Khi Ninh Tôn nhìn thấy Hứa Thanh Du như vậy, anh ta gần như đoán được có vấn đề gì đó.
Anh ta đợi Hứa Thanh Du lên xe rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sáng hôm nay công việc của em không được thuận lợi à? “
Hứa Thanh Du nhanh chóng sờ sờ mặt của cô, “Không có gì hết.
Sao vậy vẻ mặt của em không được vui sao?”
Ninh Tôn khởi động xe, “Anh có cảm giác không tốt lắm, hình như có chuyện gì đó.”
Anh quan sát đúng thật là kĩ lưỡng, Hứa Thanh Du à một tiếng: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút bận rộn công việc mà thôi.”
Sau khi cô nói xong, Ninh Tôn mới lên tiếng, “Anh cũng biết bác của Viên Sơ là ai rồi đấy.
Chủ yếu ông ta làm bất động sản, nghe nói năng lực đầu tư cũng khá lắm.
Cũng là một nhà đầu tư lớn, ông ta có quan hệ rất tốt với giám đốc Giang của công ty em thì phải.
“
Hứa Thanh Du quay đầu qua nhìn Ninh Tôn, “Vậy thì chuyện gia đình của cô Viên hẳn là khá tốt, nhưng tại sao cô ấy lại có tính cách nóng nảy như vậy chứ.”
Nghe nói con gái của nhà giàu rất biết lễ nghĩa.
Dù cho tính cách có chút nóng nảy thì cũng thể hiện điều đó với bạn thân hay là người nhà của mình mà thôi.
Không giống như cô ấy lộ liễu như vậy.
Bọn họ luôn chú ý đến hình tượng bên ngoài.
Nhưng giống kiểu Viên Sơ thì lại có chút gì đó không đúng.
Ninh Tôn ậm ừ, “Viên Sơ cũng chưa tính là con nhà giàu đâu.”
Sau đó anh ấy giải thích, “Bác của cô ta có năng lực mà thôi.
Nghe nói quan hệ của bác và bố của cô ta không được tốt cho mấy.
Hình như hai người họ không phải cùng một mẹ sinh ra thì phải.”
Hứa Thanh Du há hốc mồm.
Điều này cũng nằm ngoài khả năng tiếp nhận thông tin của cô rồi.
Ninh Tôn vừa lái xe vừa nói: “Quan hệ của Viên Sơ với bố của cô ta cũng không tốt.
Ba mẹ của cô ly hôn từ sớm, cô ta sống với ông bà.
Sau đó, bố và mẹ kế của cô ấy còn sinh thêm một đứa, cũng không quan tâm gì đến Viên Sơ nữa.”
Hứa Thanh Du gần như hiểu ra điều đó, cô ấy chậc chậc vài tiếng, “Nếu như vậy thì cũng có thể hiểu được phần nào.
Không ngờ hoàn cảnh gia đình của cô ta cũng tội nghiệp thật.”
Ninh Tôn giật giật khóe miệng, “Vì vậy mới nói người đáng thương sẽ có điều mà mình ghét.
Người mình ghét sẽ có thứ mà mình thương xót cho họ.”
Hứa Thanh Du bẹt miệng và không nói gì nữa.
Cô và Ninh Tôn nhanh chóng lái xe về nhà.
Buổi trưa bọn họ ở nhà ăn thứ gì đó cũng được.
Bây giờ bọn họ không muốn đi ra ngoài để ăn cho mấy.
Thật sự là không thể nào chịu nỗi cái cảnh tượng mà mỗi lần phải xuất hiện ở đám đông nữa.
Lúc mà Hứa Thanh Du ở nhà bếp nấu ăn thì lại có điện thoại reo lên.
Cô nhanh chóng nhờ Ninh Tôn giúp mình nghe điện thoại.
Điện thoại di động của cô cũng không có những người gọi đến mà Ninh Tôn không nghe được.
Ninh Tôn vừa đi vừa cầm điện thoại di động qua, sau đó đi ra ban công nghe điện thoại.
Không mất quá nhiều thời gian, sau đó anh liền cầm điện thoại trở lại nhà bếp.
Hứa Thanh Du quay đầu lại và liếc anh ấy một cái, “Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? “
Ninh Tôn để điện thoại di động sang một bên, “Là cô Quách gọi điện thoại đến.
Cô ấy nói với em chuyện hồi sáng em nói với cô ấy, cô đã điện thoại để hỏi giám đốc Giang rồi.”
Hứa Thanh Du nhướng mày, “Sau đó thì sao, sao đó cô ấy nói như thế nào?”
Sau đó sao?
Ninh Tôn mỉm cười, “Cô Quách nói ngày hôm qua cô Viên đã đi tìm giám đốc Giang.
Hình như là nói hai bọn em đã thương lượng với nhau rồi, em muốn chuyển đến chỗ Viên Sơ.
Cô ta muốn nhờ giám đốc Giang sắp xếp chuyện này đấy.”
Động tác đang nấu ăn của Hứa Thanh Du dừng lại.
Sau đó cô nhướng mày tỏ vẻ hoài nghi, quay đầu nhìn sang, “Rốt cuộc là cái gì vậy?”
Ninh Tôn mỉm cười, “Chính là những điều mà em vừa nghe thấy đấy.
Không biết cô ta đã nói gì với giám đốc Giang.
Chắc là nói hai người đã thương lượng xong với nhau.
Vì vậy giám đốc Giang mới muốn hỏi em về chuyện này.”
Anh ấy nói xong liền chậc chậc chậc vài tiếng, “Lúc trước khi điều tra đến thân thế của Viên Sơ thì anh còn cảm thấy cô ấy còn có chút đáng thương.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì cô ta đúng thật là đáng ghét mà.”
Hứa Thanh Du vội vàng xào rau qua lại vài lần nữa rồi dọn ra, “Đợi một lát nữa em sẽ điện cho bên chỗ giám đốc Giang một cuộc.”
Ninh Tôn vội vàng ngăn cô lại, “Đừng đừng đừng.
Vừa rồi cô Quách có nói với anh rồi, cô ấy đã dặn dò rất kĩ.
Nói rằng em đừng có điện thoại để nói với giám đốc Giang.
Hôm nay mà giám đốc Giang điện thoại cho em thì chắc cũng không tin tưởng Viên Sơ cho mấy.
Bây giờ thì cô Quách chỉ cần giải thích lại một lần nữa là được.
Có một số chuyện không nên suy xét đến cuối cùng, trong lòng giám đốc Giang chắc cũng có thể hiểu được những điều này.
Vậy nên cũng không cần bọn họ giở trò che đậy làm gì.
“
Hứa Thanh Du dừng lại việc trong tay.
Cô suy nghĩ một hồi rồi cũng bỏ cuộc.
Nhưng mà thật sự cô có có chút không vui, “Là người gì vậy chứ.
Cái gì cũng có thể nói được, mà nói ra cũng không thấy ngượng à.”
Chẳng trách hôm nay khi nhìn thấy cô thì Viên Sơ lại có chút chột dạ như vậy, hóa ra lại có chuyện như vậy.
Ninh Tôn lại nói: “Cô Quách nói nếu em có thời gian thì hãy đến tìm cô Viên để nói chuyện cho rõ ràng.
Hỏi cô ta rốt cuộc có mục đích gì.”
Hứa Thanh Du do dự một lúc, một tay cô ôm eo anh ấy, sau đó gật đầu, “Được thôi.
Vậy thì em sẽ xem bên chỗ cô Quách sẽ nói như thế nào.”
Ninh Tôn đi tới lấy bát đĩa ra, Hứu Thanh Du lại xào phần còn lại, sau đó hai người cùng ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Thanh Du mở điện thoại ra xem để xem có gì không.
Nhưng thực ra trong điện thoại của cô chẳng có cái gì cả.
Chỉ là trong lòng của cô không yên tâm nên mới muốn mở ra để xem lại.
Ninh Tôn ở bên cạnh an ủi cô, “Không sao đâu, em đừng bỏ bụng mấy chuyện này nữa.
