Hứa Thanh Du chờ đến khi tan làm liền vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, đông tác của cô nhanh hơn so với các đồng nghiệp khác, xuống tầng đầu tiên.
Ninh Tôn đã đứng ở đại sảnh dưới tầng, nhìn thấy Hứa Thanh Du đi ra liền chạy nhanh tới đón.
Một buổi chiều không gặp, sắc mặt Hứa Thanh Du cũng không tốt bao nhiêu.
Sau khi anh đưa Hứa Thanh Du rời khỏi công ty ngồi ở trên xe, Hứa Thanh Du ghé vào cửa sổ xe nôn khan mấy tiếng.
Ninh Tôn vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô: “Nếu như thật sự khó chịu, thì xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Hứa Thanh Du khoát khoát tay: “Cũng không phải quá khó chịu, hơn nữa kiểu phản ứng lúc mang thai này sẽ kéo dài rất lâu, cũng không thể cứ luôn xin nghỉ được.
Không sao đâu, em ở công ty cũng không khác ở nhà mấy, đều như thế cả.”
Ninh Tôn cũng biết chuyện này không dễ nói lắm, Hứa Thanh Du muốn lấy công việc làm trọng, thường xuyên xin nghỉ quả thật là ảnh hưởng không tốt đến cô.
Anh cũng chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi cảm giác buồn nôn của Hứa Thanh Du qua đi, sau đó lái xe mang cô về nhà.
Về đến nhà mẹ Ninh cũng không ở đây, nhưng cơm cũng đã nấu xong rồi, đang còn nóng ở trong nồi bên trong phòng bếp.
Hứa Thanh Du có hơi khó hiểu: “Bác đi đâu vậy, có phải là có cuộc hẹn không?”
Ninh Tôn cũng không biết, mẹ Ninh đã nấu xong cơm từ sớm, sau đó liền ra ngoài.
Lúc bà ra ngoài lén lén lút lút, không ở trước mặt Ninh Tôn rời đi, mà là lợi dụng lúc Ninh Tôn đang ở trong phòng nghỉ ngơi tranh thủ rời đi.
Ninh Tôn nhún vai: “Có thể là vậy đi.”
Hứa Thanh Du đi đến ngồi trên ghế sopha, trước mắt không có khẩu vị gì, trên bàn trà đối diện đăt một ít hoa quả.
Hứa Thanh Du cầm một quả quýt bắt đầu ăn vài miếng mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.
Ninh Tôn đi đến ngồi bên cạnh, Hứa Thanh Du liền nằm ở trên đùi anh.
Ninh Tôn mở miệng nói: “Hôm nay Ninh Tương gọi điện thoại cho anh, cô ấy chủ động nói với anh là cô ấy đi rồi, nói chuyện của Ninh Tiêu sau này nó cũng sẽ không quan tâm nữa.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, vội vàng trở người: “Vì sao, vì sao cô ấy đột nhiên trong lúc này lại nói như vậy, trước đó cô ấy còn chạy đi chạy lại khắp nơi nhờ vả quan hệ, sao bây giờ lại nói không quan tâm nữa?”
Ninh Tôn suy ngẫm một lát mới nói: “Nó cũng không nói quá cụ thể, nó nói với anh nói Ninh Tiêu không có lương tâm, là một người vong ơn bội nghĩa, còn nói sau này cho dù Ninh Tiêu ra ngoài, nó cũng không nhận người em trai này, sau đó nói sau này cũng sẽ xóa sạch phương thức liên lạc của tất cả mọi người, mọi người coi như cho đến bây giờ cũng chưa từng quen biết.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ liền mỉm cười: “Đây là bị cái gì kích thích? Sao đột nhiên trong lúc này lại làm ra một chuyện như vậy chứ?”
Ninh Tôn lắc đầu: “Ban đầu anh định gọi điện cho Ninh Tú hỏi xem chỗ anh ấy có chuyện gì, sau đó lại nghĩ hỏi ra cũng không có ý nghĩa gì, Ninh Tương rời đi, sau này mọi người cả đời không qua lại với nhau nữa, thế này cũng không phải là một kết quả quá tồi, như thế này với mọi người mà nói đều rất tốt.”
Giữ liên lạc đối với bọn họ mà nói cũng không tốt đẹp gì, vậy thì bọn họ liền hoàn toàn quên đi tất cả, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Hứa Thanh Du vâng một tiếng, sau nó mới nhắm mắt: “Cũng phải.”
Cô nằm ở đây như thế này còn có chút mệt rã rời, trưa hôm nay không ngủ, lúc này liền mệt mỏi không chịu được.
Ninh Tôn cũng nhìn ra, anh vội vàng xoa xoa khuôn mặt Hứa Thanh Du: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi ngủ.”
Sự lười biếng của Hứa Thanh Du lại phát tác, thật sự là một chút cũng không muốn động đậy: “Không muốn ăn, em ngủ trước một lát, anh đi ăn đi, chờ em tỉnh rồi ăn.”
Nói như vậy cô từ ghế sopha ngồi dậy, còn không chờ động tác tiếp theo, Ninh Tôn đã đứng dậy trưc tiếp ôm lấy cô, đi vào trong phòng: “Anh cũng không đói lắm, vậy em nghỉ ngơi trước, chờ em nghỉ ngơi xong rồi thì chúng ta cùng ăn cơm.”
