Xe dừng ở trong bãi đỗ xe, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du xuống xe nhìn xung quanh trước.
Cây xanh trong khu chung cư vẫn khá tốt, không có quá nhiều người đi qua đi lại, nhìn có vẻ hơi có chút cô quạnh.
Điểm này Hứa Thanh Du không thích lắm, bây giờ cũng đã chạng vạng tối rồi, bình thường mà nói có hẳn là có rất nhiều người đi ra ngoài đi dạo, nhưng trong khu chung cư không có người nào.
Ninh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du, đi về hướng nhà Quách Châu, vừa đi vừa nói: “Có lẽ trong khu chung cư này không có nhiều ông cụ bà cụ, trông có vẻ đa phần đều là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi không có dưỡng sinh như vậy.”
Hứa Thanh Du thở dài: “Thực sự thì chính những người trẻ tuổi mới cần phải dưỡng sinh, sinh hoạt nghỉ ngơi và làm việc không lành mạnh nhất là người trẻ tuổi.”
Ninh Tôn mỉm cười: “Nói vậy cũng đúng.”
Đi đến tầng dưới ấn chuông cửa, Quách Châu mở cửa tầng dưới, bọn họ lại đi thẳng lên.
Cửa nhà Quách Châu mở, Quách Châu đã đứng sẵn ở cửa đợi bọn họ.
Hứa Thanh Du nhìn thấy cô ta liền “ ôi chao” một tiếng: “Chung cư nhà cô nhìn có vẻ bảo vệ rất nghiêm khắc.”
Quách Châu nhướng mày: “Tôi là nghe nói, có rất nhiều người có tiền ở trong chung cư này, có thể là sợ bị người khác thăm dò quyền riêng tư.”
Trông thực sự giống như những gì Ninh Tôn vừa nói lúc nảy.
Bọn họ đi vào, Hoắc Minh đã ở đây rồi, anh ta đang cùng với Quách Châu bận rộn ở trong phòng bếp.
Quách Châu mặc tạp dề, Hoắc Minh cũng mặc đang mặc tạp dề, nhìn dáng vẻ anh ta có lẽ không phải là lần đầu đến.
Hứa Thanh Du cong khóe môi kéo Quách Châu đến bên cạnh: “Sống chung à?”
Quách Châu trừng to mắt: “Nói bậy gì đó, không có, đôi khi anh ấy đưa tôi về nhà sẽ đi lên uống ly trà thôi, còn những cái khác đều không có, cái đầu nhỏ này của cô, cả ngày nghĩ cái gì thế?”
Hứa Thanh Du bật cười haha, thực sự không có cách nào khác, cô nhìn thấy Quách Châu và Hoắc Minh, trong đầu đều tưởng tượng cảnh tượng hai người kết hôn.
Cô cảm thấy mình có thể là người rốt ruột nhất, thậm chí còn sốt ruột hơn so với Quách Châu.
Sau đó Quách Châu đi đến phòng bếp bưng tất cả thức ăn ra:”Sớm đã làm xong rồi, chiều hôm nay không có việc gì, ở nhà nghĩ nghĩ liền xuống bếp, thức ăn tôi nấu không được ngon lắm, đa phần đều là do anh ấy làm, tôi chính là ở bên cạnh trợ thủ.”
Thức ăn Quách Châu chuẩn bị khá phong phú, có lầu còn có rau xào, bên cạnh còn có một bếp nướng, có thịt bên trên.
Hứa Thanh Du nói: “Hôm nay lúc cô gọi điện thoại cho tôi nói đến nhà cô ăn cơm, tôi còn rất ngạc nhiên, tôi nghĩ có lẽ cô là người không giỏi về nấu ăn lắm.”
Quách Châu cởi tạp dề, đi lấy nước uống đến: “Tôi cũng không biết tại sao ở phương diện trong phòng bếp một chút thiên phú cũng không có.”
Cô ta nói chuyện này, Hoắc Minh bên cạnh cũng mở miệng nói: “Thật, cô ấy rửa rau cũng không biết rửa, tôi phải chỉ cho cô ấy những loại rau này nên rửa như thế nào, không biết cuộc sống trước đây của cô ấy trải qua như thế nào, hôm nọ nấu một bát mì cũng nấu vụn.”
Quách Châu cười haha:”Chuyện ngày hôm đó không thể trách tôi, chủ yếu là do hôm đó có người gọi điện thoại cho tôi, tôi chỉ lo nghe điện thoại, quên mất trong nồi vẫn đang nấu mì.”
Hoắc Minh bất lực lắc đầu: “Cô ấy thường xuyên như vậy, đứng ở bên cạnh nồi cũng có thể quên bên trong nồi đang nấu cái gì.”
Hứa Thanh Du bật cười, cùng với Ninh Tôn ngồi xuống, Ninh Tôn nói: “Tiểu Du nhà chúng tôi nấu ăn rất là giỏi, hai người chúng tôi lúc bắt đầu ở bên nhau, tôi còn rất ngạc nhiên, cô gái nhỏ nhìn có vẻ tuổi tác cũng không lớn, thế mà tay nghề nấu nướng tốt như vậy, sở trường của cô ấy chính là nấu ăn, có người không có sở trường này, giống như cô Quách.”
Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng cô Quách lại tỏa sáng ở trong lĩnh vực khác, có thể là tất cả sức lực đều đặt trên nghành thiết kế.”
Quách Châu gật đầu: “Anh nói như thế tôi rất vui, tôi cảm thấy anh nói đặc biệt hợp lý.”
Mọi người đều bật cười, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Quách Châu chuẩn bị rất phong phú, Hứa Thanh Du không biết nên ăn từ món nào cho hợp lý.
Quách Châu đưa nước uống cho tất cả bọn họ, sau đó hỏi Hứa Thanh Du: “Buổi chiều bên phía công ty không có động tĩnh gì chứ?”
Hứa Thanh D lắc đầu: “Không có, buổi chiều tôi ở trong khu vực cắt may may quần áo, tan làm thì trực tiếp đến đây luôn.”
Nói đến đây cô nghĩ đến Viên Sơ, sau đó hơi không kiềm chế được mà mỉm cười: “Chuyện của cô Tôn, lãnh đạo trong công ty có lẽ đã biết rồi, toàn bộ giáo viên đều đã biết, lúc tan làm cô Viên đến tìm tôi, cũng không biết trong lời nói là ý gì, cảm thấy giống như là cảnh cáo.”
Quách Châu hơi ngạc nhiên: “Cảnh cáo?”
Có lẽ là đúng rồi, lý giải của Hứa Thanh Du là như vậy: “Chính là bảo tôi đừng can thiệp vào, bảo tôi cách xa cô một chút, nói là có rất nhiều người đang nhìn chằm cô, tất cả đều đợi nhìn cô gặp vận xui, bảo tôi đừng gây chuyện lên người.”
Quách Châu mím môi, cười nhẹ: “Lời nói này của cô ta có lẽ là cũng không sai, tôi cũng cảm giác được trong công ty có rất nhiều người đang đợi tôi gặp vận xui, cho dù bọn họ cái gì cũng không làm, nhưng chắn hẳn cũng mong mỏi tôi sớm xảy ra chuyện.”
Cô ấy nói như vậy trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy khó chịu, một người có năng lực xuất chúng, tương đối có tài năng, tại sao bị người khác chèn ép?
Cô nhìn thấy những người có năng lực, chỉ có ngưỡng mộ, năng lực chắc chắn cũng là do người ta tích góp từng ngày, từ từ mài dũa, không cần thiết phải đi đố kỵ với người khác, thậm chí là ở sau lưng giở trò xấu.
Sau đó Quách Châu lại nói: “Lúc chiều Giang Tổng gọi điện thoại cho tôi, cũng là biết những chuyện này ở trong công ty, anh ta bảo tôi yên tâm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nói là anh ta sẽ cho tôi một câu trả lời hài lòng.”
Hứa Thanh Du vừa nghe như vậy lên lên tinh thần: “Nếu Giang Tổng đính thân ra mặt, vậy có lẽ sẽ giải quyết tốt hơn một chút, những chuyện như vậy, tôi cảm thấy công ty quả thực nên bắt lấy một người làm gương, phạt thật nặng những người liên quan, như thế cũng xem như là ngăn chặn một số giáo viên khác trong công ty đỏ mắt ghen tị với những người có năng lực.”
Quách Châu không nghĩ quá nhiều: “Tùy ý vậy, đến lúc đó tôi xem thử bọn họ xử lý chuyện này như thế nào, nếu tôi không quá hài lòng, vậy thì tôi sẽ thật sự suy nghĩ xem có nên tiếp tục kí tiếp hợp đồng hay không.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu, sau đó mấy người lại đi sâu vào chủ đề nghề nghiệp.
Chủ yếu là nói về chuyện, nếu như Quách Châu rời khỏi Đỉnh Phong còn phát triển tốt như vậy, trong nghề của bọn họ Đỉnh Phong được xem là người dẫn đầu, rời khỏi đây đi đến công ty khác, người bên ngoài chắc chắn sẽ có một số lời nghị luận.
Hoắc Minh đợi một lúc rồi mở miệng nói: “Hoặc em có thể tự mình thành lập văn phòng làm việc, tạo thương hiệu tiếng cho mình.”
Quách Châu mím môi chần chừ một lúc: “Nói thật với anh, lúc trước em thực sự có từng nghĩ qua, trước đó cũng có rất nhiều công ty đến tìm em, muốn làm một số thương hiệu chung, nhưng em nghĩ đến việc các cấp cao lãnh đạo ở đây bồi dưỡng em, không muốn duỗi tay ra bên ngoài, vì vậy từ chối hết.”
Nếu thật sự ồn ào từ bỏ Đỉnh Phong, vậy thì cô sẽ suy nghĩ kĩ lại.
Hoắc Minh nói: “Anh có một số tài nguyên, đến lúc đó có thể tiến cử cho em, thực sự muốn làm văn phòng làm việc của mình, tạo ra thương hiệu của mình, chuyện này đều là ước mơ của mỗi nhà thiết kế thời trang, cho dù em muốn làm ra như thế nào, chắc hẳn cũng sẽ không có nhiều người nghĩ cái gì.”
Quách Châu gật gật đầu: “Đợi em xem thử kết quả sau đó như thế nào rồi lại nói, hôm nay Giang Tổng ở trong điện thoại đảm bảo có lẽ sẽ khá tốt, để xem thử đi.”
Cô vẫn nghĩ đến những điều tốt của những lãnh đạo trong công ty, cho dù là muốn đi, cô cũng phải làm đủ phong thái mới được.
.