Cô Quách nói trong lòng giám đốc Giang đều hiểu hết những chuyện này.
Nếu không thì hôm nay em gọi một cuộc để xác nhận cũng được.
Ông ấy cũng biết không có sự hiểu nhầm nào cả.
Hơn nữa còn biết cô Viên đang chơi chiêu sau lưng.
Nếu như cái chuyện này mà bị truyền ra thì chắc bên chỗ cô Viên sẽ náo lên cho mà xem.
“
Đáng lẽ ra người nên buồn phiền là Viên Sơ.
Nhưng mà sự buồn phiền của cô ta không so bì được nỗi lo lắng trong lòng của Hứa Thanh Du.
Cô ấy không ngờ cô ta đã là người trưởng thành rồi mà còn sử dụng những thủ đoạn thấp hèn đó.
Hơn nữa, chuyện này có thể làm ra thì không thể hiểu được nữa.
Dù cho giám đốc Giang không hoài nghi cô ta, và có dự định muốn chuyển cô từ tay Quách Châu đến tay Viên Sơ thì chắc chắn cô cũng phải hỏi cho ra lẽ.
Vậy nên chắc là chuyện này sẽ bị vạch trần cho xem.
Không biết sự thông minh của Viên Sơ dùng ở đâu, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không hiểu được nữa.
Hứa Thanh Du hừ một tiếng, thu hồi suy nghĩ và bắt đầu ăn.
Thời gian nghỉ buổi trưa cũng không nhiều cho lắm.
Vừa rồi nấu ăn đã tiêu tốn một đoạn thời gian nên bây giờ phải nhanh chóng ăn cho xong.
Vậy nên cô và Ninh Tôn cũng không trò chuyện gì mấy.
Đợi ăn cơm xong, Hứa Thanh Du thay một bộ áo quần khác.
Ninh Tôn tiễn cô đi làm.
Xe vừa tới cửa công ty, Hứa Thanh Du liền thấy xe của Viên Sơ đã đậu ở trước cổng của bãi đậu xe.
Rõ ràng người này đã trở về rồi.
Cô đẩy cửa ra, quay đầu lại và vẫy tay với Ninh Tôn.
Ninh Tôn hiểu cô, anh biết được trong lòng cô vẫn còn vướng bận chuyện này: “Em đừng có làm chuyện gì gây ra động tĩnh lớn quá.
Em phải bình tĩnh đối phương mới sợ được, đừng làm cho bản thân mình loạn trước.
Em hiểu những lời anh nói chưa, nhớ kĩ nhé.
“
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi.
Em biết rồi.
Anh không cần lo cho em đâu, em vào làm việc nhé.
Anh về cẩn thận.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Ninh Tôn thì cô nhanh chóng tiến vào công ty.
Bước chân rất gấp vì sợ trễ giờ.
Đoạn đường từ đại sảnh, lên lầu đến chỗ phòng àm việc thì dọc đường cô chẳng thấy bóng dáng của Viên Sơ đâu cả.
Dù cho có chút hiểu kì nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.
Thực ra thì đến lúc này thì vẫn chưa đến giờ làm.
Nhưng Hứa Thanh Du cũng thu dọn đồ đạc rồi cô đến khu may cắt.
Ở khu may cắt cũng có người nhưng cô nhìn một vòng, cũng không tìm thấy hình bóng của Viên Sơ đâu cả.
Điều này càng làm cho lòng hiểu kì của cô trỗi lên mạnh mẽ hơn.
Xe của cô ta đậu ở dưới lầu nhưng những chỗ mà cô đi qua lại không thấy được bóng dáng của Viên Sơ.
Chắc là cô ta trốn trong phòng làm việc của mình đó.
Dù sao thì cũng làm chuyện trái với lòng nên trốn đi vẫn là cách tốt nhất.
Hứa Thanh Du thầm cười nhẹ nhạt nhẽo.
Lúc đó sao cô ta có gan làm giờ thì không có gan nhận nữa chứ.
Thật là không hiểu nổi mà..