Hứa Thanh Du cố gắng hết nửa đêm, cuối cùng cũng làm xong bộ quần áo, Ninh Tôn cũng đã dựa vào ghế sofa mà thiếp đi rồi.
Hứa Thanh Du cũng hoa mắt chóng mặt, nhưng cô lại cầm bộ đồ lên, từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, có cảm giác thành tựu.
Lúc về Ninh Tôn còn giúp cô mua một manơcanh nửa người, Hứa Thanh Du đem quần áo mặc lên.
Manơcanh hơi gầy, dáng người của Ninh Tôn thì to hơn một chút, cho nên quần áo rõ ràng là hơi rộng.
Nhưng cũng không sao, đại khái nhìn cũng ra hình dáng rồi.
Hứa Thanh Du nhìn một hồi, rất vừa lòng, sau đó cô qua gọi Ninh Tôn dậy.
Ninh Tôn bị lắc đến tỉnh lại, mở to mắt, a một tiếng trước, sau đó nói, “Em làm xong rồi à, bây giờ đã là mấy giờ rồi, em thức đến khuya như vậy sao.”
Hứa Thanh Du xoa nhẹ tóc của Ninh Tôn, “Đúng vậy, có hơi trễ, đi rửa mặt đi rồi đi ngủ.”
Hai người vào phòng vệ sinh, rửa mặt qua loa, sau đó về phòng, Ninh Tôn bị đánh thức như vậy nên ngủ không được.
Nhưng Hứa Thanh Du thật sự mệt rồi, cô nằm lên gối, trở người là lập tức ngủ ngay.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm cô, sau đó hơi buồn cười, vừa rồi lúc Hứa Thanh Du đang bận, thật ra anh có quan sát cô lúc, sau đó nhớ về dáng vẻ lúc cô làm trợ lý bên cạnh anh.
Lúc đó rõ ràng cô còn chưa trưởng thành, nhưng làm việc đặc biệt nghiêm túc.
Có đôi lúc chị Thái giao cho cô một số việc, cô đều ghi nhớ rất rõ.
Lúc đó mỗi buổi sáng cô đều đưa đồ ăn đến cho anh, dặn dò anh lịch trình của cả ngày hôm đó, đến nỗi chương trình anh tham gia đã mời đến khách mời khác, có dáng vẻ như thế nào, sở thích và tính cách ra làm sao, cô đều báo cáo đầy đủ.
Lúc này Ninh Tôn nghĩ, thật ra dựa vào tính cách này của Hứa Thanh Du, không cần biết cô làm trong lĩnh vực nào, có lẽ đều làm ra được thành tựu không nhỏ đâu.
Hứa Thanh Du đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Ninh Tôn chỉnh lại tóc bên tai của cô, sau đó cúi đầu rồi dùng mũi cọ cọ vào mặt cô.
Có người nói tình yêu sẽ dần dần bị thời gian ăn mòn, sẽ chầm chậm mà nhạt nhòa đi.
Nhưng không cần biết lý do gì, anh cảm thấy bản thân yêu người con gái trước mặt ngày một nhiều, không cần thứ gì cả, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là trong lòng lại tràn đầy niềm vui.
Qua một lúc, Ninh Tôn nằm xuống giường, tay đặt lên vừa đúng ngay tay của Hứa Thanh Du đang ngủ bên cạnh.
Lúc trước anh mua cho cô chiếc nhẫn kim cương, cô cứ mãi không đeo, có thể là vì không tiện trong công việc.
Ninh Tôn nhắm mắt lại, ôm cô vào lòng, sau đó từ từ thở nhẹ ra.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, không bao lâu sau Ninh Tôn cũng ngủ thiếp đi.
Buổi tối hôm đó Hứa Thanh Ngủ rất ngon, không bị giật mình, có lẽ là vì trong lòng đã đạt được thứ mình muốn, cho nên cả người đều cảm thấy yên bình.
Cô ngủ một giấc đến sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy lại đi xem bộ quần áo đang treo trên manơcanh nửa người kia.
Ánh sáng bên ngoài xuyên vào, hoàn toàn không phải là ánh sáng từ đèn trong phòng, cảm thấy khi nhìn vào chân thực hơn bình thường.
Vải màu xanh lam, màu sắc rất trong sáng, mặc lên rất sáng da.
Hứa Thanh Du nhìn trái rồi nhìn phải, kiểm tra cẩn thận từng chi tiết một, cảm thấy không có vấn đề gì, nên gửi tin nhắn cho mẹ Ninh.
Vốn dĩ cô nghĩ là mẹ Ninh đang bận, kết quả mẹ Ninh ở bên kia rất nhanh đã trả lời lại, nói là đang ở nhà.
Hôm qua có lẽ bà cũng rất trễ mới về đến nhà, nói là vừa thức dậy cách đây không lâu.
Hứa Thanh Du nhanh chóng chụp bộ quần áo gửi cho mẹ Ninh, nói là làm cho mẹ Ninh, nhờ bà qua đây thử một chút.
Ngay lập tức mẹ Ninh ở bên kia gấp không chịu được nữa, nói là bà sẽ qua ngay, còn nói là hôm nay đúng lúc bà cần đi gặp cấp trên, đang buồn rầu vì không biết nên mặc như thế nào mới được.
Sau khi đặt điện thoại xuống Hứa Thanh Du tranh thủ đi rửa mặt, Ninh Tôn cũng thức dậy luôn rồi.
Hai người đứng trước bồn rửa tay đánh răng rửa mặt, Ninh Tôn lên tiếng, “Hôm nay muốn ở nhà làm những món đồ thủ công của em, hay là muốn ra ngoài đi dạo?”
Hứa Thanh Du nghĩ một hồi, quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Em sao cũng được, ở nhà cũng có việc làm, theo anh ra ngoài cũng được.”
Ninh Tôn đưa tay đặt trên đỉnh đầu của Hứa Thanh Du, “Vậy có nghĩa là muốn ở nhà đúng không.”
Khỏe miệng Hứa Thanh Du cong lên, “Thời gian trước em có thiết kế cho anh một bộ đồ vest, vẫn muốn nhanh chóng làm cho xong.”
Ninh Tôn nhếch mày, sau đó súc miệng, thảo nào hôm qua lúc đi mua vải, Hứa Thanh Du lựa một ít vải để may đồ vest.
Rửa mặt xong xuôi thì vừa đúng lúc mẹ Ninh đến, bà có mật mã của nhà, nên trực tiếp mở cửa bước vào.
Manơcanh đặt ngay phòng khách, mẹ Ninh vừa nhìn đã thấy rồi, bà a một tiếng, “Đẹp quá đi.”
Hứa Thanh Du đang chải đầu nhanh chóng đi ra, “Bác thử xem kích cỡ vậy có vừa chưa, nếu như có chỗ nào không được, bây giờ chỉnh sửa vẫn còn kịp.”
Mẹ Ninh không nói gì cả, nhanh chóng lấy bộ đồ từ trên manơcanh xuống, sau đó đi vào phòng ngủ nhỏ.
Hứa Thanh Du đến tủ lạnh lấy bảnh chẻo đông lạnh ra, sau đó đến nhà bếp nấu nước.
Mẹ Ninh thay đồ rất nhanh, lúc bước ra cho bọn họ nhìn thử, “Cảm thấy như thế nào? Mẹ cảm thấy cũng không đến nỗi nào, còn làm tôn da nữa.”
Dĩ nhiên Ninh Tôn sẽ khen rồi, bộ đồ được thiết kế bởi vợ của mình thì nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Hứa Thanh Du nhanh chóng bước ra để kiểm tra kích cỡ, sau đó gật đầu, “Rất ổn.”
Mẹ Ninh rất vui mừng, đi đến chạm vào mặt của Hứa Thanh Du, “Tiểu Du nhà chúng ta sao lại đa tài đa nghệ đến như vậy cơ chứ.”
Hứa Thanh Du cười, “Còn chưa ăn cơm kìa, con có làm thêm phần bánh chẻo, ở đây ăn cơm xong rồi đi mới đi nhé.”
Mẹ Ninh đi thay lại quần áo, sau đó ngồi xuống sofa, “Mẹ lại nhận thêm một vai diễn, cũng không quan trọng lắm, nhưng có thể lộ mặt, mẹ rất vui.”
Ninh Tôn đi đến, cũng không hỏi bà câu nào, “Có công việc là tốt, từ từ phát triển, không cần gấp.”
Mẹ Ninh bĩu môi, qua một lúc lâu mới quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Tối hôm qua mẹ đi xã giao, sau đó……”
Nói đến đây bà dường như không biết tiếp tục như thế nào, nên sau đó bà ngừng lại.
Ninh Tôn quay đầu lại, nhìn mẹ Ninh, “Sau đó như thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?”
Mẹ Ninh lắc đầu, “Cũng không phải xảy ra chuyện gì, không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là……”
Giọng điệu của bà mang theo chút do dự, Ninh Tôn không lên tiếng, đang đợi bà nói.
Mẹ Ninh rối rắm một lúc lâu mới nói, “Hôm qua trên bàn ăn rất nhiều người, sau đó có vài người muốn mời rượu mẹ, mẹ cũng ngại không dám từ chối, quan trọng là không muốn đắc tội với người khác.”
Biểu hiện của Ninh Tôn hơi đanh lại, mẹ Ninh nhìn ra được, sau đó nhanh chóng nói, “Nhưng mà con yên tâm, cuối cùng bọn họ cũng không làm gì quá đáng, cũng có người đứng ra nói thay cho mẹ.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, cũng xem như không có chuyện gì, có lẽ có người nhìn thấy không thuận mắt, nên đứng ra nói vài câu lý lẽ, cũng bình thường.
Mấy giây sau, mẹ Ninh lại nói, “Còn nữa, chủ đầu tư là ai, mẹ cũng không rõ cho lắm, hôm qua là người ấy cho người lái xe tiễn mẹ về, mẹ cảm thấy còn người người này cũng rất được.”
Ninh Tôn gật đầu, “Bên phía đầu tư cũng không phải hoàn toàn là kẻ khốn nạn, cũng có người tốt đấy chứ.”.