Để trốn tránh những người này thì vào buổi tối Hứa Thanh Du và Ninh Tôn phải ngủ rất sớm.
Vì điều đó nên sáng hôm sau bọn họ đã thức dậy rất sớm.
Nhưng mà mẹ Hứa dậy sớm hơn hai người họ.
Lúc Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi tắm thì mẹ Hứa đã thức dậy để chuẩn bị buổi sáng.
Bọn họ đang ở thôn làng vùng ngoại ô.
Nhà nhà hộ hộ ở đây đều dậy rất sớm.
Hầu hết những người trẻ tuổi đều đang làm việc bên ngoài, còn lại những người già thì ở nhà để giữ nhà của mình.
Cuộc sống của những người già thì khá lành mạnh.
Vảo buổi tối thì bọn họ ngủ rất sớm, ngày hôm sau thức dậy rất sớm để đi làm việc.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi dạo vài vòng sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Nơi này nằm ở rìa thành phố, mặc dù nhiều nơi đã được phát triển nhưng gần đó vẫn có một số đặc trưng của vùng nông thôn làng quê.
Cuộc sống ở đây cảm thấy thư thái hơn một chút so với thép và bê tông ở trung tâm thành phố.
Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường, cây cối gần đó cũng tươi tốt.
Ninh Tôn vẫn thích nơi này như trước kia vậy
Anh ta nói: “Nếu như chúng ta già rồi thì hãy đến bên đây để dưỡng lão.
Ngày tháng chắc là thoải mái hơn.
Mỗi ngày đều đi dạo như thế này, hoặc là đi đến bên con phố mà hồi trước mình đến đó để ăn những món ăn vặt.”
Khi anh ấy nói đến đây thì Hứa Thanh Du liền cười, “Anh thích đồ ăn bên đó rồi à?”
Ninh Tôn cong cong khóe miệng, “Anh nói với em nhé.
Ngày qua khi anh vừa xuống máy bay thì anh liền thèm món ăn bên đó.”
Phố ăn vặt ở đây cũng hấp dẫn.
Nhưng nếu sáng sớm đến thì không ai mở hàng đâu.
Hứa Thanh Du nói: “Buổi trưa chúng ta qua đó đi, em cũng thèm ăn lắm.”
Không khí thật tốt, hai người thong thả đi dạo, sau đó liền trở về nhà.
Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mẹ Hứa đang cầm điện thoại, nhìn dáng vẻ của bà ấy chắc là đang tính gọi cho bọn họ đấy.
Nhìn thấy hai người đã trở lại, mẹ Hứa liền để điện thoại di động xuống, “Sao đi đâu mà lâu vậy? Đồ ăn đều nguội hết rồi này, nào nào nào, mau ngồi xuống để ăn đi.”
Thái độ của bà ta rất tốt.
Bà ấy làm rất nhiều món, để cho hợp khẩu vị của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.
Sau khi ngồi xuống, mẹ Hứa lại nói: “Con ra ngoài ít thôi.
Vừa mới có thai thì phải chú ý một chút.
Không có chuyện gì thì hãy nằm ở trên giường đi.”
Hứa Thanh Du không đáp trả lại mẹ Hứa bất cứ điều gì.
Cô chỉ cầm đữa và bắt đầu ăn mà thôi.
Mối quan hệ giữa hai mẹ con chưa bao giờ rất thân thiết.
Hứa Thanh Du không trả lời gì.
Vậy nên mẹ Hứa quay sang Ninh Tôn và nói: “ Bên chỗ khách sạn thì mẹ đã sắp xếp hết rồi.
Đợi bên này tổ chức xong có phải là bên con làm không? Bên con định khi nào tổ chức? Đến lúc đó thì mẹ sẽ qua đó.
“
Ninh Tôn chưa kịp nói gì thì Hứa Thanh Du đã nói: “Bên chỗ anh ấy thì vẫn chưa biết lúc nào mới tổ chức được.
Công việc của anh ấy có chút bận, mẹ cũng biết tính chất công việc của anh ấy.
Để khi nào bên chỗ anh ấy có thời gian thì sẽ tổ chức, bây giờ tạm thời thì không tổ chức.
“
Mẹ Hứa có chút ngạc nhiên, “Không tổ chức sao? Sao lại không thể tổ chức được.
Làm gì có việc mà không tổ chức hôn lễ chứ.
“
Hứa Thanh Du không muốn giải thích nhiều với bà ấy, “Bên anh ấy đều là như vậy.