Hứa Thanh Du được Ninh Tôn đặt ở trên giường, lật người, cảm thấy đi thẳng vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này của cô thật sự là đến quá nhanh.
Ninh Tôn ở bên cạnh lấy điện thoại của Hứa Thanh Du ra xem một chút, tự nhiên cũng nhìn thấy nội dung nói chuyện trong Weixin của cô với Tống Kình Vũ.
Thằng khốn này, quả nhiên đổ hết mọi chuyện lên đầu anh.
Hứa Thanh Du giải thích lại cũng xem như không có vấn đề, nhưng không biết Tống Kình Vũ có tin hay không.
Anh thở dài đặt điện thoại xuống, sau đó cũng nằm xuống giường.
Rất buồn phiền, nhưng Ninh Tôn cũng không biết buồn phiền cái gì.
Rõ ràng hiện tại cuộc sống của của anh rất thoải mái, nhưng hôm nay xem hết nội dung trong vòng bạn bè của Hứa Thanh Du, trong lòng anh cũng có chút không thể ổn định nổi.
Anh vẫn luôn không quan tâm đến gia đình ban đầu của Hứa Thanh Du là cái dạng gì, chỉ nghĩ dù sao sau này cô phải gả cho mình rời xa gia đình kia.
Mặc dù gia đình đó không quá tốt đẹp, sau này sẽ không qua lại nhiều với bọn họ, vậy thì không cần tính toán quá nhiều.
Nhưng rõ ràng là bản thân anh đã nghĩ sự việc quá đơn giản.
Gia đình Hứa Thanh Du không giống với gia đình của anh, anh có thể vài năm cũng không liên lạc với mấy người nhà họ Ninh đó, hoặc là nói mọi người đưa nhau vào danh sách đen cũng có thể.
Nhưng Hứa Thanh Du không được, trong nhà cô chỉ còn lại một người mẹ, còn có một người em trai đang đi học, gia đình đó cô không có cách nào buông bỏ.
Cô gánh vác nhiều hơn anh rất nhiều.
Ninh Tôn xoay người, đối mặt với Hứa Thanh Du, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa hai má cô, tất cả phiền muộn trước đó đều biến thành đau lòng.
Cũng không biết trước đây cô gái này sống như thế nào, có lẽ là tốt hơn anh, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cứ nằm như vậy một hồi, Hứa Thanh Du đang ngủ, Ninh Tôn cũng buồn ngủ, vì thế anh cũng nhắm mắt lại.
Lần thứ hai tỉnh giấc bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, Hứa Thanh Du và Ninh tôn cùng nhau tỉnh giấc, hai người đều bị tiếng ồn đánh thức.
Chắc là mẹ Ninh quay về, bên ngoài lạch cạch, lộp bộp, Ninh Tôn xuống giường trước, bước nhanh ra cửa, nhìn ra phòng khách.
Mẹ Ninh xách theo một số thứ, có đặt ở trên bàn trà, có đặt ở trên ghế sopha, còn có đánh rơi ở chỗ huyền quan.
Nhìn những thứ này hẳn là một vài quà tặng hoặc là quần áo giày dép linh tinh, mặt đất bên cạnh ghế sopha cũng rơi xuống một ít, cho nên âm thanh cũng có hơi lớn.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn thấy Ninh Tôn đang đứng ở cửa phòng, bà có hơi xấu hổ mỉm cười: “Có phải là tiếng động của mẹ quá lớn, đánh thức hai đứa hay không?”
Ninh Tôn nói không phải, sau đó nhấc chân đi đến: “Cái này là gì vậy?”
Mẹ Ninh nhặt những đồ rơi dưới đất lên: “Hôm nay, hôm nay đi mua sắm, mua có hơi nhiều một chút.”
Ninh Tôn có hơi bất ngờ, mua nhiều như thế này, theo lẽ thường mà nói, mẹ Ninh nên để ở chỗ bà mới đúng, sao còn mang đến đây.
Hơn nữa quả thực là có hơi nhiều đồ, anh hỏi: “Tự mẹ mang lên đây sao?”
Mẹ Ninh không biết vì sao mà vẻ mặt liền lúng túng, có điều sau đó bà liền a một tiếng: “Đúng vậy, tự mẹ mang lên, nếu không, bảo vệ cũng không thể giúp mẹ mang đồ lên đây được.”
Ninh Tôn gật gật đầu, không nói thêm gì khác.
Mẹ Ninh thu dọn đồ dạc, Ninh Tôn đại khái nhìn qua một lượt, có cái để mặc, cái để ăn, còn có một ít đồ dùng.
Nhiều đồ như thế này, một mình mẹ Ninh mang lên, anh cảm thấy có hơi quá sức.
Ninh Tôn suy nghĩ một lát liền đi đến chỗ ban công nhìn ra bên ngoài một chút.
Lúc này cho dù là có người đưa mẹ Ninh về, khẳng định cũng đã rời đi rồi, Ninh Tôn cũng chỉ có thể thở dài một hơi..