Mẹ Hứa hâm nóng đồ ăn rồi sau đó mang ra ghế sô pha, ngồi ở đó ăn cơm.
Bà cũng đã nghe nói đến chuyện của Hứa Thanh Khải ở trường học, thi thoảng nói qua nói lại vài câu, sẽ nhắc đến những chuyện không nên.
Bà rất xót cho Hứa Thanh Khải, trong lòng cảm thấy Hứa Thanh Khải ở trường đã phải chịu uất ức, ăn không ngon, ngủ không yên, áp lực lớn.
Hứa Thanh Khải bị bà ép cho không nói nên lời, “Chuyện này thì có gì mà uất ức, ai đi học mà không thế?”
Mẹ Hứa không hiểu, dù sao bà vẫn rất đau lòng, “Đồ ăn ở trường học cũng không được như ở nhà, con nhìn con mà xem…”
Có lẽ bà ấy đang định nói rằng Hứa Thanh Khải đã gầy đi, nhưng bản thân lại đột nhiên nhớ tới vừa rồi Hứa Thanh Khải bảo mình tăng lên vài cân, thế nên đành nuốt ngược lại câu nói trở về.
Hứa Thanh Khải quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Chị, chị đã mang thai rồi, vậy tính khi nào mới làm đám cưới với anh rể đây?”
Mẹ Hứa cũng nhìn Hứa Thanh Du, cô trả lời, “Anh rể của em bận lắm, anh chị đã đi đăng ký kết hôn rồi, có tổ chức hay không cũng như nhau cả thôi, anh chị định để sau này rồi tính.”
Hứa Thanh Khải gật đầu, “Bây giờ quả thực có rất nhiều người không tổ chức hôn lễ, bảo là phiền phức, nhưng ngẫm lại mới thấy đúng là chuyện ấy rất phiền phức.”
Mẹ Hứa vừa mới nghe hai người bọn họ nói như vậy, vội vàng lên tiếng, “Sao lại phiền phức kia chứ, chẳng lẽ hôn lễ là điều không cần thiết sao?”
Vẻ mặt của bà cực kì nghiêm túc, “Đám cưới chính là dùng để bày tỏ thành ý của nhà trai dành cho nhà gái, sao lại có thể xem như phiền phức được cơ chứ, con thử hỏi xem, có ai kết hôn mà lại không làm hôn lễ không? Nếu như không có một cái đám cưới đàng hoàng thì mất mặt đến nhường nào.”
Ninh Tôn không nói lời nào, trong chuyện này anh không tiện đứng ra.
Hứa Thanh Du chẳng buồn để tâm đến những gì mẹ Ninh nói, chỉ nhìn Hứa Thanh Khải, “Sau khi hai anh chị tổ chức đám cưới ở đây xong sẽ về nhà anh rể dưỡng thai, có thể sẽ rất lâu nữa mới trở lại, nếu em được nghỉ thì có thể đến chỗ chị chơi.”
Hứa Thanh Khải cũng không định trả lời mẹ Hứa, chỉ gật đầu, “Cũng đúng, trong tương lai bụng của chị sẽ càng ngày càng lớn, nhất định phải chú ý an toàn đấy, lần này tổ chức đám cưới, hai người muốn làm lớn cỡ nào?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Chị không muốn làm quá phô trương, chỉ cần tổ chức một hôn lễ như bình thường là được, không làm những chuyện râu ria khác.”
Vừa nghe đến việc không làm những lễ nghi khác, mẹ Hứa ngồi một bên lại muốn lên tiếng phản bác.
Dường như Hứa Thanh Khải đã dự liệu trước được điều này, cậu ta không cho mẹ Hứa cơ hội đáp lại đã quay đầu nhìn bà nói, “Được rồi, được rồi, mọi chuyện cứ để bọn con tự lo liệu, bây giờ tư tưởng của giới trẻ đã thay đổi rất nhiều rồi, không còn giống như những gì mẹ nghĩ nữa đâu.”
