Những chuyện cấu đấu đá bè phái trong nội bộ công ty với nhau cũng tính là bình thường, quan hệ của Viên Sơ và Quách Châu vốn không hoà thuận, sau lưng nói xấu Quách Châu một câu, cũng phù hợp với con người cô ta.
Hứa Thanh Du khóa cửa nhà kho lại, ôm ma nơ canh trẻ con về khu vực cắt may, sau đó đem quần áo mình làm xong mặc lên.
Cô làm theo kích thước trung bình, mặc lên người ma nơ canh rất vừa vặn.
Hứa Thanh Du thật rất thích thú, chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó mới đem quần áo cởi ra, gấp lại rồi đi làm đăng ký.
Vải vóc các thứ đều trả về vị trí cũ, sau đó cô trở lại văn phòng của mình.
Ngồi ở trong văn phòng cũng không có chuyện gì làm, Hứa Thanh Du tựa lưng vào ghế ngồi, cả người rơi vào một loại trạng thái buông lỏng nhàm chán.
Lúc này cửa bên kia đúng lúc có người đi qua, Hứa Thanh Du thoáng nhìn liền nhận ra, đây chính là người vừa rồi ở sau lưng nói xấu Quách Châu.
Cũng không biết cô ta cùng Viên Sơ có quan hệ thế nào, có thể tụ lại một chỗ cùng nhau nói xấu người khác, hẳn là quan hệ cũng không tệ lắm.
Hứa Thanh Du đợi đến giờ tan sở mang theo túi xuống lầu trước, cô đến chỗ hàng lang tuyên truyền ở dưới lầu nhìn một chút, tìm thử cô gái lúc nãy nhìn thấy.
Có thể cùng Viên Sơ cùng nhau nói xấu người khác hẳn là nhà thiết kế, hoặc là cấp lãnh đạo của công ty, dù sao sẽ không phải học viên bình thường.
Hứa Thanh Du tìm một vòng, quả nhiên tìm được hình chụp của cô gái kia trong hành lang tuyên truyền nhà thiết kế.
Cô ta hình như vào công ty cũng rất nhiều năm rồi, hành lang tuyên truyền của công ty sẽ giới thiệu kết cấu của cấp lãnh đạo công ty, còn có tất cả các nhà thiết kế.
Hàng năm hành lang tuyên truyền này đều sẽ có đổi mới, phía trên sẽ ghi rõ tuổi nghề của bọn họ.
Tuổi nghề của cô gái này so với tuổi nghề của Quách Châu còn lớn hơn, có thể thấy được cô ta vào công ty sớm hơn một chút so với Quách Châu.
Đoán chừng là bị chèn ép trong chuyện năng lực cũng như nghiệp vụ các kiểu, cho nên cô ta không cam tâm, ở sau lưng nói xấu một chút, cười nhạo một chút, để cho tâm lý của bản thân cân bằng lại.
Bình thường loại người giống như bọn họ cũng chỉ có thể làm loại chuyện này.
Hứa Thanh Du xem hết xong quay người rời khỏi đại sảnh.
Ninh Tôn ở cửa chờ sẵn, hai người lên xe xong, Ninh Tôn hỏi, “Sao mà nhìn tức giận thế, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cái này anh đã nhìn ra rồi, thật ra Hứa Thanh Du cảm thấy mình cũng không có đặc biệt tức giận.
Cô hít một hơi, sờ lên mặt mình, “Biểu hiện của em rất rõ ràng sao?”
Ninh Tôn gật đầu, “Chí ít trong mắt của anh là rất rõ ràng.”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ liền nói, “Cũng không tính rất tức giận, nhưng mà đúng là gặp phải một chuyện không mấy vừa ý.”
Ninh Tôn thắt dây an toàn xong, sau đó hỏi cô, “Làm sao rồi, nói thử xem, có phải là trong công ty có ai chọc giận em rồi?”
Hứa Thanh Du nở nụ cười, “Cái đó ngược lại không có, hiện tại cũng không có ai sẽ chọc giận em, bọn họ không rảnh đếm xỉa em.”
Nói xong, cô do do dự dự liền đem chuyện trước đó nghe được ở nhà kho bên kia lặp lại một lần.
Ninh Tôn có thể không quá hiểu kiểu phụ nữ ở sau lưng kết bè đấu đá nhau, cho nên chân mày cau lại, “Bọn họ ở sau lưng nói những chuyện này làm gì, người ta muốn tìm người thế nào, đó là quyền của người ta, có phải là đã ly hôn hay không thì đã sao, người lớn chừng nào rồi, còn níu lấy chuyện này ở sau lưng bàn tán người khác, thật là ấu trĩ.”
Đúng vậy a, Hứa Thanh Du cũng cảm thấy như thế, cô chu môi, “Đoán chừng bọn họ đều thấy cô Quách không vừa mắt đi, dù sao năng lực nghiệp vụ của bọn họ cũng không sánh bằng.”
Ninh Tôn lái xe đi, “Không sánh bằng thì bọn họ tự mình cố gắng một chút, hoàn thiện mình một chút, kiểu hành vi nói xấu sau lưng người khác này thật sự rất hèn hạ.”
Hứa Thanh Du không nói gì nữa, loại chuyện này nếu càng nói sâu vào, cô khẳng định là sẽ nổi nóng.
Cô không muốn nhắc nữa, liền dựa vào trên ghế dựa, mím môi.
Ninh Tôn cũng chỉ nói đến chỗ này, cũng không nói tiếp nữa.
Hai người lái xe trở về nhà, mẹ Ninh bên kia quả nhiên đã trở về, cơm cũng đã làm xong.
Hứa Thanh Du vào cửa xong cố ý nói một câu, “Wow, hôm nay sớm như thế đã làm xong cơm nha, mẹ không phải trước đó đã bắt đầu chuẩn bị chứ?”
Mẹ Ninh vội nói không có, “Mẹ nấu cơm tương đối nhanh, những đồ ăn này đều là chuẩn bị sẵn đó.”
Hứa Thanh Du cười một cái, cũng không tiếp tục thăm dò.
Cô rửa tay rồi ngồi cuống, sau đó Mẹ Ninh nói, bà đã đem những đồ mình mua sang chỗ mình ở hết rồi, buổi tối hôm nay bà sẽ về nhà mình bên kia ở.
Hứa Thanh Du rất ngạc nhiên, “Sao thế ạ? Sao lại còn phải về đó ở?”
Mẹ Ninh không nói rõ lắm, “Buổi sáng ngày mai mẹ tới nấu cơm cho các con, làm xong cơm mẹ vẫn là về chỗ của mẹ nghỉ ngơi, vẫn là ở địa bàn của mình dễ chịu.”
Hứa Thanh Du nghe bà nói như thế xong liền cười, sau đó phối hợp gật đầu, “Thật ra em cũng không cần cố ý tới nấu cơm cho bọn con, con trở về tự mình làm hoặc là Ninh Tôn làm cũng được, mẹ cứ bận chuyện của mẹ đi.”
Ninh Tôn đúng là biết làm vài món ăn, nhưng mà mẹ Ninh không quá tin tưởng anh, bà vẫn là nói, “Không sai, gần đây mẹ không có nhiều việc, vẫn có thời gian làm cơm cho các con.”
Hứa Thanh Du cũng liền không nhiều lời nữa, sau đó ba người yên lặng ăn cơm.
Điện thoại của mẹ Ninh vẫn luôn đặt ở trong túi, giữa chừng đến cả Hứa Thanh Du cũng nghe được điện thoại có thanh âm chấn động, nhưng Mẹ Ninh giống như cái gì cũng không nghe thấy, cũng không có lấy ra nhìn.
Bà không lấy ra nhìn, vậy cũng chứng minh cuộc điện thoại này, hoặc là tin nhắn này không tiện để cho Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du biết.
Cho nên cho nên, điện thoại bên kia hẳn là người đàn ông thần bí kia.
Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du liếc nhau một cái, hai người đều giả bộ như cái gì cũng không biết.
Ăn xong bữa cơm, Hứa Thanh Du về phòng nằm xuống trước, Ninh Tôn ở bên ngoài cùng mẹ Ninh nói chuyện phiếm.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra, lại xem một chút chút tin tức tin vịt, gần đây đúng là không có tin mới gì đặc biệt lớn đăng lên.
Cô thở dài một hơi, trở mình, sau đó đem điện thoại đặt sang một bên.
Mẹ Ninh bên kia chỉ dọn dẹp vệ sinh phòng bếp một chút cũng liền đi.
Sau khi bà đi Ninh Tôn vào phòng, sau đó mở miệng cười nói, “Em không nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp vừa rồi của mẹ anh đâu, đoán chừng vừa ra khỏi cửa liền phải mau chóng lấy điện thoại lấy ra nhìn xem vừa rồi bỏ qua cái gì.”
Hứa Thanh Du xoay người sang chỗ khác, đối mặt với Ninh Tôn, “Mẹ vì sao lại ngại nói ra vậy, thật ra loại chuyện này nói ra, mọi người giúp đỡ góp ý một chút mới là chính xác nhất.”
Ninh Tôn bước tới ngồi xuống bên giường, sờ lên đầu của cô, “Có thể bà ấy muốn tự mình thử một chút xem sao, chúng ta biết được nhất định sẽ muốn góp ý cho bà, bà đoán chừng không quá muốn nghe lời nói của bên ngoài.”
Loại cảm tình này chính là đặc biệt giống như thanh niên gặp được người mình thích, lựa chọn trong lúc xúc động.
Không muốn nghe góp ý của người khác, không muốn tiếp nhận góp ý của người khác, chỉ muốn đi theo cảm giác của chính mình.
Ngược lại cũng không sai, tình cảm là của mình, chỉ cần mình có thể gánh chịu được hậu quả, lựa chọn ra sao đều không thành vấn đề.
Hứa Thanh Du thở ra một hơi, nhắm mắt lại, “Nói cũng đúng, xem ra mẹ lần này là thật sự rung động, không biết lúc trước mẹ yêu đương là bộ dạng gì, có phải là mỗi lần đều phấn đấu không lùi bước thế này không?”
Ninh Tôn cũng không biết, anh sau đó có thảo luận với mẹ Ninh về chuyện những đoạn tình cảm trước đó của bà.
Mẹ Ninh lúc trước nói cho dù mỗi một đoạn tình cảm bà đều bỏ ra rất nhiều những vẫn tính là có phần giữ lại, bởi vì bà không phải rất tin tưởng những người đàn ông kia, bà rất sợ bị lừa gạt.
Lần này có lẽ không giống trước đây đi.
Ninh Tôn cũng chỉ có thể âm thầm hi vọng lần này bà sẽ không xảy ra chuyện gì..