Sau đó cũng không nói thêm gì với Hứa Thanh Khải, bởi vì Quách Châu đến rồi.
Hứa Thanh Du đem điện thoại cúp đi, sau đó đứng dậy, “Cô Quách cũng muốn đi sao?”
Quách Châu mở miệng, “Tôi qua xem thử còn có ai ở đây, không ngờ đến là gặp được cô, sao cô còn chưa đi, thân thể của cô như vậy thì đừng ở lại tăng ca nữa.”
Hứa Thanh Du nói là không tăng ca, sau đó cô nhớ đến một việc, “Trước kia nói việc ở bên cạnh cô để bồi dưỡng, tôi cũng không rõ bản thân có thể kham nổi không nữa.”
Cô vừa nói Quách Châu cũng nhớ ra, “Không sao, dù sao đi nữa đây cũng là cuộc thi công ty của chúng ta tổ chức, không có gì quan trọng đâu, lần này cô khoan hãy lên, để tôi xem thử năm người kia, bản thiết kế gần đây cũng không tệ, có lẽ gấp lắm, cô từ từ làm, nếu như có chỗ nào không hiểu, tôi sẽ hướng dẫn riêng thêm cho cô.”
Hứa Thanh Du nói được, sau đó hai người cùng nhau xuống lầu.
Ninh Tôn đợi cả nửa ngày cũng không thấy Hứa Thanh Du xuống, lập tức có ý định đi lên đó tìm thử.
Kết quả thang máy vừa mở ra, anh thấy Hứa Thanh Du đứng trong thang liền thở phào một hơi, “Dọa anh hết hồn, vừa rồi gọi điện cho em cả nửa ngày không thấy em nghe máy, cũng không thấy em xuống.”
Hứa Thanh Du nhìn thấy Ninh Tôn, lại nhớ đến chuyện vừa rồi Hứa Thanh Khải nói.
Lần trước Ninh Tôn theo cô về nhà, cô cứ cảm thấy mẹ Hứa và Ninh Tôn hai người nhất định là có thỏa thuận gì đó sau lưng cô.
Nếu không tại sao ban đầu đối với Ninh Tôn mẹ Hứa lại không có biểu hiện gì cả, nhưng sau đó đột nhiên đặc biệt nhiệt tình, nhìn vào có thể chắc chắn có gì đó không đúng lắm.
Hóa ra Ninh Tôn đã đưa bà một khoản tiền, cho nên những chuyện này cũng có thể giải thích được rồi.
Trong lòng Hứa Thanh Du có hơi xót xa, cô cũng không biết chuyện này, cô nên vui mừng, hay là phiền lòng đây.
Tiền riêng mà Ninh Tôn đưa cho mẹ Hứa đoán chừng cũng không phải là con số nhỏ, lâu như vậy mẹ Hứa không đòi cô tiền, theo lý mà nói có lẽ số tiền này làm cho mẹ Hứa rất hài lòng.
Ninh Tôn phóng khoáng như vậy, cũng chứng mình là rất để tâm đến cô.
Nhưng ngay lúc cô không biết việc gì xảy ra thì anh đã đưa cho mẹ Hứa nhiều tiền như vậy, Hứa Thanh Du sợ yêu cầu của mẹ Hứa cũng vì vậy mà lớn hơn, sau này bà đến tìm cô đòi tiền sẽ càng ngày nhiều hơn.
Nhưng những chuyện này cô thật sự không có cách nào nói với Ninh Tôn.
Nhà nào cũng có những chuyện khó nói riêng, những chuyện thối nát này của nhà cô chỉ cần nhắc đến thôi cũng đủ phiền lòng rồi.
Phía Hoắc Minh cũng đến đón Quách Châu rồi, bốn người bọn họ chạm mặt nhau ở trước cửa công ty, sau đó nói với nhau vài câu.
Tiếp đó họ tạm biệt nhau, Hứa Thanh Du theo Ninh Tôn lên xe, vốn dĩ cô muốn quay đầu vẫy tay tạm biệt với Quách Châu.
Kết quả vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Viên Sơ từ đại sảnh công ty bước ra.
Cũng ngay lúc đó cô ta rời đi, Hứa Thanh Du rất bất ngờ.
