Ngày hôm sau, Hứa Thanh Du không đi làm.
Hạn nghỉ phép của cô vẫn chưa kết thúc, tiếp theo đây thì nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới tính tiếp.
Về chuyện cô và Viên Sơ xảy ra xung đột thì bên chỗ công ty cũng không ai liên lạc với cô.
Cũng không biết có phải muốn không kết thúc chuyện này hay là sao nữa.
Hứa Thanh Du cũng không phải là muốn phải giải quyết Viên Sơ như thế nào.
Sau lưng của Viên Sơ còn có một chỗ chống lưng, muốn động đến cô ta cũng không phải là việc dễ dàng gì.
Vừa ngủ đến buổi trưa, cô quay người trên giường một hồi, thì điện thoại di động của liền vang lên.
Hứa Thanh Du xem qua điện thoại của mình, cô nhanh chónng nghe điện thoại, bên đầu dây bên kia là Quách Châu.
Sau khi nghe điện thoại thì cô ấy chào hỏi cô Quách trước, cô Quách cũng ừ một tiếng: “Nghe giọng của cô hình như vẫn chưa ngủ dậy đúng không.”
Hứa Thanh Du bật cười, “Đúng thật là tôi chưa ngồi dậy, chỉ mới thức mà thôi.”
Sau đó Quách Châu liền nói: “Buổi trưa nếu có thời gian thì chúng ta gặp nhau đi.
Đi ăn một bữa, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Cô ấy nói như vậy thì Hứa Thanh Du nhất định phải đồng ý, cô liếc nhìn thời gian, còn một lúc nữa thì Quách Châu mới tan sở.
Vì vậy cô nói: “Được, vậy tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ đến công ty tìm cô.”
Hai người họ đều quyết định như vậy rồi đều cúp điện thoại.
Ninh Tôn nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, anh vội vàng chạy tới, “Em tỉnh rồi à.
Có đói hay không? Có muốn ăn gì hay không? “
Hứa Thanh Du ra khỏi giường và đi về phía phòng tắm.
“Cô Quách có điện thoại cho em.
Cô ấy nói trưa nay hẹn em đi ăn, còn có chuyện muốn nói với em.
Em chuẩn bị một chút, chút nữa chúng ta sẽ ra ngoài nhé.”
Ninh Tôn gật đầu, dựa vào cửa phòng tắm nhìn Hứa Thanh Du, “Cô ấy muốn nói chuyện của em hay là của cô ấy vậy?”
Về chuyện này thì Hứa Thanh Du cũng không rõ chuyện này lắm.
Có khả năng là nói chuyện của cô ấy, cũng có thể là nói chuyện của cô.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hứa Thanh Du vừa thay quần áo vừa nói, “Về chuyện của em và Viên Sơ, thì bên chỗ công ty cũng không nói phải giải quyết như thế nào cả.
Vừa hay nhân cơ hội này em sẽ hỏi cô ấy chuyện đó.”
Ninh Tôn không nghĩ tới chuyện khác, chỉ đợi Hứa Thanh Du thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Xe cũng không đi đến cửa công ty, cũng đậu ở gần đó mà thôi.
Hứa Thanh Du gửi tin nhắn cho Quách Châu.
Cô ấy đứng đó đợi một lúc thì thấy xe của Hoắc Minh chạy đến.
Bây giờ thì Hoắc Minh là tài xế riêng của Quách Châu.
Mỗi ngày thì cứ đưa và đón cô ấy đi làm đúng giờ.
Cũng có thể thấy rằng từ trước đến nay mối quan hệ của cả hai luôn tốt đẹp.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn không có xuống xe, mà ở trên xe đợi, một lúc sau Quách Châu mới đi ra, lẽ ra cô ấy nhìn thấy xe của Ninh Tôn.
Vậy nên cô cũng có kêu Hoắc Minh về phía bên này.
Bây giờ, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn mới xuống xe, không cần hỏi Quách Châu, Hứa Thanh Du nói trước, “Tôi không muốn để đồng nghiệp thấy được cảnh tượng này, nên mới dừng xe ở chỗ xa hơn công ty một chút.
Tránh để bọn họ nói này nói nọ.
“
Quách Châu gật đầu, “Vậy thì bây giờ chúng ta tìm một quán để ngồi đi.
Hai người có chỗ nào muốn đi hay không?”
Hứa Thanh Du cũng không có chỗ nào muốn đi.
Bây giờ cô rất đói, thật sự cô không muốn đợi nữa.
Bây giờ cô đã muốn ngồi xuống rồi.
Vậy nên bốn người họ tìm một quán nào đó gần đây để ngồi xuống.
Khi gọi món, Hứa Thanh Du rất nghiêm túc, cô gọi một vài món mình yêu thích rồi đưa thực đơn cho Ninh Tôn.
Quách Châu cũng gọi món xong, Hứa Thanh Du nhanh chóng hỏi cô ấy: “Bên chỗ công ty có nói chuyện của tôi và cô Viên phải giải quyết như thế nào không?”
Khi Hứa Thanh Du hỏi điều này thì Quách Châu liền cười, “Tôi tưởng rằng cô không quan tâm chuyện này đấy.
Sao tôi thấy cô không hỏi chuyện này trong điện thoại.”
Hứa Thanh Du cong cong khóe miệng, “Nếu như cô nói tôi không không quan tâm thì thật sự tôi cũng khá muốn biết.
Nhưng mà nói tôi quan tâm chuyện này lắm thì cũng không đến nỗi đó.”
Quách Châu chần chờ nói: “Viên Sơ từ chức rồi.”
Hứa Thanh Du trừng mắt nhìn, “Cô ấy tự mình từ chức sao?”
Quách Châu gật đầu, nhưng sau đó cô ấy nói: “Tôi thấy chắc là giám đốc Giang đã nói gì với cô ấy đó.
Nếu không thì công việc đang làm ngon lành như vậy thì đâu có từ chức được.
Lúc trước cô ta còn nói với tôi cô ta có tránh nhiệm với công ty lắm mà.
Cô ta còn muốn phát triển lớn mạnh công ty nữa.
“
Hứa Thanh Du do dự mím miệng, “Chẳng lẽ là bị thuyết phục rời đi sao?”
Cô cảm thấy mình có tài đức gì mà mới gây ra một chút mâu thuẫn với Viên Sơ, công ty lại sa thải Viên Sơ thẳng tay như vậy chứ.
Nếu mà bị sa thải thì người đáng ra bị chắc là cô.
Không nói sau lưng có thế lực chống lưng lớn hay nhở.
Luận về năng lực thì Viên Sơ đã mạnh hơn cô nhiều.
Quách Câu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nghĩ chắc là giám đốc Giang đã bất mãn với cô ta từ lâu rồi.
Đừng nhìn giám đốc Giang bình thường thái độ tính khí gì cũng tốt, nhưng mà cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Trong lòng của chúng ta nghĩ gì cũng được, nhưng mà làm ra những hành động trước mặt ông ta thì chắc chắn ông ấy sẽ không vui và không dễ bỏ qua đâu.”
Lần trước, Viên Sơ muốn giở chiêu trò trước mặt giám đốc Giang.
Kết quả lần đó không thành công, còn bị giám đốc Giang để ý nữa.
Sau này khi Viên Sơ và Hứa Thanh Du xảy ra mâu thuẫn thì chắc là giám đốc Giang cũng muốn thuận theo nước mà đẩy thuyền thôi.
Quách Châu nói xong liền cười phá lên, “Không biết bây giờ người trong công ty nói gì về cô hay không nữa?”
Hứa Thanh Du gật đầu sau khi suy nghĩ một lúc, “Nói chung thì tôi cũng biết kha khá đấy.”
Trước đây, Nhã Nhã cũng có xảy ra mâu thuẫn với cô, tiếp theo đó thì từ chức.
Bây giờ đến lượt Viên Sơ có thuân mẫu với cô, lại phải từ chức nữa.
Điểm này có chút đáng sợ, Nhã Nhã là một thực tập sinh, còn có thể hiểu được đôi điều.
Nhưng mà ít nhiều gì Viên Sơ là một nhà thiết kế.
Hứa Thanh Du nói, “Cô nói sau này những người khác thấy tôi có phải tránh mà đi không?”
Quách Châu bật cười, “Có thể đó.
Bây giờ, những người mà dị nghị cô đã phải dị nghị một cách kính trọng rồi đấy.
Hai ngày trước, tôi đi vệ sinh thì có nghe thấy một số người đang nhớ lại có đắc tội cô ở điểm nào không nữa.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, không biết phải nói gì.