Nếu như Hứa Thanh Du nói vậy, chắc chắn mẹ Hứa sẽ nổi giận, nhưng nếu là do Hứa Thanh Khải nói, bà ấy cũng chỉ có thể mím môi không phản bác lại lời nào.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn muốn trò chuyện với Hứa Thanh Khải lâu hơn một trước, nhưng bây giờ có mẹ Hứa ở bên cạnh, rất nhiều chuyện cô định nói lại không thể đề cập đến nữa.
Chính vì vậy, cuối cùng cô đành dẫn theo Ninh Tôn đi vệ sinh cá nhân, sau đó trở về phòng.
Hai người bọn họ cũng không đi ngủ ngay mà ngồi ở trên giường lướt điện thoại.
Chưa đuợc bao lâu, đã có người đến gõ cửa phòng, “Chị, hai người ngủ rồi à?”
Hứa Thanh Du trả lời, “Chưa ngủ, em vào đi.”
Hứa Thanh Khải nhanh chóng mở cửa, cậu nở nụ cười, cầm một dĩa trái cây đi vào, “Mẹ rửa cho hai người đấy, ăn chút trái cây đi.”
Hứa Thanh Du nhìn cậu, “Em xin nghỉ mấy ngày?”
Hứa Thanh Khải đặt dĩa trái cây xuống, “Đợi tham dự hôn lễ của hai người xong em sẽ đi ngay, bây giờ bên phía trường cũng không có việc gì gấp cả, nên em có thể xin nghỉ một khoảng thời gian.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Tụi chị tổ chức hôn lễ vào hôm thứ 4, chiều hôm đó sẽ rời đi.”
Hứa Thanh Khải ngẫm nghĩ rồi nói, “Vậy chiều hôm ấy em đi, hai người không còn ở đây, em cũng nên đi thôi.”
Hứa Thanh Du nói, “Có lẽ mẹ sẽ muốn em ở với bà ấy thêm hai ngày nữa đấy.”
Hứa Thanh Khải lắc đầu, vẻ mặt có phần phức tạp, “Không phải em nhiều lời đâu, nhưng mà suy nghĩ của mẹ thật sự quá cổ hủ, em không thể trò chuyện cùng với bà ấy được.”
Cậu ta có hơi do dự rồi nói, “Thế nên hai người vừa rời khỏi thì em cũng phải đi thôi, đỡ cho mấy người hàng xóm rỗi hơi không có việc gì lại qua đây nói đông nói tây một hồi nữa, em chịu đủ lắm rồi.”
Hứa Thanh Du khẽ cười, “Lúc em về nhà, bọn họ lại đến nói ra nói vào sao?”
“Còn phải nói nữa hay sao.”
Nhắc đến chuyện này, trên khuôn mặt của Hứa Thanh Khải lộ rõ vẻ không vui, “Em thấy phiền chết đi được, chuyện nhà người ta đâu có liên quan gì đến bọn họ đâu, sao cứ thích xen vào thế nhỉ.”
Hứa Thanh Du nở một nụ cười, không trả lời.
Sau đó Hứa Thanh Khải lại hỏi Ninh Tôn mấy chuyện liên quan đến giới giải trí, xem ra cậu chàng thật sự rất muốn dấn thân vào con đường này.
Ninh Tôn kể cho cậu nghe những gì mình biết, nhưng không nhắc đến những chuyện quá nghiêm trọng.
Anh cũng không có ý định hù doạ Hứa Thanh Khải, có những chuyện phải tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được.
Hứa Thanh Khải hỏi một hồi, cuối cùng khi cậu thấy Hứa Thanh Du trông có vẻ như đã thấm mệt mới vội vàng đứng dậy nói, “Vậy hai người nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói tiếp.”
Ninh Tôn gật đầu, Hứa Thanh Khải nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa sắp đóng lại, Hứa Thanh Du nghe thấy giọng nói của mẹ Hứa vọng đến, “A Khải à, con nói chuyện gì với chị con thế, con được nghỉ mấy ngày?”
Hứa Thanh Khải không trả lời, sau khi đóng cửa lại cũng không nghe bên ngoài có động tĩnh gì nữa.
Hứa Thanh Du nằm xuống, “Tính tình của mẹ em ấy à, em còn tưởng rằng chỉ có một mình em không chịu nổi thôi chứ, không ngờ mọi người đều cảm thấy như thế.”
