Ninh Tôn không hỏi đến cùng, chỉ ở bên cạnh Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một lát, chủ động mở miệng kể cho Ninh Tôn chuyện buổi trưa ngày hôm nay.
Ninh Tôn vừa nghe xong liền bùng nổ: “Cô ta nói cái gì, con mẹ nó cô ta nói cái gì?”
Anh có vẻ còn tức giận hơn cả Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du có hơi bất đắc dĩ, trái lại cô còn phải khuyên nhủ Ninh Tôn: “Thôi thôi, anh đừng tức giận, hai người chúng ta đều tức giận thì thật không đáng, dù sao hôm nay em cũng coi như không chịu thiệt, em cho cô ta một cái tát, em còn đứng đó mắng cô ta một trận, xung quanh có rất nhiều người đứng xem, ngẩng đầu không nổi chính là cô ta.”
Mặc dù Hứa Thanh Du đã nói như vậy, trong lòng Ninh Tôn cũng không thoải mái, anh giơ tay xoa xoa khuôn mặt của Hứa Thanh Du: “Vừa rồi em gọi điện cho Tổng giám đốc Giang, anh ta nói như thế nào?”
Hứa Thanh Du đi đến ngồi ở trên giường: “Anh ta nói anh ta cũng hiểu, bảo yên yên tâm, buổi chiều hôm nay không cần đến công ty, dù sao cũng không có chuyện gì làm.”
Cô cũng không có đơn đặt hàng, Quách Châu cũng không ở công ty, đến đó cũng chỉ là làm tốn thời gian.
Trưa hôm nay mẹ Ninh không về nhà, có điều cơm cũng đã làm xong rồi, Hứa Thanh Du vừa mới về nhà liền gọi điện thoại, đến giờ còn chưa ăn cơm.
Chỉ là cô cũng chẳng muốn ăn gì, cô nói với Ninh Tôn, trước tiên cô muốn nghỉ ngơi trước một lát, tỉnh dậy rồi ăn.
Ninh Tôn cũng biết là cô bị làm cho tức giận, lúc này cường ngạnh ép cô ăn cơm, cô khẳng định cũng ăn không vào.
Cho nên anh ừ một tiếng: “Vậy em nằm xuống trước đi, anh ở bên cạnh em.”
Sau khi Hứa Thanh Du phát giận xong đúng thật sự là có hơi mệt mỏi.
Cô nằm xuống giường, lật người, nhắm mắt lại.
Cô vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, đã tức giận đến thế này rồi, chẳng thể buồn ngủ nổi.
Nhưng không ngờ cô đã đánh giá cao bản thân mình rồi, trái tim của cô vẫn là rất lớn, nằm xuống giường, chưa đến một lúc đã ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn chờ một lúc, lấy điện thoại của Hứa Thanh Du ra, sau khi mở khóa trực tiếp tìm số điện thoại của Tống Kình Vũ.
Anh đứng dậy ra khỏi phòng, trực tiếp dùng điện thoại của Hứa Thanh Du gọi đi.
Điện thoại Tống Kình Vũ báo bận, không biết có phải là đang nói chuyện với Tổng giám đốc Giang hay không, Ninh Tôn chỉ gọi một cuộc, sau đó liền thu điện thoại lại, ngồi ở trên ghế sopha.
Cũng đợi không quá lâu, có thể là chờ khoảng mười phút, Tống Kình Vũ đã gọi điện đến đây.
Ninh Tôn trực tiếp mở miệng trước: “Là tôi, tôi là Ninh Tôn.”
Tống Kình Vũ ngạc nhiên: “Ồ, là anh à?”
Anh ta chắc hẳn biết Ninh Tôn vì sao gọi điện thoại cho anh ta, cho nên trực tiếp hỏi: “Tiểu Du thì sao, hiện giờ cô ấy như thế nào rồi?”
Ninh Tôn nói: “Cô ấy đã ngủ rồi, không có chuyện gì, chỉ là rất tức giận thôi.”
Tống Kình Vũ thở dài một hơi: “Chuyện này là lỗi của tôi, chỉ là tôi cũng không ngờ Viên Sơ sẽ đi tìm Tiểu Du.”
Chuyện của anh ta và Viên Sơ chẳng hề có liên quan gì đến Hứa Thanh Du, hôm qua Viên Sơ ở trong điện thoại cũng đã hỏi anh ta, hỏi anh có phải thích Hứa Thanh Du hay không?
Lúc đó anh đã nói rất rõ ràng, anh nói Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đang bên nhau, theo như những gì Viên Sơ biết, hai người cũng đã có con rồi, bảo cô ta đừng đoán mò nữa, bản thân từ chối cô ta không hề liên quan đến Hứa Thanh Du, chỉ là không thích cô ta, thật sự chỉ là không thích cô ta mà thôi.
Anh cho rằng anh đã nói rất rõ ràng rồi, kết quả không nghĩ đến Viên Sơ lại đi tìm Hứa Thanh Du.
Vừa rồi Tổng giám đốc Giang gọi điện cho anh, cũng đã nói qua chuyện này một lần, Tổng giám đốc Giang cũng không có cái gì gọi là tức giận hay không tức giận.
Hứa Thanh Du cho Viên Sơ một cái tát, quả thật là về tình không hợp, Hứa Thanh Du là người học việc, Viên Sơ dù như thế nào cũng là nhà thiết kế.
Nhưng nếu như chuyện này muốn nói đến nhân quả, những lời nói đó của Viên Sơ quả thật là nên đánh.
Tổng giám đốc Giang không có gì đáng ngại, ấn tượng của anh đối với Viên Sơ cũng không tốt lắm, anh chỉ muốn hỏi Tống Kình Vũ suy nghĩ như thế nào.
Anh nói chuyện này xảy ra lúc buổi trưa khi tan làm, mặc dù là bị người ta nhìn thấy, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Hứa Thanh Du rất tức giận, Tổng giám đốc Giang có thể nghe ra được, Tổng giám đốc Giang có giao tình với anh, hỏi thái độ của anh.
Thái độ của Tống Kình Vũ đương nhiên là không thể để Hứa Thanh Du chịu thiệt rồi, rõ ràng người ta còn là một phụ nữ đang mang thai, đang sống vô cùng tốt đẹp với Ninh Tôn, kết quả lại bị bịa đặt những chuyện khó nghe như vậy.
Cho nên ý tứ của anh là, bảo Tổng giám đốc Giang trước tiên đừng quản.
Tổng giám đốc Giang và bác cả của Viên Sơ cũng có tình cảm qua lại, làm như thế nào cũng đều khó xử.
Anh nói anh sẽ tự mình đi tìm bác cả của Viên Sơ, nói tất cả cho rõ ràng, nếu như Viên Sơ không thể rời khỏi công ty, vậy thì tất cả những đòn bẩy đầu tư lúc trước anh giúp đỡ bác cả của Viên Sơ đều không tính nữa, sau khi đến kỳ hạn hợp tác của hai người, sẽ không quan tâm chuyện của nhà họ Viên nữa.
Lúc đó Tổng giám đốc Giang ở trong điện thoại cũng sửng sốt: “Cậu tức giận đến mức như vậy sao?”
Tống Kình Vũ không giấu diếm Tổng giám đốc Giang: “Tôi đã sớm nói qua với ông ta, bảo ông ta cố gắng quản Viên Sơ cho tốt, chính ông ta không quản giáo tốt, không thể trách tôi trở mặt được.”
Tổng giám đốc Giang cũng không nói ra những lời khuyên nhủ dư thừa, thật ra Tống Kình Vũ từ trong những lời nói trước đây của Tổng giám đốc Giang có thể cảm nhận được, Tổng giám đốc Giang cũng không hài lòng với Viên Sơ lắm.