Vừa rồi có lẽ Viên Sơ đã nhìn thấy cảnh tượng bốn người bọn họ nói chuyện với nhau ở trước cửa, cho nên sắc mặt của cô ta mới u ám như vậy.
Loại việc này nói như thế nào đây, ngược lại Hứa Thanh Du có thể hiểu được, có lẽ cô ta cảm thấy quan hệ của mình và Quách Châu thân thiết hơn, càng ngày càng tốt, nên cô ta không phục.
Thái độ của Quách Châu đối với cô ta không được xem là tốt, thái độ của cô ta cũng vậy, bên cạnh đó cô và Tống Kình Vũ lại có một chút liên quan với nhau.
Chắc chắn Viên Sơ không muốn nhìn thấy cô và Quách Châu quá thân thiết với nhau, chút suy nghĩ này của phụ nữ, cô có thể hiểu được.
Xe bắt đầu rời đi, từ kính chiếu hậu Hứa Thanh Du nhìn Quách Châu và Hoắc Minh.
Hoắc Minh nắm lấy tay Quách Châu, đi đến ghế phụ của xe, giúp cô mở cửa, đỡ cô lên xe.
Nhất cử nhất động của người đàn ông này thật động lòng người.
Hy vọng những thứ này đều không phải diễn, cũng hy vọng anh ấy đối với Quách Châu có thể mãi duy trì thái độ như vậy.
Trên đường xe chạy về nhà, Hứa Thanh Du trực tiếp hỏi, có phải Ninh Tôn đã lén đưa tiền cho mẹ Hứa không.
Ninh Tôn ừ một tiếng, rất dứt khoát trả lời cô, “Đưa rồi, lúc đó từ nhà về, anh cả thấy mẹ em một mình ở nhà cũng không dễ dàng gì, nên mới đưa cho bà một ít tiền phòng thân.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh chằm chằm, “Vậy sao anh không nói với em?”
Ninh Tôn thẳng thắn nói, “Những việc như vậy cũng không cần nói, đây cũng không phải là việc lớn gì.”
Đây là cách nói chuyện của người có tiền, những thứ vật chất như tiền đều không xem ra gì.
Hứa Thanh Du nghĩ mãi không hiểu, ngoại trừ tình cảm còn có việc gì có tầm ảnh hưởng hơn tiền cơ chứ.
Cô dán mắt vào mặt anh, vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nuốt hết vào bụng.
Thôi đi không nói nữa, tiền cũng đưa rồi, bây giờ tính lại món nợ cũ này không cần thiết cho lắm.
Hơn nữa cô cũng không có gì để lật lại với Ninh Tôn cả, không lẽ còn muốn phàn nàn việc Ninh Tôn đưa tiền cho mẹ Hứa?
Vậy thì thật sự cô không phải thứ tốt lành gì rồi, vốn dĩ Ninh Tôn đều xuất phát từ ý tốt, hơn nữa còn đưa một số tiền lớn như vậy, người thiệt thòi cũng là Ninh Tôn.
Cô cũng không thể đứng ra chỉ trỏ việc Ninh Tôn làm là không đúng.
Xe đã về đến nhà, sau khi Hứa Thanh Du về đến nhà không muốn lên lầu ngay lập tức, cô cũng không đói lắm, muốn đi dạo dưới lầu một lát.
Ninh Tôn nhanh chóng gửi tin nhắn cho mẹ Ninh, nói cho bà biết một tiếng, sau đó dắt tay Hứa Thanh Du đi dạo dưới lầu.
Cảm giác buồn nôn lại đến rồi, cảm giác này trong một lúc thật sự không thể nói rõ được, so với cảm giác dạ dày tiêu hóa không tốt có chút khác biệt, cô hình dung không ra, chỉ là khó chịu.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chậm rãi bước trên con đường nhỏ, tâm trạng của Ninh Tôn dường như rất tốt, “Do là pháp luật không cho phép, nếu như pháp luật cho phép đến lúc đó kiểm tra giới tính, sau đó anh muốn chuẩn bị quần áo cho đứa nhỏ.”
Trước kia Hứa Thanh Du có lên mạng tra qua, lúc tuổi thai còn nhỏ đã có thể siêu âm giới tính rồi.
Cô nói, “Anh chuẩn bị như vậy cũng sớm quá rồi đó, thật ra đứa nhỏ vừa mới ra đời cũng không quan trọng giới tính như thế nào, quần áo mặc chung được mà.”
Thứ mà Ninh Tôn muốn chuẩn bị dĩ nhiên không chỉ là quần áo cho trẻ sơ sinh, anh còn muốn chuẩn bị tất cả những thứ đứa nhỏ sử dụng sau này.
Bây giờ mỗi ngày anh đều ở nhà thật sự không có việc gì làm, chỉ đơn giản là lên mạng tra một số kiến thức về thai phụ và thai nhi.
Anh cảm thấy mình hiện tại còn hiểu biết rõ hơn Hứa Thanh Du nữa, không nói đến Hứa Thanh Du, anh còn biết nhiều hơn mẹ Ninh nữa.
Hứa Thanh Du cứ như vậy đi được một lúc, điện thoại trong túi rung lên, rõ ràng là có tin nhắn Wechat nhắn đến.
Bình thường Wechat của cô không ai nhắn đâu, nghĩ một lúc đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đoán chừng là hai cô gái kia đang đấu tranh bằng hình ảnh trong nhóm chat.
Điện thoại của Ninh Tôn lại không vang lên, Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra, “Hai người này thật sự không biết điểm dừng mà.”
Kết quả vừa lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn không phải là trong nhóm gửi đến, mà là Cố Tư và Lương Ninh Như gửi tin nhắn riêng cho cô.
Nội dung hai người đó gửi như nhau cả, đều là nhắn đến hỏi để xác định xem có phải cô đã mang thai không.
Hứa Thanh Du không hề nói chuyện này trong nhóm chat, bây giờ hai người họ nhắn đến xác nhận với cô như vậy, nhất định là Ninh Tôn đã làm lộ tin tức.
Hứa Thanh Du đưa điện thoại cho Ninh Tôn xem, “Chuyện này là như thế nào? Có phải anh nói với hai người họ không?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Anh chỉ chụp lại phiếu kết quả kiểm tra của em, gửi vào nhóm của bọn anh.”
Hai người kia đã được lên chức cha rồi, làm sao có thể nhìn không hiểu tờ phiếu kiểm tra đó.
Lúc đó Ninh Tôn cảm thấy như trút được một cơn giận, trước kia trong nhóm chat cứ nhìn bọn họ khoe con của mình, làm anh tức nghẹn đến không nói nên lời.
Cuối cùng bây giờ anh đã có thể trở mình rồi.
Hứa Thanh Du thở dài, đứng ở chỗ cũ trả lời tin nhắn của Cố Tư và Lương Ninh Như.
Tin cô trả lời hai người họ nội dung cũng như nhau cả.
Cô vừa gửi tin đi, trong nhóm lại vang lên thông báo, hai người đó lại chuyển vào nhóm hỏi cô mang thai bao lâu rồi? Từ khi nào kiểm tra ra vậy? Bây giờ có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Hai người họ thật sự quan tâm Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du cười cười, sau đó gửi vào nhóm một đoạn tin nhắn thoại, đại khái là nói một chút về trạng thái của mình vài ngày gần đây.
Cố Tư và Lương Ninh Như đều là người từng trải, hai người đó gửi rất nhiều ý kiến vào trong nhóm cho cô, nói cho cô biết những điều cần chú ý.
Hai người họ tôi một câu cô một câu, căn bản Hứa Thanh Du không có cơ hội chen chân vào để nói.
Cuối cùng cô dứt khoát không nói nữa, nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ cảm nhận được âm thanh rung của điện thoại không ngừng vang lên.
Hai người đó cuối cùng cũng không dặn dò cô nữa, mà thảo luận với nhau những vấn đề lúc bản thân mang thai.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đợi một lúc thì về nhà, mẹ Ninh vẫn ngồi trên sofa, vẫn còn đang nhắn tin, vẫn là gương mặt tươi cười.
Hứa Thanh Du cảm thấy không đúng lắm, đặc biệt không đúng..