Ninh Tôn nằm xuống bên cạnh Hứa Thanh Du, vòng tay ôm lấy cô, “Có lẽ ai đến tuổi này cũng sẽ như vậy.”
Hứa Thanh Du thở dài, “Chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.”
Ở công ty thì gặp phải những rắc rối đến từ Viên Sơ và Tôn Ngọc, ở đây thì lại phải đối mặt với hàng xóm láng giềng.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Du không khỏi bật cười, “Tại sao trên đời này lại có nhiều phiền phức như vậy?”
Ninh Tôn cũng nghĩ như cô, khoé miệng không kiềm được cong lên, “Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, đợi làm hôn lễ xong là mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi mà.”
Hứa Thanh Du khẽ ừ một tiếng, “Em không muốn quay trở lại đây nữa.”
Ninh Tôn hùa theo cô, “Được được được, sau này chúng ta sẽ không về đây nữa.”
Hai người nằm trò chuyện với nhau một lúc lâu, sau đó mới chịu nhắm mắt lại đi ngủ.
Chưa được mấy giây, Hứa Thanh Du đã nói tiếp, “A Khải cũng đã về rồi, ngày mai chúng ta đi thăm mộ của ba em đi.”
Ninh Tôn đáp được, “Vậy ngày mai chúng ta dậy sớm một chút.”
Hứa Thanh Du khẽ ừ, sau đó ôm eo Ninh Tôn, âm thầm thở dài.
Đêm đó Hứa Thanh Du ngủ không ngon giấc, liên tục mơ thấy những giấc mơ kì lạ, thậm chí cô còn mơ thấy những cảnh tượng khi mình còn nhỏ.
Lúc đó trong nhà vẫn còn rất nghèo khổ, cô đứng ở trong sân, nhìn những đứa trẻ hàng xóm đi ngang qua cửa nhà, trong đó còn có những người bạn thuở nhỏ của cô.
Sau đó chợt cô chợt nghe thấy tiếng có người gọi cô, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Là ba Hứa.
Ba Hứa đứng sau cửa sổ, vẫy tay gọi cô về ăn cơm.
Hứa Thanh Du ngỡ ngàng, nhanh chóng quay người định trở về nhà, nhưng còn chưa kịp bước vào, đã nghe ba Hứa nói, “Con đi mua cho ba một bình rượu.”
Hứa Thanh Du dạ một tiếng, sau đó sờ trong túi mình, không ngờ rằng trong đó thật sự có một ít tiền.
Cô quay người chạy đến tiệm tạp hoá ở gần nhà, quá trình đi mua rượu của cô tương đối mơ hồ, thế nhưng khi cô mang rượu về nhà, ba Hứa đã hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Hứa Thanh Du không khỏi hoảng loạn, tìm khắp nơi ở trong nhà, nhưng không có một ai cả.
Cô lo lắng đến phát điên, vội vàng chạy ra khỏi nhà, rốt cuộc trên đường lại không hề có một bóng người, cô không hỏi thăm được ai.
Cảm giác hoảng loạn này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, đến nỗi Hứa Thanh Du phải tỉnh giấc trong đêm.
Cả người cô lạnh buốt, thân thể cứng đờ như tượng.
Phản ứng đầu tiên của cô đó chính là vội vàng đưa tay lên sờ bụng, lo rằng nỗi sợ vừa rồi sẽ làm ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
Một lúc sau tâm trạng cô mới dần dần bình tĩnh trở lại, xoay người rúc vào trong lòng Ninh Tôn.
Ninh Tôn nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, đắp lại chăn cho cô, có lẽ anh vẫn chưa tỉnh, nhất cử nhất động của anh bây giờ đều là những việc làm từ trong tiềm thức.
Hứa Thanh Du cảm thấy hơi buồn, đã lâu lắm rồi cô không mơ thấy ba Hứa.
Trong giấc mơ, ba Hứa vẫn còn rất trẻ, cô nhớ khi ba Hứa mất, thân thể đã bị bệnh tật tàn phá, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một người bình thường nữa.
Hoá ra trước đây, vẻ ngoài của ông cũng không đến nỗi nào.
.