Hứa Thanh Du hấp xong bảnh chẻo liền bưng ra ngoài, bọn họ cùng ngồi với nhau trên bàn ăn.
Lúc ăn cơm bỗng nhiên bàn về công việc gần đây của mẹ Ninh, thật ra nói đi nói lại cũng chỉ có những thứ đó.
Tốc độ ăn cơm của ba người rất nhanh, mẹ Ninh vẫn chưa ngủ đủ giấc, nghĩ bụng nhanh chóng ăn xong cơm rồi tiếp tục ngủ.
Hứa Thanh Du đang nghĩ về việc làm xong bộ đồ cho Ninh Tôn, cho nên mọi người cũng không nói với nhau nhiều, sau khi ăn cơm xong, mẹ Ninh ngồi một lúc rồi cũng rời khỏi.
Hứa Thanh Du qua kia, lại ngồi xuống trước máy may.
Ninh Tôn ngồi ở nhà ngây người, dường như có chút nhàm chán, anh liền nói đi xuống lầu mua trái cây.
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh, “Anh nên thành thật đi, đừng trêu chọc cô gái khác đấy nhé.”
Ninh Tôn hừ một tiếng, “Anh sẽ không về đây nữa, anh sẽ bỏ trốn cùng tiểu cô nương.”
Hứa Thanh Du nói được, sau đó nói, “Vậy em sẽ cầm dao cho dù đuổi theo đến chân trời, em cũng sẽ chặt anh ra.”
Ninh Tôn thay giày xong, nói câu anh sợ quá, sau đó rời khỏi.
Hứa Thanh Du từ từ thở ra một hơi, sau đó thu tâm trí lại, bắt đầu đo cắt vải.
Kỳ thật đồ cho nam không có quá nhiều chi tiết, so với đồ của nữ dễ làm hơn một chút.
Kích cỡ của Ninh Tôn cô đều biết, lúc cắt may căn bản không tốn nhiều thời gian.
Sau đó lại nối những vải đó lại với nhau bằng máy may.
Lúc Ninh Tôn quay lại, cô đã làm xong bộ đồ vest rồi, đồ vest của nam đều tương tự nhau, dường như chỉ có vài kiểu như vậy thôi.
Tính cách của Ninh Tôn hơi bảo thủ, chắc chắn sẽ không tình nguyện mặc nhứ thứ hoa hòe lòe loẹt đâu.
Sau khi mặc bộ đồ lên người, Hứa Thanh Du chỉnh sửa một số chỗ, giống với lần trước, mang một chút phong cách cổ phong.
Ninh Tôn về đến nhà bắt đầu rửa trái cây, qua đó ngồi xuống bên cạnh, vừa ăn vừa đút Hứa Thanh Du.
Anh nhìn thấy quần của bộ vest, “Nhanh như vậy sao, bây giờ tay nghề của em càng ngày càng lên rồi.”
Hứa Thanh Du thốt lên câu còn không phải sao, sau đó lại nói, “Phần áo làm cũng nhanh, hôm nay có thể để anh mặc lên người rồi.”
Ninh Tôn cười cười, không lên tiếng.
Hai người cứ im lặng như vậy, qua một lúc, điện thoại Hứa Thanh Du vang lên.
Lần này Ninh Tôn cũng không nói chuyện, trực tiếp đi qua lấy điện thoại của cô, mở ra nhìn.
Sau đó anh mang điện thoại đến trước mặt Hứa Thanh Du, là Viên Sơ gọi đến.
Hứa Thanh Du chau mày, trực tiếp nói, “Không nghe.”
Nói như vậy, Ninh Tôn tiện tay đặt điện thoại sang bên cạnh.
Điện thoại vang một hồi lâu cũng ngưng, nhưng lại tiếp tục vang lên lần thứ hai, vẫn tiếp tục không nghe, bên kia cũng không có động tĩnh gì nữa.
Hứa Thanh Du không biết vì sao Viên Sơ lại gọi điện cho cô, nhưng mặc kệ là vì lý do gì thì cô cũng không muốn nghe.
Hai người bọn họ chỉ là đồng nghiệp bình thường, đem quan hệ của hai người phức tạp hóa lên thật sự là điều không cần thiết.
Bên kia, Viên Sơ đặt điện thoại về chỗ cũ, cũng không phải là bất ngờ khi Hứa Thanh Du không nghe điện thoại.
Cô ấy nhìn ra được, đối với mình Hứa Thanh Du không thích lắm, dù sao Viên Sơ cũng không thích Hứa Thanh Du, ai nấy cũng như nhau thôi.
Cô không nghe điện thoại thì thôi đi, Viên Sơ lái xe về phía công ty.
Hôm nay Giang tổng sẽ đến công ty, hình như là nội bộ công ty có cuộc họp gì đó, tin tức của Viên Sơ cũng được xem là nhanh nhạy.
Lúc tan ca công ty không nhiều người cho lắm, nhưng cũng có một số học trò có chí tiến thủ ở lại tăng ca.
