Yêu Lại Từ Đầu 2


Ở nhà Quách Châu ăn cơm hơi muộn, mọi người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, cho dù không uống rượu, bữa cơm này cũng kéo dài kha khá thời gian.

Giữa chừng Hoắc Minh còn nói một chút về công việc của anh ta, anh ta nói trong công việc chuyện lục đục với nhau là điều khó tránh khỏi, nhưng chỉ là từ trước đến nay những người anh ta gặp phải không có nhiều bụng dạ như vậy.

Mọi người nhìn ai không thuận mắt liền trực tiếp biểu hiện ra ngoài, cứ như vậy biểu hiện trước sau.

Anh ta nói lục đục giữa đàn ông với nhau, khả năng sẽ càng trực tiếp một chút, mọi người đều không nguyện lòng giả vờ, đoán chừng cũng là không thể giả vờ được.

Rõ ràng nhìn thấy đối phương đều muốn ói, làm sao có thể nở nụ cười với họ.

Điểm này Hoắc Mình nghĩ không ra.

Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều bật cười, trong giới giải trí những người biểu hiện như vậy sau lưng là ma quỷ, hoàn toàn rất nhiều.

Lúc trước Hứa Thanh Du làm trợ lý cho Ninh Tôn, có rất nhiều người đều coi thường cô, vì vậy có một số chuyện cũng sẽ không đặc biệt trốn tránh người cô.

Chẳng hạn như lúc cô ở trong phòng trang điểm đợi Ninh Tôn, trong phòng trang điểm còn có minh tinh đang nổi tiếng khác.

Minh tinh đó nghe điện thoại, gọi đối phương một tiếng anh, giọng điệu nói chuyện không được tốt lắm.

Nhưng sau khi cúp điện thoại, anh ta trực tiếp mắng một câu: “Đồ ngu xuẩn này, không có đầu óc.”’
Chuyện này Hứa Thanh Du nhìn thấy đặc biệt nhiều, lúc đầu cô còn khá ngạc nhiên, cả người không biết nên làm như thế nào.


Đối phương không lúng túng, ngược lại cô vô cùng lúng túng.

Nhưng sau đó cô dễ dàng đối mặt với những tình huống như vậy.

Cô cầm điện thoại làm như cái gì cũng không nghe thấy, đôi lúc còn có thể lướt xem hai đoạn video hài, âm thanh video đó phát ra tiếng cười đùa vui vẻ.

Cô cũng cười haha theo, hoàn toàn không chú ý đến người ở trước mặt.

Thực sự mà nói thật, sau khi lên đại học cô đã xem như hòa nhập vào một phần nhỏ của xã hội.

Từ từ hiểu được một số quy luật sống còn trong xã hội.

Trong kí túc xá trường đại học có chuyện lục đục, trong xã hội càng biến hóa phức tạp hơn một chút, trong công việc từ thiết thực đến cụ thể là một chuyện, có thể sẽ thay đổi chi tiết hơn.

Sắp xếp đặc biệt cụ thể những chuyện bẩn thỉu ở trước mặt mình.

Sau khi ăn xơm xong, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, bọn họ lại ngồi ở trong phòng khách nhà Quách Châu nói chuyện một lúc.

Chủ đề lộn xộn, nói đông nói tây, chuyện gì cũng đều nói, thậm chí còn nói về chuyện bát quái trong giới giải trí.

Cho đến cuối cùng Hứa Thanh Du hơi nhịn không nổi, thực sự hơi buồn ngủ, cô cùng Ninh Tôn mới chào tạm biệt.


Quách Châu và Hoắc Mình cùng nhau tiễn bọn họ xuống lầu, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh, đoán chừng là không có ý định rời đi.

Hai người Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều giả vờ như cái gì cũng không nhìn ra, sau khi vẫy tay với bọn họ đi về phía xe.

Hai người sau khi lên xe cũng liền trở về nhà.

Hứa Thanh Du lúc đầu còn hơi buồn ngủ, kết quả năng lực bát quái nổi lên, buồn ngủ gì cũng không còn nữa.

Cô nói với Ninh Tôn: “Anh đoán xem tối hôm nay anh Hoắc liệu có lưu lại ở đây không?”
Ninh Tôn cười: “Ở lại cũng xem như là chuyện bình thường mà, cô Quách không phải đang yêu đương với anh ta sao, nam nữ trong lúc yêu đương củi khô lửa cháy, tình huống này đương nhiên là muốn ở gần bên nhau một chút khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn.”
Ninh Tôn nói không có vấn đề gì, nhưng những từ ngữ hình dung này của anh thật sự khiến cho Hứa Thanh Du có chút không chịu được.

Cô nhíu mày: “Anh nói chuyện đàng hoàng xem, tại sao cảm thấy anh có chút khao khát không hài lòng vậy.”
Sau khi Ninh Tôn thắt dây an toàn xong, xoay người nói với Hứa Thanh Du, giọng nói có chút ai oán: “Giờ em mới cảm nhận được sao? Anh cứ nghĩ biểu hiện trước đó của anh cũng đã quá rõ ràng rồi.”
Hứa Thanh Du giang tay: “Anh nói với em cũng không có cách nào, loại chuyện này em cũng không giúp được anh.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên hừ một tiếng, sau đó xoay người khởi động xe.

