Hứa Thanh Du cũng không biết những lời mà người phụ nữ này nói là có ý gì, vì vậy cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thời gian mà cô đến không ngắn và cũng không dài.
Nhưng cô cũng chẳng không quan tâm nhiều đến kết cấu nội bộ công ty làm gì.
Cô đã lập một số kế hoạch trước đó, và cô không biết mình có thể ở lại công ty bao lâu.
Vì vậy cô dứt khoát không nghĩ nhiều đến như cậy.
Người phụ nữ đã nói rất nhiều lời với Hứa Thanh Du và phàn nàn về một số điều.
Hứa Thanh Du chỉ gật đầu và đáp lại.
Cuối cùng, một người bên cạnh qua đây tìm cô và nói rằng có chuyện muốn tìm cô.
Người phụ nữ vẫy tay chào tạm biệt với Hứa Thanh Du, “Tôi đi trước nhé.
Có cơ hội thì hai chúng ta đi ăn một bữa.”
Hứa Thanh Du nói được và mỉm cười với cô ấy.
Chờ người phụ nữ đi khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tính tình của cô ấy thực sự không thích hợp để giao du với người khác.
Trong quá trình nói chuyện thì cô gái đó có ngắt lại vài lần, rõ ràng là muốn Hứa Thanh Du nói vài câu.
Nhưng mà Hứa Thanh Du không nói được câu nào.
Cô ấy cũng không muốn nói gì nữa.
Vì vậy hai người họ có vài lần rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng.
Bản thân Hứa Thanh Du cảm thấy mình có chút ngượng ngượng.
Nhưng không có cách khác, tính tình của cô vốn đã là như vậy rồi.
Sau khi bóng dáng của người phụ nữ biến mất hoàn toàn, Hứa Thanh Du mới nhấc bước quay trở lại văn phòng của mình.
Sau khi ra ngoài đi dạo một vòng thì tâm trạng của cô mới bình tĩnh đi rất nhiều.
Vì thế cô mới lấy đơn hàng hồi nãy ra để xem, sau đó thì cô mới bắt tay vào thiết kế.
Lần này cảm hứng không nói là đã đến hoàn toàn, nhưng tốt hơn trạng thái trước.
Cho đến khi tan làm thì cô mới thiết kế ra được một bản.
Cô đứng dậy và đi về hướng phòng làm việc của Quách Châu.
Quách Châu đang ngồi trong phòng làm việc và nghe điện thoại.
Hứa Thanh Du vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười của Quách Châu, “Như thế nào cũng được.
Anh quyết định là được.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Du nghe được tiếng cười như vậy của Quách Châu.
Giọng này như thể là đang làm nũng với ai vậy.
Hứa Thanh Du nhanh chóng gõ cửa, Quách Châu cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, liền cúp điện thoại sau khi nói vài câu với người đằng kia.
Cô ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Nhanh như vậy đã thành công rồi à?.”
Hứa Thanh Du đưa đơn hàng cho Quách Châu, “Vừa rồi là anh Hoắc à?”
Khi cô ấy nói xong câu này, Quách Châu có chút xấu hổ.
Cô á lên một tiếng, sau đó cô vuốt tóc sau tai, “Đúng vậy, là anh ấy.”
Hứa Thanh Du hỏi, “Mối quan hệ giữa hai người đã ổn định chưa?”
Quách Châu bỏ bản thảo thiết kế sang một bên, hít một hơi thật sâu, “Nói như thế nào nhỉ, tôi thấy hình như đã ổn định rồi đấy.”
Cũng đã là người trưởng thành hết, cũng sẽ không nói lời mập mờ gì nữa.
Hai người có ý như vậy chắc là cũng thành rồi.
Hứa Thanh Du nói lời chúc mừng, sau đó thở dài xúc động, “Xem trạng thái gần đây của cô hình như tốt hơn lúc trước rất nhiều đấy.
Vì vậy tôi đoán chắc là hai người đã ở bên nhau rồi.”
Quách Châu bật cười, “Thể hiện ra rất rõ hay sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Rất rõ đấy.”
Bên ngoài nhân viên đã tan làm gần hết, Hứa Thanh Du và Quách Châu mới đi ra khỏi phòng làm việc.
Khi ở trong thang máy, Quách Châu cũng nói: “Tôi thấy chắc là hai chúng tôi cũng có thể đi đến hết.
Lúc anh ấy ở bên cạnh tôi thì anh ấy rất bao dung tôi.
Cũng không biết có phải lúc đầu hai người ở bên nhau nên mới thể hiện ra mặt tốt nhất của mình hay không nữa.
Nhưng ít nhất thì tôi thấy khi tôi ở bên cạnh anh ấy thì tôi rất thoải mái, không có bất cứ áp lực nào cả.”
Hứa Thanh Du nói: “Thoải mái là tốt rồi.
Bây giờ đã thoải mái thì cũng nên chung sống để xem thử đi.
Không biết rốt cuộc đối phương có phải đang giả vờ hay không.
Nếu như là thật thì sau này chia tay, tâm lý sẽ ổn hơn thôi.”
Bây giờ Quách Châu khá ổn định, và đôi khi cô cảm thấy rằng mình đang thiếu một cái gì đó.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chắc đó là sự bồng bột của người trẻ tuổi đối với tình yêu.
Nhưng cũng không có cách nào khác, đến cái tuổi này của cô thì cũng không bồng bột được nữa.
Nếu đổi một góc khác để nhìn nhận việc này thì như thế này cũng khá tốt.
Tình cảm của người lớn rất tinh tế, đều được tính toán kỹ lưỡng, cô cảm thấy chuyện này không có gì sai cả.
Hai người rời khỏi công ty, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn lên xe.
Quách Châu vẫn ở trước cửa công ty để đợi Hoắc Minh.
Hứa Thanh Du cũng không biết mỗi ngày Hoắc Minh có bận hay không nữa.
Bởi vì gần đây Ninh Tôn không có công việc gì, vậy nên ngày nào anh cũng có thể đến đây để đón Hứa Thanh Du.
Nhưng mỗi ngày Hoắc Minh cũng có đến để đón Hoắc Minh về.
Cô cảm thấy đây cũng nên là một loại chân thành.
Cho dù có bận đến đâu thì anh ấy cũng không thể nào mỗi ngày đều tới đây đúng giờ như thế.
Hôm nay, buổi trưa mẹ Ninh không có ở nhà, vì vậy Ninh Tôn đưa Hứa Thanh Du đi ăn cơm.
Hứa Thanh Du cảm thấy rất kì lạ, “Buổi trưa mà mẹ không ở nhà à? Mẹ đi hẹn hò rồi sao?”
Ninh Tôn cũng không biết bà ấy định làm gì, “Bà ấy nói bên chỗ công ty có chuyện nên đến công ty.
Anh cũng không biết rốt cuộc có phải hay không nữa.”
Hứa Thanh Du không khỏi nở nụ cười, “Sao anh nói như vậy thì làm như mẹ nói dối không chớp mắt vậy.”
Ninh Tôn thở dài, “Em cũng đừng nói nữa.
Bây giờ ấn tượng mà mẹ cho anh là như vậy đó.
Có những lúc gọi điện thoại thì cứ lén lén lút lút, khi anh hỏi đó là ai thì mẹ lại nói đầu dây bên kia là chị Thái.
Quan trọng nhất nếu bà ấy đang nói chuyện với chị Thái thì làm gì cần lén lút như đi ăn trộm vậy chứ, đôi lúc còn cười lén nữa chứ.
“
Hứa Thanh Du cười nói: “Anh cũng thật là, sao lại đi hỏi người ta những chuyện đó chứ.
Anh đã biết người mà mẹ điện có vấn đề, vậy mà anh cứ hỏi mãi.
Không phải là anh đang cố ý hay sao chứ?”
Ninh Tôn cũng rất bất lực.
