Yêu Lại Từ Đầu 2


Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, “Cô ấy đi đúng lúc này luôn à?”
Cô ấy đã hao phí quá nhiều thời gian vào trong chuyện này.

Chắc cũng đợi xét xử xong vụ án này mới đi được chứ.

Ninh Tôn không hiểu, “Anh cũng không rõ lắm.

Bên chỗ Tự Chi cũng không lưu ý cho mấy.

Vậy nên đợi cậu ấy biết được tin này thì Ninh Tương đã rời đi rồi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Nhưng thực ra Ninh Tương có ở lại bên đó cũng không thay đổi được điều gì cả.

Chuyện của Ninh Tiêu nên xử lý thể nào thì xử lý như thế đó thôi
Hứa Thanh Du không nhìn điện thoại của Ninh Tôn nữa, cô nhắm mắt lại.

“Không biết có phải là vì Ninh Tương quá thất vọng về Ninh Tiêu hay không nữa.

Dù sao cũng đến bước đường này, cảm thấy có quản chuyện này hay không thì cũng không quan trọng nữa.


Chuyện này thì Ninh Tôn cũng không biết nói gì cho đúng.

Vì vậy anh cũng không muốn nghĩ về chuyện này nữa.

Anh đặt điện thoại xuống.

Sau đó nằm xuống, ôm chặt Hứa Thanh Du, “Chỉ cần chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.

Bên chỗ đó có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Hứa Thanh Du ừ ừ mấy tiếng, “Hôm nay em có gọi điện thoại về cho nhà em.

Đợi có thời gian thì chúng ta đi về thăm nhà đi.

Bên chỗ em trai của em cũng có gọi điện thoại qua đây, nó muốn chúng ta định được một ngày nào đó.

Nó cũng xin nghỉ phép để về nhà, anh vẫn chưa gặp nó mà.


Ninh Tôn nói được: “Đợi công việc của em ổn định một chút thì chúng ta sẽ trở về.”
Hứa Thanh Du lại có chút bối rối, cô không nói thêm nữa, nhắm mắt lại.


Giấc ngủ của cô thật sự rất ngon, không biết có phải mang thai không nhưng dù sao thì đêm nay cô ngủ khá thoải mái.

Ngày hôm sau khi thức dậy thì cô ấy có chút mơ hồ.

Cô có cảm giác hình như mình chưa ngủ đã nhưng mà cô cũng không thiếu giấc ngủ mà.

Khi Hứa Thanh Du tỉnh dậy thì Ninh Tôn đã tỉnh rồi, anh đang ngồi trên giường đợi cô.Hai người đi tắm rửa rồi rời khỏi phòng.

Mẹ Ninh đang ở chỗ nhà bếp, bà vừa nấu đồ vừa ngâm nga vài bài hát.

Chỉ nhìn thôi cũng biết tâm trạng của bà ấy rất tốt.

Mặc dù một số điều không chắc chắn lắm, nhưng Hứa Thanh Du cảm thấy rằng có lẽ bà ấy đang yêu.

Tình yêu đúng thật có thể thay đổi được một con người.

Trước tiên không nói người đàn ông đó như thế nào.

Nhưng cũng đã ảnh hưởng mẹ Ninh về hướng tích cực.

Hứa Thanh Du đi đến ban công, đơn giản duỗi tay và chân.

Sau đó mẹ Ninh đã nấu xong bữa sáng.

Tiếp đó cô đi vào để dùng bữa.

Bà ấy bưng đồ ăn sáng lên trên bàn, cả khuôn mặt đều đầy vẻ vui mừng.

Đúng thật là bà ấy thể hiện nó ra quá rõ ràng rồi.

Trong lòng của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều rất rõ.

Nhưng hai người họ không nói mà thôi, giống như kiểu cái tuổi này của mẹ Ninh yêu đương cũng không tiện nói nhiều điều lắm.

Thực sự cần cho bà ấy một chút không gian để bà ấy có thể tự mình đi tìm kiếm và thấu hiểu nó sâu hơn.

Buổi sáng Hứa Thanh Du ăn không quá nhiều.