Viên Sơ dạo một vòng ở tầng của bọn họ, nhìn gần hết những người đi đến, sau đó, cô đi thang máy xuống dưới.
Giang tổng bên kia vừa họp xong, mấy vị lãnh đạo của công ty từng người từng người bước ra từ phòng họp.
Giang tổng vừa bước ra đã thấy Viên Sơ đi ra từ thang máy, ông ngây người, “Hôm nay không phải nghỉ phép sao? Sao lại đến đây rồi?”
Viên Sơ nang khóe miệng lên, cười ngoan ngoãn, “Biết được hôm nay anh đến đây, nên tôi qua đây xem chút đó mà.”
Giang tổng hơi bất ngờ, “Tìm tôi có việc gì à?”
Nói như thế nào thì ông ấy cũng đi về hướng thang máy, nhìn có vẻ là muốn xuống lầu.
Viên Sơ nhanh chóng đi theo, một lần nữa trở lại thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại cô mới nói, “Đúng thật là có một việc nhỏ nhoi muốn đề cập với anh.”
Giang tổng gật đầu, “Nói đi, là chuyện gì?”
Viên Sơ nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói, “Chính là bây giờ học viên trong tay tôi cũng không phải là rất nhiều, tôi thấy học viên của những đồng nghiệp khác cũng không ít, không biết có thể điều một số người cho tôi không.”
Giang tổng hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Viên Sơ, “Sao vậy, cảm thấy lượng công việc của bản thân ít quá rồi chăng? Muốn nâng cao độ khó?”
Học viên của những nhà thiết kế khác đúng thật là rất nhiều, trước kia có người đến tìm anh nói là quá nhiều người rồi, muốn điều một số sang phòng khác.
Những nhà thiết kế như bọn họ cũng không chỉ làm việc cho công ty thôi đâu, có một số người nhận những hạng mục ở bên ngoài nữa, nên là việc của bọn họ không hề ít, dẫn dắt thêm học viên kỳ thực sẽ có lúc không kham nổi.
Viên Sơ đợi một hồi ừ một tiếng, “Tôi cảm thấy bản thân có thể kham nổi, thêm nhiều người hơn nữa cũng không vấn đề gì.”
Giang tổng cười, “Được thôi, vậy lúc nào để tôi nói chuyện với mấy người họ, để họ điều vài người sang cho cô.”
Viên Sơ nhanh chóng nói, “Giang tổng, Giang tổng, tôi có thể chỉ định vài người được không, có vài học viên tôi rất thích, quan hệ với tôi cũng không tệ, muốn kéo bọn họ về tay tôi.”
Thang máy mở ra, Giang tổng bước ra ngoài bỗng nhiên dừng lại, nhìn biểu hiện của Viên Sơ có chút nghi ngờ, “Nói ra xem nào, cô muốn ai?”
Viên Sơ xòe tay ra nói ra tên của vài người, những người trước Giang Tổng không biết ai là ai, trong công ty nhiều người như vậy, làm sao ông ấy có thể quen biết từng người được.
Nhưng lúc Viên Sơ nói ra cái tên cuối cùng, Giang tổng biết người đó, anh chau mày lại, “Hứa Thanh Du?”
Viên Sơ cười, nói câu phải, sau đó lại nói, “Tôi với cô ấy nói chuyện rất hợp nhau, sau đó lại nghĩ bụng cô ấy có thể đến nhóm của tôi không, trước kia tôi cũng nói qua với cô ấy, cô ấy nói những việc như vậy cô ấy không làm nổi nữa rồi, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến anh.”
Giang tổng nói câu như vậy sao, sau đó từ thang máy bước ra.
Hai người đúng trước cửa thang máy, Giang tổng thuận miệng nói, “Cô ấy có nói muốn qua làm với cô không?”
Viên Sơ sững người một lúc, sau đó gật đầu, “Đúng, cô ấy có nhắc đến vấn đề này.”
Mặc dù cô nói như vậy, Giang tổng đã nhìn ra một số thứ từ biểu hiện của cô ta rồi.
Anh ấy cúi đầu bặm môi, “Nếu như vậy, vậy tôi phải nói chuyện lại với cô Quách và tiểu Hứa một lần nữa, nếu hai người họ đều đồng ý thì được thôi.”
Viên Sơ há hốc miệng, “Cái này còn cần nói với bọn họ sao, nếu tôi và tiểu Du đều đồng ý, không phải có thể trực tiếp điều sang nhóm tôi rồi sao, trước kia những học viên của nhóm tôi đều là từ những đồng nghiệp khác chuyển qua như vậy mà.”
Giọng điệu của Giang tổng vẫn rất tốt, “Nếu như mọi người đã nói xong hết rồi, thì chẳng qua chỉ là làm theo hình thức thôi, đợi thứ hai đi làm, tôi gặp hai người họ nói chuyện.”
Dứt lời ông ấy bước về phía cửa, Viên Sơ đứng đó một lúc sau mới có phản ứng, kêu lên vài tiếng.
Nhưng Giang tổng không đáp lại, cứ như vậy mà đi mất hút..