Không phải anh ấy cố ý mà anh không nhịn được sự tò mò trong mình.
Anh muốn biết rằng người mà mẹ Ninh cứ giấu giếm, đó là ai.
Hơn nữa, có lúc mẹ Ninh gửi tin nhắn cho ai đó thì thường ngồi cười khúc khích.
Lúc trước đến giờ, anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ như này của mẹ Ninh cả.
Bà ấy càng bất thường thì Ninh Tôn càng tò mò.
Thực sự là anh ấy không nhịn được mới không để ý tất cả mà hỏi mẹ Ninh chuyện này.
Kết quả là mẹ Ninh không nói gì, điều này càng khiến anh tò mò hơn.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, anh ấy cảm thấy sẽ có một ngày mình sẽ ép mẹ Ninh nói rõ những chuyện này ra.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Thực ra Hứa Thanh Du cũng có chút tò mò.
Cô cũng rất muốn biết những chuyện này, là ai đang xuất hiện bên cạnh mẹ Ninh.
Hai người đến một quán ăn gần nhà, lúc này trong quán có phòng riêng, hai người vội vàng vào phòng riêng.
Dạo này Ninh Tôn không hoạt động nhiều, đáng lẽ là độ nổi tiếng phải giảm xuống chứ.
Nhưng không biết tại sao dạo này anh thường lên bảng những tin nổi bật.
Có những lúc những tin nổi bật này rất kì lạ.
Tên nổi bật là tên của Ninh Tôn nhưng lại viết về chuyện của mẹ Ninh.
Cũng không biết có phải bên chỗ công ty muốn dùng độ nổi tiếng của Ninh Tôn để nâng độ nổi tiếng của mẹ Ninh lên hay không.
Nhưng thực ra cách làm này chẳng tốt chút nào cả.
Có một chút ý muốn bôi nhọ Ninh Tôn.
Ninh Tôn không quan tâm đến chuyện này.
Nhưng mà anh cũng có nhắc nhở mẹ Ninh.
Cuối cùng chỉ sợ độ nổi tiếng bật lại mình mà thôi.
Không nổi lên một chút nào cả mà còn khiến dư luận phản cảm nữa.
Mẹ Ninh nói về chuyện này thì bà cũng không có cách khác, là bên công ty đã sắp xếp hết những việc này, bà chẳng biết gì cả.
Vậy mà nói, kí kết hợp đồng với công ty lợi ích nhưng bên cạnh đó cũng có những mặt hạn chế.
Nếu như độ nổi tiếng của Ninh Tôn không giảm xuống thì mỗi lần hai người họ ra ngoài đi ăn thì sẽ gặp phiền phức mãi thôi.
Vào phòng riêng rồi đóng cửa lại, hai người thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thanh Du nói, “Đi ăn với anh một bữa thôi mà cũng khó thật.”
Ninh Tôn phức tạp nói: “Muốn ra ngoài ăn nhưng tốn công tốn sức quá.”
Nói xong cả hai người họ cùng cười phá lên.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cố Chấp Yêu Em
2.
Chiêu Ninh
3.
Vũ Cơ Đông Cung
4.
Gả Cho Quỷ Công Tử
=====================================
Ninh Tôn gọi tất cả những món mà Hứa Thanh Du thích.
Nhưng Hứa Thanh Du lại ngại nhắc anh ấy.
Bây giờ cô cũng không biết mình thích ăn gì nữa.
Vì đang mang thai nên khẩu vị của cô cũng thay đổi.
Hơn nữa, cô còn chú trọng thức ăn để tốt cho thai nhi nữa.
Khẩu vị hiện tại của cô thật sự rất kỳ quái.
Hôm nay đi làm, cô đột nhiên muốn ăn nước chấm hành lá.
Trước đây cô không thích ăn món này, nhưng hôm nay chỉ cần nghĩ đến món này thôi là đã ứa nước miếng.
Cô ấy cũng rất cạn lời với bản thân mình.
Đúng thật là có thai có thể làm thay đổi một con người mà..