Vị khẩu của cô ấy cũng không có cho mấy nên chỉ ăn vừa vừa thôi là được.


Đợi lúc mà cô chuẩn bị đi làm thì mẹ Ninh nói cái gì mà muốn gói hết trái cây ở trong nhà để cô đem đến công ty ăn.

Hứa Thanh Du có chút muốn cười một tiếng, “Bọn con đều đi làm bình thường thôi, đâu có thời gian mà ăn trái cây chứ mẹ.

Thôi không đem nữa nhé.”
Mẹ Ninh ủ rũ vẻ mặt rất nghiêm túc, “Đi làm bình thường cũng không được nghỉ ngơi hay sao chứ.

Con cứ nhân lúc nghỉ rồi ăn vài miếng cũng được?
Hứa Thanh Du nghĩ về điều đó, nhưng cô không tiếp tục từ chối, cô nhận đồ và nói: “Vậy thì con sẽ đem theo vậy.”
Sau đó, Ninh Tôn đưa Hứa Thanh Du xuống lầu rồi đi đến công ty.

Trên đường đi, Hứa Thanh Du ăn hai miếng táo, táo rất ngọt, ăn xong cô cảm thấy sảng khoái.

Sau đó Hứa Thanh du nói, “Buổi sáng hôm hay hoặc buổi chiều thì mẹ sẽ đi hẹn hò.

Đến lúc đó thì anh đừng hỏi quá nhiều, chắc là mẹ rất ngại để trả lời những câu hỏi đó.”
Ninh Tôn sửng sốt, “Sao em lại biết những chuyện đó? Mẹ anh nói với em rồi à.”
Hứa Thanh Du nói: “Hôm qua em có lén nhìn thấy một tin nhắn mà bà ấy gửi cho người khác, nói rằng sáng nay hoặc buổi chiều sẽ có thời gian.

Nhìn dáng vẻ của bà ấy chắc là sẽ đi ra ngoài để hẹn hò.

Anh xem sáng nay mẹ vui đến nhường nào chưa.”
Đúng vậy, buổi sáng Ninh Tôn cũng nhìn thấy, mẹ Ninh không nén được niềm vui khi đang nấu cơm.

Anh ta nói phải, “Anh cứ xem là không có chuyện gì xảy ra vậy.”
Khi xe chạy đến công ty, Hứa Thanh Du vẫy tay với Ninh Tôn, cô quay người đi vào đại sảnh công ty.

Trong nháy mắt khi nhìn về chỗ lễ tân thì liền thấy Viên Sơ đã ở đó.

Viên Sơ đang nói chuyện với cô gái ở quầy lễ tân và không biết phải nói gì.

Trong lúc nói chuyện thì cho dù Viên Sơ có đảo mắt nhìn khắp nơi ở trong đại sảnh công ty này thì chắc là cô ta cũng đã có nhìn thấy Hứa Thanh Du.

Nhưng ngay sau đó tầm nhìn của cô ta liền chuyển đi chỗ khác.

Hứa Thanh Du có chút muốn cười.


Cô thấy phản ứng này của Viên Sơ không khác gì với mấy đứa con nít.

Người này cho rằng mình thông minh lanh lợi, người này ngây ngô ngô nghê, người nọ ngốc nghếch.

Cô cũng không chào mà đi thẳng vào thang máy rổi lên lầu.

Cô trở lại văn phòng, hôm nay không có nhiều việc phải làm nên cô ngồi một lát.

Đợi đến giờ làm, trước tiên cô thu dọn và sắp xếp tư liệu của mình lại.

Sau đó đi đến chỗ Quách Châu xem thử có đơn hàng nào không.

Quách Châu nói đã sắp xếp hết tất cả những đơn hàng.

Trước mắt vẫn chưa có gì, và để cô nghỉ ngơi cho tốt.

Cô không biết có phải Quách Châu cố tình giao hết đơn hàng cho người khác hay không.

Hứa Thanh Du không có việc gì phải làm.

Vậy nên khi về đến chỗ bàn làm việc của mình liền lấy chỗ hoa quả mà mẹ Ninh đã đưa cho con ra ăn.