Bên mình tổ chức thôi cũng được.”
Mẹ Hứa cau mày tỏ vẻ có chút không vui.
Hứa Thanh Du quá hiểu bà ấy mà.
Theo lý mà nói thì với dáng vẻ này của bà ấy chắc chắn sẽ phát điên lên cho mà xem.
Lúc trước thì lúc nào cũng như vậy cả.
Nhưng lần này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy ngạc nhiên là mẹ Hứa không có bất cứ hành động tức giận nào.
Bà chỉ cúi đầu cúi cổ để ăn, không nói một câu nào cả.
Có vẻ như số tiền Ninh Tôn đưa cho bà ấy trước đây đã có tác dụng.
Ninh Tôn quay đầu lại liếc nhìn Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du cũng không có bất cứ vẻ mặt nào, cô chỉ cúi đầu ăn phần ăn của mình.
Ninh Tôn cũng không nói gì nữa.
Ba người im lặng ăn cơm, Ninh Tôn dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp, sau đó trở về phòng của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du lại nằm xuống, sau khi ăn xong cô cảm thấy hơi buồn ngủ.
Ninh Tôn không ngủ được, anh nằm ở bên cạnh với cô ấy một chút.
Đợi Hứa Thanh Du ngủ say thì anh đi ra khỏi phòng.
Ngoài đó lại tụ tập rất nhiều người, chắc là nghe nói Hứa Thanh Du đem bạn trai về nhà.
Vì vậy bọn họ muốn qua đây để xem náo nhiệt.
Mẹ Hứa rất nhiệt tình, bà ấy mời những người đó vào nhà rồi ngồi chơi.
Sau đó, bà ấy còn muốn gọi Hứa Thanh Du ra để nói chuyện với bọn họ nữa.
Ninh Tôn đứng ở cửa và nói, “Cô ấy ngủ rồi, đừng gọi cô ấy nữa.”
Mẹ Hứa lầm bẩm vài câu: “Ngủ rồi thì kêu nó dậy đi.
Cũng không là chuyện to tát gì, chẳng lẽ có khách đến mà lại không tiếp à?”
Ninh Tôn lập tức đáp trả lại: “Nếu đã là hàng xóm thì đâu có thể bới móc nhiều thứ như thế chứ?”
Khi anh ấy nói như vậy xong thì mẹ Hứa liền ngẩng đầu lên rồi ngước nhìn anh ta.
Bà ta mím chặt miệng không nói gì rồi sau đó phải tự mình tiếp những vị khách hàng xóm kia.
Ninh Tôn đi tới ngoài cửa hút thuốc, hút nửa điếu thuốc.
Thì anh đi tới cửa, cửa mở ra, liền có thể nghe được những người trong phòng đang nói cái gì.
Những người đó có lẽ không để ý rằng Ninh Tôn đã đến, và nghĩ rằng Hứa Thanh Du cũng đã ngủ.
Vậy nên có thể không nghe thấy họ nói chuyện.
Vậy nên bọn họ nói mà không chú ý trước sau thì cả, đều nói to tiếng lên hết.
Ninh Tôn nghe có người nói: “Tiểu Du này đúng thật cũng giỏi thật, tìm được một nhà chồng có tiền như vậy.
Vậy nên tiền sính lễ bà phải đòi nhiều vào đấy.
Nhà của bà cũng còn A Khải nữa đấy, khi mà A Khải cưới vợ không cần dùng tiền à.
Những thứ này bà phải tính toán kĩ lưỡng ra đấy.
“
Bên chỗ mẹ Hứa vui vẻ ừ một tiếng, “Tôi đều biết những chuyện này.
Nhưng mà Tiểu Du nhà chúng tôi không dễ nói chuyện cho lắm.
Đứa trẻ đó không hiếu thuận lắm đâu.”
Người bên cạnh vội vàng đưa ra chủ ý cho bà ấy, “Không hiếu thuận sao? Nếu như nó không hiếu thuận thì bà hãy có lý với nó.
Cùng lắm thì tính toán hết tất cả nợ nần.
Dù sao bà nuôi nó lớn như vậy, bao nhiêu tiền bà cũng có thể đòi nó cũng được.
“
Mẹ Hứa có vẻ do dự: “Lúc mà con bé lên đại học thì không đòi một chút khoản tiền nào ở trong nhà cả.
Số tiền mà nó đóng tiền học đều là tự mình đi làm thêm kiếm được.
Sau khi nó đi làm thì lúc nào tôi cũng có điện thoại cho nó để đòi tiền.
Nó cũng đưa cho nhà không ít tiền, bây giờ tôi cũng không biết phải mở miệng như thế nào để đòi nó cả.
“
Người bên cạnh chậc chậc lên vài tiếng, “Lúc đó thì bà không biết tính kế lâu dài.
Bà nói lúc đó bà cũng không phải là không có tiền, sau con bé đi học đại học bà không cho nó lấy chứ.
Nếu bà cho nó tiền rồi thì cũng không đến nỗi như bây giờ không dám mở miệng ra để nói những chuyện này.
“
Bản thân mẹ Hứa cũng có chút hối hận, “Ai mà ngờ tới sau này nó sẽ tìm được một người giàu có chứ.
Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ nhiều gì, chỉ nghĩ là nếu sau này nó chẳng có tiền đồ gì.
Vậy thì không phải tiền của tôi bị lãng phí hay sao chứ.
“
Những người bên cạnh lảm nhảm nói: “Ông Hứa nhà bà cũng đã mất rồi, bà cũng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.
Cứ đòi tiền nó đi, không phải nhà chồng của nó có tiền hay sao.
Cho bà một ít cũng sợ hết à, nếu như không được thì bà cứ làm náo loạn lên cho tôi.
Thằng đó không phải là nghệ sĩ hay sao, nghệ sĩ rất chú trọng mặt mũi.
Nếu bà làm mất thể diện của nó thì tôi nói cho bà biết cuối cùng người hối hận chắc chắn là bọn họ mà thôi.
“
Ninh Tôn cắn điều thuốc.
Chỉ mới nghe vài câu nhưng bây giờ anh không nghe nổi nữa.
Anh nhấc chân vào sân và hút nốt nửa điếu thuốc còn lại.
Lúc trước, anh cũng biết Hứa Thanh Du có một cuộc sống cơ cực.
Lúc mà Hứa Thanh Du còn làm trợ lý cho mình, thì anh có nghe thấy Hứa Thanh Du đã từng gọi điện thoại.
Anh ấy cũng không nghe rõ nội dung của cuộc điện thoại.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hứa Thanh Du thì chắc là cô ấy tức giận lắm.
Cô ấy nói mình không có tiền, vẫn chưa được phát lương, cũng không ai chịu cho cô ấy mượn nữa.
Có lẽ lúc đó thì mẹ Hứa ngày nào cũng gọi điện thoại để đòi tiền cô ấy.
Làm sao một cô gái mới ra trường lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?
Hơn nữa, một mình cô ấy ở bên ngoài còn phải ăn uống và tiêu pha nhiều thứ nữa.
Giờ nghĩ lại cũng xót xa cho cô lắm.
Ninh Tôn đứng ở trong sân một hồi, cuối cùng anh quay người đi vào nhà.
Khi những người đó nhìn thấy anh ta đi vào, họ đều ngừng nói và không nói gì nữa.
Ninh Tôn không nhìn họ, đi thẳng vào phòng của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du vẫn đang ngủ, anh nằm xuống bên cạnh Hứa Thanh Du.
Thực ra anh cũng không ngủ được, nhưng mà không nhìn thấy Hứa Thanh Du thì trong lòng anh có chút không yên tâm cho lắm.
Đầu tiên anh chạm vào mặt của Hứa Thanh Du, sau đó cúi xuống và hôn cô, và cuối cùng chạm nhẹ vào bụng cô.
Vừa rồi mẹ Hứa đã hỏi anh ta khi nào tổ chức hôn lễ.
Và bà ta còn nói mình cũng sẽ qua đó để tham gia.
Nếu như theo lý mà nói thì người lớn bên chỗ nhà gái ra mặt là đều vô cùng bình thường.
Lúc đó thì Hứa Thanh Du liền xen vào để ngắt lời của mẹ Hứa.
Hồi nãy thì Ninh Tôn không nghĩ nhiều những bây giờ anh ấy nghĩ chắc là Hứa Thanh Du đã suy nghĩ và lo lắng về mặt này cho mình rồi.
Hai mẹ con Hứa Thanh Du lại đi đến bước đường này, hoàn cảnh này giống như anh và Ninh Bang vậy.
Thật sự khiến cho mình cảm thấy rất bất lực.
Có những người bố, người mẹ như vậy đúng thật là khá thương cho số phận của hai người bọn họ..