Bầu không khí khi cùng Hoắc Minh ăn bữa cơm này cũng không tệ lắm.
Hoắc Minh rất hay nói, cho dù là tuổi tác cùng Hứa Thanh Du Ninh Tôn chênh lệch có chút lớn, cũng không có khoảng cách thế hệ gì.
Vả lại anh ta giống như thật thích xem tin tức bên lề, có lúc còn cùng Ninh Tôn trò chuyện một chút những chuyện xảy ra trong giới giải trí kia.
Hứa Thanh Du cảm thấy cùng anh ta nói chuyện cũng thật thoải mái, Hoắc Minh nói chuyện rất hài hước, có đôi khi một hai câu liền gãi đúng chỗ nhột của Hứa Thanh Du, khiến cô cười không ngừng.
Quách Châu ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều không nói mấy câu, cô chỉ là cười nhìn ba người này tán gẫu nói đùa.
Hoắc Minh cho dù là vẫn luôn cùng Hứa Thanh Du Ninh Tôn nói chuyện, nhưng cũng không lơ Quách Châu, anh ta thỉnh thoảng gắp cho Quách Châu một đũa đồ ăn, thỉnh thoảng gọi nhân viên phục vụ tới thêm nước chanh cho Quách Châu.
Tóm lại người đàn ông này đối nhân xử thế, hoặc là nói chăm sóc người ta đều đặc biệt chu đáo.
Hứa Thanh Du vào giữa chừng cùng Ninh Tôn liếc mắt nhìn sang nhau một cái, hai người đều thấy được ý giống nhau từ ánh mắt lẫn nhau.
Cơm ăn xong rất nhanh, sau đó Hoắc Minh thanh toán xong, bốn người cùng đi ra khỏi nhà hàng.
Hoắc Minh quay đầu nhìn Quách Châu, “Mọi người còn phải đến chỗ khác sao?”
Còn chưa đợi Quách Châu nói chuyện, Hứa Thanh Du ở bên cạnh mở miệng, “Cô Quách, giờ hẹn lấy hàng trước đó nói với người bán xem chừng cũng sắp tới rồi, trong nhà không có ai, chúng tôi về nhà nhận hàng, có thể phải tạm biệt rồi.”
Hoắc Minh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, biểu cảm rất ôn hòa, “Là vậy sao.”
Ninh Tôn gật đầu, “Nếu có thời gian chúng ta hẹn lại lần sau, hôm nay đúng là có việc, cô Quách biết mà, vừa rồi đi mua đồ, người ta chỉ định thời gian đưa hàng tới cửa.”
Quách Châu đúng là biết chuyện này, lúc ấy khi cùng người bán hẹn giờ giấc, đâu hề nghĩ đến sẽ cùng Hoắc Minh ăn cơm.
Nhưng mà cô cũng nhìn ra được, Hứa Thanh Du như vầy rõ ràng là muốn dẫn lấy Ninh Tôn rút lui, muốn để cô cùng Hoắc Minh ở riêng với nhau.
Quách Châu vẫn có chút ngượng ngùng, chẳng qua cho dù là như vật, cô cũng gật gật đầu, “Vậy được rồi, vậy hai người về trước nhận hàng, có thời gian chúng ta lại hẹn.”
Hứa Thanh Du vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó khoát tay Ninh Tôn đi lên xe của mình.
Xe lái đi xong, cô nhìn từ kính chiếu hậu Quách Châu bên kia một cái.
Quách Châu cùng Hoắc Minh đứng trước cửa nhà hàng, đang nói gì đó, Hứa Thanh Du nở nụ cười, hỏi Ninh Tôn, “Anh cảm thấy con người anh Hoắc thế nào? Em cảm thấy cũng được.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Con người cũng không tệ, là một người rất chu đáo, ở bên cạnh người như thế có lẽ là sẽ rất thoải mái.
Sau đó anh còn nói, “Kỳ thật anh nhìn ra được, ấn tượng mà cô Quách của em dành cho người này rất tốt, em xem ánh mắt mà cô ấy nhìn anh Hoắc liền có thể nhìn ra.
Hứa Thanh Du cũng đã nhìn ra, cô gật gật đầu, “Cảm giác hai người này có hi vọng.”
Cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, cái này không chắc chắn, nhưng mà hẳn là sẽ cho nhau một cơ hội.
Ninh Tôn lái xe về đến nhà, đúng lúc cửa tiệm giao hàng gọi điện thoại đến, nói là đã đi được nửa đường, kêu bọn họ trong nhà chuẩn bị sẵn.
Hai người vội vã đợi sẵn ở nhà, cũng chẳng bao lâu sau, chú giao hàng tới, giúp đem máy may bày ra ở một góc của phòng khách, sau đó cũng giúp cắm điện dùng thử một chút.
Cảm giác so với cái Hứa Thanh Du dùng ở trong công ty giống nhau, sau đó bên này ký tờ đơn, chú kia liền rời đi.
Hứa Thanh Du bước qua ôm Ninh Tôn, “Anh đi ra ngoài với em chút nữa đi.”
Ninh Tôn biết cô muốn làm cái gì, “Kỳ thật vừa rồi anh đã muốn nói với em, vải vóc của em chưa có mua.”
Hứa Thanh Du bật cười haha, không biết vì sao, mặc dù chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng cô chính là cảm giác mình cùng Ninh Tôn giống như là tâm linh tương thông.
Loại cảm giác này thật là quá tốt rồi, trong lòng nghĩ cái gì đối phương đều biết, giao tiếp với nhau sẽ không có nhiều phiền phức nữa.
Hai người lại dọn dẹp một chút đồ đạc ra cửa, lần này bọn họ đi dạo rất chậm, Hứa Thanh Du dựa theo phong cách quần áo bình thường mình hay làm mà đi vải vóc.
Cô nhớ tới bộ đồ liền thân trước đây cô thiết kế cho mẹ Ninh, trong lòng cô đã đem những chuyện như phối màu nghĩ xong rồi, sau đó dựa theo chất liệu của bộ đồ này đi chọn một chút vải vóc.
Lại xem một vài loại vải vóc tương đối nổi tiếng trên thị trường, gần như mua gần hết.
Ninh Tôn không hiểu những thứ này, ở bên cạnh giúp cô xách đồ.
Cuối cùng Ninh Tôn xách không nổi nữa, khi đó hai người mới trở về nhà.
Hứa Thanh Du về tới nhà liền có chút nhịn không được, cô đem hết những bản thiết kế trước đây về nhà, lúc này vừa vặn có thể phát huy được tác dụng.
Ninh Tôn ở bên cạnh nhìn Hứa Thanh Du đo đạc kích thước vải vóc, có chút không nhịn được nói, “Vốn còn nghĩ hôm nay đưa em ra ngoài chơi, nhưng mà anh thấy em như vầy hẳn là không muốn ra ngoài.”
Hứa Thanh Du cười có chút ngại, “Ngày mai đi, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi có được không, hôm nay em muốn thử một chút.”
Ninh Tôn cũng không phải nhất định phải đi ra ngoài chơi, dù sao sau này có thời gian rất nhiều, không gấp rút gì mấy ngày này.
Hắn nhéo mặt Hứa Thanh Du một cái, “Không sao cả, em cứ làm chuyện em muốn làm, kỳ thật anh cũng không có chỗ nào đặc biệt muốn đến.”
Hứa Thanh Du cười cười, sau đó tiếp tục công việc trong tay.
Ninh Tôn không hiểu nhiều những chuyện này, ở bên cạnh nhìn cũng nhìn không hiểu, thế là anh liền đi ghế sofa bên kia, cầm điện thoại lên bắt đầu chơi game.
Hứa Thanh Du ở bên này bận bịu liền cái gì cũng quên hết, Ninh Tôn đợi một hồi liền đặt một chút thức ăn ngoài, sau đó lại bước tới nhìn.
Trông thấy cô đang đạp máy may, đem vải vóc khâu lại, chỉ là hiện tại cũng nhìn không ra hình dáng cụ thể gì.
Ninh Tôn dạo quanh một vòng, lại trở về ghế sofa bên kia ngồi xuống, chưa đầy một lát thức ăn ngoài đã giao tới, anh đi nhận hàng, sau đó gọi Hứa Thanh Du đến ăn cơm.
Hứa Thanh Du đứng lên đều có chút choáng đầu hoa mắt, “Mấy giờ rồi? Em làm đến ngơ luôn.”
Ninh Tôn cười, “Vừa rồi anh đi dạo bên cạnh em, đoán chừng em cũng không phát hiện.”
Hứa Thanh Du thật đúng là không có phát hiện, cô tập trung tinh thần đều muốn hôm nay đem quần áo làm xong, thật sự hoàn toàn không có chú ý động tĩnh bên cạnh.
Chẳng qua bây giờ ngừng lại một chút, cô cũng cảm thấy đói bụng, cô trước tiên đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Bên ngoài trời cũng đã tối, buổi chiều này trải qua thật đặc sắc.
Lúc ăn cơm điện thoại của Ninh Tôn vang lên, anh nhìn thoáng qua, sau đó nói vưới Hứa Thanh Du, “Là Tự Chi gọi điện thoại tới, đoán chừng cũng là nói với anh chuyện công việc sau này, anh qua bên kia nghe một chút.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu, Ninh Tôn liền cầm lấy điện thoại đứng dậy đi ra ban công.
Cuộc gọi này của anh nói có hơi lâu, Hứa Thanh Du đều đã ăn cơm xong, Ninh Tôn còn chưa quay lại.
Cô đứng dậy đi hai bước tiến về phía ban công, nhìn thấy Ninh Tôn tựa ở trên bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống, còn đang cầm điện thoại nói chuyện với bên kia.
Biểu cảm của anh có chút nghiêm túc, xem ra nhất thời sẽ nói không hết.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, cũng liền đi đến bên cạnh máy may lần nữa, y phục này còn có rất nhiều chỗ chưa làm xong, cô bên này cần gấp rút khẩn trương một chút.
Một lát sau Ninh Tôn bên kia mới nói chuyện điện thoại xong trở về ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, lớn tiếng nói với Hứa Thanh Du, “Thời gian xét xử của Ninh Tiêu bên kia đã quyết định xong rồi, nửa tháng sau mở phiên toà.”
Động tác của Hứa Thanh Du ngừng lại, nghĩ rồi lại đi đến bàn ăn bên kia ngồi xuống, “Có nói Ninh Tiêu bên kia bình phục thế nào rồi không?”
Ninh Tôn Nhất vừa ăn cơm vừa nói, bình phục rất tốt, Ninh Tương hẳn là có đến qua bệnh viện thăm Ninh Tiêu, Tự Chi nói Ninh Tương hiện tại cũng từ bỏ rồi, khoảng thời gian trước còn vì Ninh Tiêu mà chạy chọt các kiểu, hiện tại đột nhiên liền không có động tĩnh gì nữa..