Lúc xe chạy trên đường, điện thoại mẹ Ninh gọi điện thoại đến, mẹ Ninh cũng sắp ngủ rồi, gọi điện thoại hỏi bọn họ đã về đến nhà chưa.


Hứa Thanh Du nhận điện thoại, cô nói mình đang ở trên đường, mẹ Ninh bên kia ngáp một cái: “Bây giờ mới trên đường về, tại sao các con muộn như vậy mới về nhà, sau này đừng ở bên ngoài quá muộn, con bây giờ phải bảo đảm giấc ngủ, cố gắng đừng có thức khuya.”
Hứa Thanh Du “vâng” một tiếng, sau đó hỏi ngược lại: “Tại sao muộn như vậy mẹ mới ngủ vậy? Có phải vừa mới gọi xong điện thoại cho người khác ạ?”
Mẹ Ninh ở bên kia ngay lập tức im lặng, Hứa Thanh Du không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Sao vậy ạ? Chột dạ ạ?”
Ninh Tôn ở bên cạnh mỉm cười có chút bất lực, nhỏ giọng nói một câu: “Em cũng thật bát quái.”
Mẹ Ninh ở bên kia sau một lúc mới nói: “Nghe không hiểu con đang nói cái gì, mẹ chỉ là vừa mới tắm xong chuẩn bị đi ngủ, được rồi được rồi, không nói nữa, mẹ đi ngủ đây.”
Nói xong câu này bà liền cúp điện thoại.

Nhưng hành động này của bà ở trong mắt Hứa Thanh Du, chính là sau khi chột dạ hoảng loạn bỏ chạy.

Cô đặt điện thoại xuống: “Em rất là tò mò, mẹ càng giấu diếm như vậy em càng tò mò hơn, rất muốn biết là người đàn ông nào có mắt nhìn như vậy.”
Hiện tại Ninh Tôn đã không còn tò mò nữa, trước đó anh còn rất muốn biết mẹ Ninh là động tâm với anh, nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại, mặc kệ là đối với ai, đó cũng đều là chuyện của bản thân bà.

Cuối cùng đến cùng có thể thành hay không hậu quả cũng phải là do bản thân bà gánh vác, mỗi một người đều là một cá thể độc lập, cho dù hay người bọn họ là mẹ con, anh cũng không có quyền can thiệp.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, sự tò mò của anh cũng biến mất.

Một chặng đường lái xe về nhà, Hứa Thanh Du đi lên lầu đã ngáp, giấc ngủ gần đây của cô thật sự không được tốt lắm, chỉ cần buồn ngủ một lúc sẽ liền có thể ngủ thiếp đi, không phân biệt hoàn cảnh, không phân biệt thời gian.

Sau khi về đến nhà cô ngay cả răng cũng không muốn đánh, cuối cùng vẫn là Ninh Tôn kéo cô đến phòng tắm.

Hai người nhanh chóng rửa mặt xong, Hứa Thanh Du trèo lên giường nằm xuống, cảm thấy vừa nằm xuống liền ngủ được.

Sau khi Ninh Tôn trở lại giường, nhìn thấy dáng vẻ Hứa Thanh Du nằm dang tay dang chân, nhịn không được mà phì cười.

Sau khi Hứa Thanh Du mang thai, cảm nhận tính cách cả người cô liền thay đổi, thay đổi đặc biệt ngây ngô, đôi lúc nhìn có vẻ còn giống như thiếu thông minh.


Dù sao bất kể dáng vẻ gì cũng đều là dáng vẻ Ninh Tôn thích.

Ninh Tôn đi qua giúp Hứa Thanh Du điều chỉnh tư thế, sau đó kéo chăn đắp cho cô, sau đó nằm xuống tắt đèn.

Điện thoại Hứa Thanh Du đặt ở trên tủ giường, sau khi tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng của điện thoại di động đặc biệt rõ ràng.

Ninh Tôn chống người lấy điện thoại của cô, nhìn tin nhắn chưa đọc trên màn hình.

Anh nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp ấn mở tin nhắn, tin nhắn chính là của Tống Kình Vũ gửi đến, xem thời gian gửi đến là trước lúc bọn họ ăn cơm.

Tống Kình Vũ chỉ là nói với Hứa Thanh Du, bản thân có thể sẽ về sớm một chút, sau khi trở về nếu có thời gian thì cùng nhau hẹn ăn cơm.

Ninh Tôn nhíu mày, anh trực tiếp xóa bỏ tin nhắn của Tống Kình Vũ, sau đó đặt điện thoại về chỗ cũ.

Sau khi nằm xuống anh ôm Hứa Thanh Du vào ngực, dùng cằm cọ cọ mặt cô, cô nàng này cũng đã mang thai rồi, tại sao cảm thấy Tống Kình Vũ giống như là vẫn chưa chết tâm.

Sức hấp dẫn của Hứa Thanh Du lớn như vậy sao?
Ninh Tôn cúi đầu nhìn cô, chỉ là trong phòng quá tối, cũng thực sự nhìn không rõ.

Từ trước đến nay anh không cảm thấy Hứa Thanh Du là cô gái đặc biệt xinh đẹp, chỉ nhìn khiến cho người khác cảm thấy rất thoái mái.

Theo lý mà nói cô gái như vậy trên đời rất nhiều, tại sao có thể hấp dẫn Tống Kình Vũ thần hồn điên đảo.

Ninh Tôn thở dài: “Nhưng cho anh một vấn đề lớn khó khăn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận