Hứa Thanh Du ngủ một giấc đến trưa, khi tỉnh dậy thì cô có chút mơ hồ.
Cô chậm rãi lăn qua lăn lại, liền nhìn thấy Ninh Tôn đang ngồi ở bên cạnh giường, anh tựa vào đầu giường, rồi dán hai mắt mình vào cái điện thoại.
Không đợi Hứa Thanh Du lên tiếng, Ninh Tôn đã lên tiếng trước, “Em tỉnh dậy rồi à.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, cô lấy điện thoại của mình qua để xem, “Em không ngờ mình đã ngủ lâu như vậy rồi.
Ngủ đến nỗi mà em có chút mơ hồ rồi đấy.”
Cô từ từ ngồi dậy, rồi lắng nghe bên ngoài, “Ai vậy? Bên ngoài hình như có người thì phải.”
Đúng vậy.
Những người hàng xóm hồi nãy đến thì vẫn chưa đi về.
Ninh Tôn chưa bao giờ chứng kiến những cảnh tượng như vậy, nên anh thật sự có chút không quen.
Những người đó đã nói chuyện phiếm bên ngoài, nhưng họ không có ý định rời đi.
Nhưng mà chắc bọn họ kiêng kị việc Ninh Tôn còn ở trong phòng nên chắc anh ta vẫn chưa ngủ.
Vậy nên bọn họ liền nhẹ giọng xuống để nói.
Thỉnh thoảng thì có mấy người lớn tiếng lên.
Nhưng mà vấn đề mà mấy người đó nói đã thay đổi thành những thứ khác.
Ninh Tôn nói, “Cũng chỉ là những người hàng xóm gần nhà em mà thôi.
Có những người thì tối qua đã đến nhưng bây giờ lại còn đến nữa.”
Hứa Thanh Du có chút cáu kỉnh, “Vậy thì em không ra ngoài đâu.
Phiền gần chết đi được.
Bọn họ mà nhìn thấy em chắc chắn sẽ càm nhàm nữa đấy cho mà xem.”
Hứa Thanh Du còn có thể chịu được những cuộc nói chuyện càm nhàm bình thường nhưng mà nói tới nói lui toàn nói về tiền tiền và tiền thì thật sự cô có chút không muốn nghe chút nào.
Ninh Tôn cũng không muốn đi ra ngoài.
Hồi nãy mẹ Ninh có gửi tin nhắn cho Ninh Tôn, còn hỏi về tình hình bên anh như thế nào.
Ninh Tôn lại nhịn không được mà nhớ về những lời mà lúc nãy bọn họ đã nói.
Những người hàng xóm này chắc chắn cũng không nói ít lắm đâu.
Nhìn dáng vẻ của mẹ Hứa chắc là bà ấy cũng thường tụ tập với những người này để bàn về những chuyện này.
Những chuyện này thì bàn bạc với người ngoài làm gì chứ.
Bà ấy muốn bao nhiêu thì trực tiếp mở miệng, cứ than vãn và bàn bạc với người ngoài.
Muốn tìm ra cách để đối phó với Hứa Thanh Du hay sao chứ.
Đây có còn là gia đình hay không?
Hoặc là nói đây còn có phải là hành động của một người mẹ hay không?
Vốn dĩ Ninh Tôn khá thích nơi này, nhưng bây giờ ấn tượng của anh đối với nơi này giảm đi rất nhiều.
Hứa Thanh Du lại ngồi đợi một chút.
Cuối cùng thì cô cũng đợi được đám người ngoài kia về hết.
Có lẽ vì buổi trưa bọn họ phải về để nấu cơm nên ai nấy cũng xin về.
Hứa Thanh Du ngồi trên giường, quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ, những người hàng xóm đang cười nói đùa giỡn khi họ bước đi.
Chắc là mẹ Hứa rất vui, bà ấy tiễn những người đó ra đến tận cổng.
Hứa Thanh Du đứng dậy đi ra ngoài và rửa mặt.
Ngay sau khi cô ấy bước ra khỏi phòng tắm, mẹ Hứa bước vào.
Sau khi nhìn thấy cô ấy, mẹ Hứa liền nói: “Con đã tỉnh rồi à, mẹ còn tưởng con còn chưa tỉnh.
Những bác hàng xón muốn tìm con nói chuyện.
Con cũng xem con kìa cứ ở lì trong phòng mà không ra đó tiếp mấy bác ấy.”
Hứa Thanh Du vẻ mặt ủ rũ, “Con vừa mới tỉnh dậy.”
Mẹ Hứa không nói gì nữa, bà vào bếp nấu ăn.
Hứa Thanh Du đứng ở trong sân, đứng đó một lúc, và Ninh Tôn cũng đi ra.
Anh đến đứng phía sau Hứa Thanh Du, nhẹ nhàng ôm cô, “Biết vậy thì chúng ta đến đây trễ một chút.
Như bây giờ còn phải chờ thêm vài ngày nữa.”
Bọn họ nên trở về một ngày trước tiệc cưới, tiệc cưới xong hai người họ liền nhanh chóng rời đi, tự nhiên sẽ không có nhiều như vậy phiền phức.
Hứa Thanh Du nói đúng như vậy thật, sau đó đột nhiên cô quay lại nhìn anh, “Vừa nãy bọn họ qua đây để nói chuyện gì vậy?”
Nếu Ninh Tôn không nghe thấy những cuộc trò chuyện của những người đó, thì thái độ của Ninh Tôn sẽ không thể nào đột nhiên trở nên như thế này.
Ninh Tôn hít sâu một hơi.
Hứa Thanh Du không tin những lời của anh lắm, nhưng nhìn thái độ của Ninh Tôn thì cô không muốn hỏi dò tiếp nữa.
Đợi một lúc thì Ninh Tôn lại lên tiếng, anh hỏi Hứa Thanh Du: “Kết hôn đưa tiền sính lễ là chuyện hợp tình hợp lý, bên chỗ em đây thì thường tiền sính lễ là bao nhiêu vậy? Anh nên đưa bao nhiêu là thích hợp?”
Hứa Thanh Du nhanh chóng nói: “Lúc trước không phải anh đã đưa rồi ư?”
Có lẽ trong lòng cô có chút tức giận, “Số tiền mà anh đã đưa trước kia đã quá đủ rồi.
Đám cưới chứ không phải là bán con gái đâu.”
Tuy nói như vậy, nhưng Ninh Tôn lại cảm thấy tiền lúc trước thì một chuyện, còn tiền sính lễ lại là một chuyện khác.
Để tránh đến lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó nữa.
Anh hôn lên má Hứa Thanh Du, “Hay là đến lúc đó anh đi thương lượng với mẹ em về chuyện này.”
Hứa Thanh Du cau mày, “Anh không cần thương lượng chuyện gì cả.
Để em nói chuyện này với bà ấy.”
Tính tình của Ninh Tôn tốt như vậy.
Đến lúc đó mẹ Hứa muốn được nước làm tới, đòi nhiều tiền hơn thì chắc là anh ấy cũng không tiện mà từ chối.
Những chuyện như này thì để cô thương lượng vẫn tốt hơn.
Ninh Tôn cũng không muốn Hứa Thanh Du ra mặt chuyện này.
Theo những lời mà sáng nay mẹ Hứa đã nói với những người đó thì thật sự bà ấy rất không hài lòng về Hứa Thanh Du.
Chắc là cũng vì tiền bạc, trong những lời nói của bà ta toàn những ý như là Hứa Thanh Du không hiếu thảo.
Nếu như lúc này mà vì chuyện tiền sính vì mà làm cho mối quan hệ của Hứa Thanh Du và bà ấy rạn nứt.
Vậy thì không biết bà ta ở bên ngoài sẽ nói Hứa Thanh Du như thế nào nữa.
Ninh Tôn nghĩ nhiều như vậy, nhưng thực ra Hứa Thanh Du cũng nghĩ ra những điều đó.
Nếu cô đi thương lượng với mẹ Hứa thì chắc chắn bà ta sẽ không đồng ý.
Mẹ Hứa cũng biết tính khí của Hứa Thanh Du như thế nào.
Nếu muốn từ trong túi của cô mà lấy được nhiều tiền hơn thì chuyện này là không thể.
Để rồi đến lúc đó hai mẹ con lại phải cãi nhau.
Nhưng Hứa Thanh Du không sợ, cô ở trong cái nhà này cũng đã chịu đủ lắm rồi.
Vì vậy nếu nói về chuyện ơn dưỡng dục thì không có cách nào để phủi áo được.
Nhưng mẹ Hứa cũng chưa bao giờ cho cô một chút kí ức nào tốt cả trong khoảng thời gian mà cô ở trong cái nhà này.
Nửa đời của cô thì cô thấy mình cũng cảm thấy khá là bi thảm.
Những thứ công ơn của bà ấy thì Hứa Thanh Du cũng đã ghi nhớ lại rồi.
Cũng không phải là vì cái công ơn sinh dưỡng đó mà bà ấy lại muốn thao túng con cái mình chứ.
Cô đã hoàn trả đủ quá rồi, mẹ Hứa không thể tiếp tục dắt mũi cô được nữa.
Cô cũng phải sống cuộc sống của mình nữa chứ.
Cho nên cuối cùng Hứa Thanh Du vẫn là nói, “Để em nói cho.
Nếu như bà ấy có hỏi anh thì anh cứ đổ tất cả những chuyện đó lên em hết đi.
Anh không biết cái tính đó của mẹ em đâu.
Những chuyện như vậy chỉ có thể em thương lượng với bà ấy mà thôi.”
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, sau đó ậm ừ nói: “Không cần phải tiếc tiền đâu.”
Khi anh ấy nói câu này ra thì Hứa Thanh Du liền hiểu ra.
Những người hàng xóm đó chắc chắn đã nói những lời khó nghe.
Hơn nữa, chắc là Ninh Tôn đã nghe thấy những thứ này.
Hứa Thanh Du chỉ cười với Ninh Tôn và không nói gì.
Hai người đứng trong sân một lúc, rồi định đi ra ngoài.
Mẹ Hứa thường ra ngoài chơi mạt chược, nhưng khi Hứa Thanh Du và Ninh Tôn về đây thì bà lại ở nhà.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi ra ngoài thì bà ấy lập tức hỏi: “Hai đứa đi đâu vậy? Muốn đi ra ngoài chơi sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Con muốn đưa anh ấy đi vòng quanh đây.”
Mẹ Tiết liền hỏi lại: “Khi nào thì hai đứa về? Sẽ ở ngoài ăn cơm hay là về nhà ăn? “
Khi bà ấy hỏi như vậy thì Hứa Thanh Du liền hiểu ra được điều gì đó, “Mẹ muốn đi chơi mạt chược hay sao? Vậy thì cứ đi đi, không cần lo cho bọn con.
Chắc là chúng con sẽ ở bên ngoài ăn vậy.”
Cô nói như vậy thì mẹ Hứa liền cười, “Nếu như ở bên ngoài ăn thì buổi tối mẹ sẽ không nấu món gì nữa nhé.
Một mình mẹ thì ăn bừa cái gì để qua bữa cũng được.”
Hứa Thanh Du vẫn nói tiếp, “Hay là bọn con giúp mẹ mua về một phần nhé.”
“Vậy cũng được.
“ Thế cũng được đấy, mẹ Hứa nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc.
Vừa nghe thấy như vậy thôi thì mẹ Hứa liền hưng phấn lên và nhanh chóng hoàn thành công việc để đi chơi mạt chược.
Và chắc chắn là bà ấy thu dọn xong thì sẽ tụ tập để đi chơi.
Hứa Thanh Du quá hiểu bà ấy rồi.
Lúc trước bà ấy cũng như vậy.
Những chuyện như thế này thì Hứa Thanh Du đã quen như cơm bữa rồi nên cô không còn xa lạ gì nữa.
Ninh Tôn đứng bên cạnh Hứa Thanh Du và nhìn mẹ Hứa.
Mỗi gia đình đều có cách chung sống khác nhau, nhưng như mẹ Hứa thì anh ta có chút không thích ứng được.
Mẹ Hứa nhanh chóng dọn dẹp.
Sau đó bà ấy liền gọi điện thoại để hỏi chỗ nào còn tay để chơi.
Bà ấy đúng thật là không khác gì con nghiện mà.
Ở đây có rất nhiều sòng mạt chược.
Nhưng mà bình thường nếu muốn chơi thì phải mời người khác đến nhà, để tụ họp lại mới chơi.
Như vậy mới thú vị và vui hơn nhiều.
Vậy nên chỉ với một cuộc điện thoại thì bà ấy đã tìm đủ người.
Nhìn dáng vẻ của mẹ Hứa hình như rất vui.
Bà ấy nhanh chóng dọn dẹp và sắp sửa đi ra ngoài.
Trước khi đi thì bà ấy nhìn Hứa Thanh Du và nói, “Khi nào thì hai đứa đi vậy hả?”
Hứa Thanh Du liền trả lời: “Bọn con sẽ đi ngay.
Mẹ không cần lo chuyện cửa nẻo đâu.
Mẹ cứ yên tâm mà đi đi, chút nữa bọn con đi thì sẽ biết tự mình khóa cửa thôi.
Bọn con cũng lớn rồi những chuyện này ắt sẽ biết thôi.
Mẹ đừng có lo xa như vậy.”
Chắc là bên chỗ mẹ Hứa có chút gấp gáp.
Bà ấy không nói quá nhiều lời với Hứa Thanh Du, và bà ấy chỉ gật đầu vài cái với Ninh Tôn mà thôi..