Những gì đang diễn ra trong những ngày nhàn hạ này vẫn khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

Ngồi ở chỗ này gần như cả buổi sáng, Hứa Thanh Du cũng đủ chán rồi.

Chờ tan sở, cô đứng dậy vặn vẹo cổ, không có việc gì làm càng thêm mệt mỏi.

Cô lững thững đi ra ngoài và dừng lại khi đi đến cửa văn phòng của Quách Châu, Quách Châu cũng đang thu dọn lại đồ đạc của mình.

Nhìn thấy cô đứng ở cửa, Quách Châu liền biết cô đang đợi chính mình, nhanh chóng sửa sang lại sau đó đi ra, “Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của cô hình như có chút không vui thì phải, xảy ra chuyện gì hay sao thế? “
Hứa Thanh Du thở dài, “Cả buổi sáng này tôi chả có gì để làm cả.

Tôi rất buồn chán.”
Quách Châu cười phá lên, “Tôi muốn để cô an nhàn một chút thì lại không muốn.

Đợi sau khi cô sinh con xong thì chắc chắn tôi sẽ phân bổ rất nhiều công việc cho cô.

Vậy nên hãy yên tâm đi nhé.”
Bây giờ cô thật nhàn rỗi, Hứa Thanh Du cảm thấy rằng cô có thể xin nghỉ phép.

Vì vậy cô đã đề cập đến chuyện này với Quách Châu.

Quách Châu cũng rất dễ nói chuyện.

Cô ấy liền nói: “Dù sao thì ở đây cũng không bận lắm.


Đơn hàng cũng rất dễ để phân bổ.

Bây giờ cô đang có thai nên theo lý thì tôi sẽ không sắp xếp bất cứ công việc gì cho cô.

Nếu cô muốn nghỉ phép thì cũng không có vấn đề gì hết, cô cứ về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được.


Hứa Thanh Du vẫn còn một chút do dự.

Cứ xin nghỉ phép như vậy có phải có chút không tốt hay không nhỉ?
Bởi vì vốn dĩ cô ấy mới đến đây làm việc cũng chưa được bao lâu, lúc trước cô cũng chưa bao giờ nghỉ phép hết.

Nếu bây giờ cứ xin nghỉ như vậy thì cô cảm thấy hình như có chút gì đó kì kì.

Kết quả không ngờ rằng Quách Châu lại phóng khoáng đến như vậy.

Hứa Thanh Du gật đầu, “Tôi chỉ muốn về nhà một chuyến.

Sau đó tiến hành hôn lễ cho xong.

Lúc trước là vì chuyện của Ninh Tôn, vậy nên hai chúng tôi không dám công khai với bên ngoài.

Hôn lễ cũng không tổ chức.

Bây giờ thì anh ấy cũng đã kết thúc hợp đồng với công ty, nên thiết nghĩ cũng nên giải quyết chuyện này cho xong.


Quách Châu nói phải, cô vỗ vỗ Hứa Thanh Du vai, “Khi về đây có phải hai người sẽ tổ chức ở đây một lần nữa hay không? Đến lúc đó phải nhớ mời tôi đến đấy nhé.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Đương nhiên là sẽ mời cô rồi.”
Hai người họ đi xuống lầu, Ninh Tôn đã ở sẵn trong đại sảnh công ty để đợi rồi.

Nhưng mà lúc này không có nhiều người vây quanh anh ta.

Có lẽ là mọi người đều đã quen với việc ngày nào anh ấy cũng xuất hiện ở đây rồi.

Mọi người cũng biết được rõ được mối quan hệ của cô và Ninh Tôn nên cũng không thấy lạ lẫm gì nữa.

Không biết người nổi tiếng có đẹp trai đến mức nào thì nhìn lâu rồi cũng là một cái dáng vậy thôi.

Lâu dần cũng không thấy được điểm đặc biệt đó nữa.

Vì đã quen nên cảm giác cũng dần mờ nhạt theo thời gian.

Anh cũng không nhiều hơn người khác một con mắt hay là cái mũi gì cả, chỉ là một người bình thường mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận