên tiếng, “Trước kia em và Tống Kình Vũ có đến đây qua.”
Não Ninh Tôn nhanh chóng phản ứng lại, “Em và Tống Kình Vũ đi bằng cửa sau? Để trốn ai?”
Biểu hiện của Hứa Thanh Du lập tức nghiêm lại, “Nói bậy gì đó, ai đi cùng anh ấy bằng cửa sau, không trốn ai cả, lúc trước có đến đây ăn cơm một lần, sau đó nghe anh ấy nhắc đến ở đây có cửa sau, anh ấy là né tránh Viên Sơ nên mới đi bằng cửa sau, trước giờ em chưa từng cùng anh ấy trốn ai cả, bọn em gặp nhau đều là đường đường chính chính.”
Biểu hiện của Ninh Tôn không được xem là tốt, nhưng cũng không đến nỗi xấu, chỉ là cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.
Hứa Thanh Du bị anh nhìn như vậy không thoải mái chút nào, “Anh không tin em sao?”
Ninh Tôn đứng dậy, không trả lời cô, “Đi thôi, hỏi thử xem có thể đi từ cửa sau ra được không?”
Sau đó anh bổ sung thêm một câu, “Tống Kình Vũ đi được, có lẽ anh cũng đi được chứ nhỉ, nhà hàng này cũng đâu phải của anh ta mở.”
Hứa Thanh Du biết trong lòng Ninh Tôn đang không thoải mái, chỉ đành đi theo ở phía sau, sau đó ở hành lang hỏi nhân viên phục vụ, phụ vụ cũng biết ở ngoài cửa có rất nhiều người đang vây quanh, dĩ nhiên hiểu được bọn họ là vì Ninh Tôn mà đến, cho nên lập tức đưa Ninh Tôn đi ra từ cửa sau.
Cửa sau đích thực là từ nhà bếp thông ra ngoài, bên ngoài là một con hẻm nhỏ, hai người chầm chậm đi men theo.
Bước chân của Ninh Tôn có chút nhanh, Hứa Thanh Du bị bỏ lại ở phía sau, thật ra từ điều này có thể nhìn thấy được Ninh Tôn không vui rồi.
Hứa Thanh Du nghĩ ngợi một cách cẩn thận, chuyện vừa rồi có đáng để dẫn đến việc hai người cãi nhau hay không?
Nếu dựa vào góc độ lý trí mà nói, đây cũng không phải việc lớn gì, làm gì đến nỗi khiến hai người không vui như vậy, nhưng nếu suy xét thep góc độ tình cảm, hình như đây thật sự không phải là chuyện nhỏ.
Người đang trong cái bẫy tình yêu đều sẽ như vậy cả, việc gì cũng để ý.
Hai người muốn đi đến đầu đường để bắt xe, Hứa Thanh Du đợi một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo, vươn tay khoác lấy cánh tay của Ninh Tôn.
Cô không hàm hồ đem nhắc đến vấn đề vừa rồi mà trực tiếp lên tiếng, “Trong lòng anh không vui sao, em không cố ý giấu anh điều gì cả, Tống Kình Vũ hẹn em ăn cơm, thật ra cũng có ý muốn Viên Sơ thấy, anh ấy sợ Viên Sơ ở công ty sẽ gây rắc rối cho em.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, cũng không biết là có nghe lọt tai lời cô nói hay không, trừ một tiếng ừ này ra thì không còn phản ứng nào khác nữa.
Hứa Thanh Du hơi oán than, “Em cứ nghĩ rằng anh sẽ hiểu được trong lòng em nghĩ gì.”
Sau một lúc Ninh Tôn mới lên tiếng, “Anh hiểu được nhưng không đồng nghĩa anh có thể chấp nhận.”
Anh biết Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ không có gì cả, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc anh tức giận, anh vẫn rất giận, cũng không biết đang giận ai.
Hứa Thanh Du dùng chút lực để Ninh Tôn dừng lại, hai người mặt đối mặt đứng đó.
Cô vươn tay vòng qua eo Ninh Tôn, cả người dán lên đó, “Chúng ta đừng cãi nhau có được không, trước kia không gặp gặp nhau lâu như vậy, bây giờ mới có thể ở bên nhau đã cãi nhau rồi, cảm thấy không đáng tí nào.”
Ninh Tôn cũng không muốn cái nhau, chỉ là trong lòng anh bức bối đến khó chịu, cũng không nói rõ được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, dù sao dính dáng đến Tống Kình Vũ là anh lại thấy phiền, trong lòng cứ như đang chứa một ngọn lửa vậy.
Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn anh, biểu hiện có chút không vui.
Sau cùng Ninh Tôn cũng rất áy náy, đưa tay ôm chặt Hứa Thanh Du trong lòng, “Anh tin em, chỉ là việc như vậy, anh kiềm chế không được nên không vui.”
Hứa Thanh Du cũng hiểu được, cô lập tức lên tiếng, “Vậy sau này tất cả quan hệ giữa em và anh ấy đều báo cáo với anh có được không?”
Mặc dù cô cảm thấy như vậy rất không cần thiết, cảm thấy một chút không gian riêng tư cũng không có.
Nhưng không gian riêng tư của cô so với tình cảm của cô và Ninh Tôn, thật sự không đáng chút nào..