Năng lực của Viên Sơ không phải giỏi nhất trong công ty, coi như là tầm trung, nhưng lòng dạ thì….
Tống Kình Vũ nói qua một lượt những lời mình đã nói với Tổng giám đốc Giang với Ninh Tôn, sau đó nói với anh: “Anh yên tâm đi, loại chuyện này tôi khẳng định sẽ để bọn họ cho Tiểu Du một lời giải thích, tôi sẽ cố gắng ép Viên Sơ rời khỏi công ty, để Tiểu Du sẽ không còn gặp phải cô ta nữa.”
Kết quả như vậy đương nhiên là tốt nhất, bằng không hai người còn ở trong cùng một công ty làm việc với nhau.
Không nói đến Hứa Thanh Du có phải sẽ cảm thấy không được tự nhiên hay không, chỉ nói Ninh Tôn cũng không thể yên tâm được.
Lần này là bịa đặt những lời khó nghe, không chừng lần sau liền nổi lòng độc ác trực tiếp ra tay với Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du mang thai cần mười tháng, bụng sẽ càng ngày càng lớn, hành động sẽ càng ngày càng không thuận tiện, sau này đụng phải chạm phải đều có thể nảy sinh ra ảnh hưởng rất lớn.
Ninh Tôn cảm thấy Viên Sơ chính là một quả bom hẹn giờ, anh thật sự không yên tâm khi hai người bọn họ làm trong cùng một công ty.
Cho nên anh nói: “Kết quả thế này đương nhiên là tốt nhất, nếu như không ổn, tôi có thể sẽ để Tiểu Du thôi việc.”
Tống Kình Vũ đương nhiên cũng nghe ra được Ninh Tôn đã tức giận.
Quả thật là cũng nên tức giận, bịa đặt cũng phân chia mức độ, hôm nay Viên Sơ nói ra những lời đó, cho dù Tống Kình Vũ là một người đàn ông cũng muốn cho cô ta một cái tát.
Không nói với Tống Kình Vũ quá nhiều, Tống Kình Vũ đã đảm bảo rồi, anh cũng liền cúp điện thoại.
Anh muốn cũng chỉ là một câu bảo đảm của Tống Kình Vũ.
Sau đó Ninh Tôn quay về phòng, Hứa Thanh Du đang ngủ say, vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc anh rời đi.
Ninh Tôn thay quần áo, cũng đi đến nằm xuống bên cạnh Hứa Thanh Du.
Anh không biết lúc đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tính cách của Hứa Thanh Du, có thể ép tới nỗi cô tát người khác, còn là đánh cấp trên của mình, có thể biết lời Viên Sơ nói phải khó nghe bao nhiêu.
Ninh Tôn chỉnh lại một chút tóc tai cho Hứa Thanh Du, anh đau lòng cho cô gái nhỏ của nhà mình.
Viên Sơ nói ra những lời đó với người đã có chồng, thật sự là cái gì cũng dám dồn ép.
Ninh Tôn càng nghĩ càng tức giận, chỉ hận trưa nay không thể tự mình cho cô ta một cái tát thật mạnh.
Nằm như vậy một hồi, Ninh Tôn cũng không ngủ được.
Anh và Hứa Thanh Du không giống nhau, Hứa Thanh Du có thể ngủ, anh ngủ không nổi.
Sau đó điện thoại của Hứa Thanh Du đang để ở chỗ anh bắt đầu rung rung.
Ninh Tôn lật người, xem một chút, là Quách Châu gọi điện tới.
Xem ra Quách Châu cũng đã biết xảy ra chuyện gì rồi, Ninh Tôn phải đứng dậy ra khỏi phòng để nhận điện thoại của Quách Châu.
Quách Châu có hơi sốt ruột: “Tiểu Du, bây giờ cô đang ở đâu?”
Ninh Tôn mở miệng: “Là tôi, cô ấy đang ngủ.”.