Hoắc Minh ngồi bên cạnh cũng có chút cảm khái, “Tôi còn tưởng lần này cô sẽ từ chức.
Ngay cả việc mà công việc tiếp theo của cô tôi cũng đã sắp xếp hết rồi nữa chứ.”
Nói đến đây, Hứa Thanh Du lập tức hỏi lại, “Bên chỗ cô Tôn có nói cái gì không, cô ta chỉ bị gửi văn kiện sa thải thôi à?”
Quách Châu lắc đầu, “Cũng không có chuyện đó.
Đây là việc mà nội bộ công ty quyết định sa thái, cũng không thông báo toàn công ty.
Những chuyện như thế này mà đi nói cho toàn công ty biết thì cũng chẳng còn mặt mũi gì nữa.
Tôn Ngọc ở trong công ty lâu như vậy mà bây giờ mới bị phát hiện.
Điều này chứng minh chỗ bộ phận quản lý làm việc có sai sót.
“
Điều đó có vẻ đúng.
Ninh Tôn chần chờ một hồi nói: “Hiện tại cũng đã ổn rồi.
Hai người phiền phức nhất công ty đều đã rời đi, sau này công việc sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.”
Hứa Thanh Du gật đầu nói phải, sau đó ngẫm lại liền nói sang chuyện khác, “Chính là lần trước tôi đã có nói cô Tôn có ngấm ngầm thương lượng với người mà giở thủ đoạn đó.
Gần đây cô ta như thế nào rồi?”
Quách Châu cũng biết cô ấy đang nói về ai, “Cô ta à, tôi cũng không truy cứu cô ta chuyện gì.
Tôn Ngọc cũng không khai cô ta ra, để cô ta ở lại công ty cũng được.
Tôi cũng chống mắt lên xem thử sau này cô ta còn làm ra được chuyện gì nữa.
“
Những người như cô ta không xứng để cho mình ra tay.
Nếu như sau này trong việc cô ta còn muốn gây khó dễ cho ai đó thì cơ hội còn nhiều lắm.
Thậm chí cô ấy chỉ ra tay một chút thôi cũng đủ ép người đó đi rồi.
Căn bản không cần làm ra rõ như vậy để cho lãnh đạo xử lý chuyện này.
Trong lòng bọn họ có quỷ thì ắt có một ngày sẽ hiện nguyên hình mà thôi.
Cô ta đã gây ra chuyện lớn như vậy rồi.
Nếu như sống chết còn muốn kéo thêm một người xuống để chết chùm nữa thì cũng cho thấy rõ cô ta đúng thật là đồ độc ác.
Hứa Thanh Du thở dài, “Những chuyện này đã được giải quyết, tương lai quả thực sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Quách Châu ừ một tiếng, sau đó nói với Hứa Thanh Du, “Chủ yếu là tôi muốn cảm ơn cô.
Nếu như cô không phát hiện ra những chuyện này thì đến giờ đây chắc tôi vẫn còn bị bọn họ lừa cho như con ngốc.
Cũng không biết đến lúc đó bọn họ cười nhạo sau lưng tôi như thế nào nữa.”
Hứa Thanh Du không nói gì nữa, cô chỉ mỉm cười.
Một lúc sau, các món ăn được dọn lên hết và mọi người bắt đầu ăn.
Kết quả là mới ăn được mấy miếng, điện thoại của Quách Châu lại vang lên.
Cô ấy cũng không lấy ra xem mà cô ấy làm như mình không nghe thấy và tiếp tục cúi đầu ăn thôi.
Hứa Thanh Du hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Quách Châu, “Sau cô không nghe điện thoại đi, chuông điện thoại của cô cứ vang lên mãi kìa.”
Quách Châu ừ một tiếng: “Tôi nghe thấy rồi.
Chắc là bên chỗ Tôn Ngọc điện đến.
Tôi không muốn nghe chút nào”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm, “Bây giờ mà cô ta còn gọi điện thoại cho cô à.
Không phải cô ta bị sa thải rồi sao chứ? Cô ta gọi điện thoại cho cô là muốn làm gì thế, lẽ nào cô ta còn muốn cầu xin cô, muốn cô về công ty xin giùm cô ta trở về đó làm việc nữa sao? Đúng là mặt dày thật, tôi không thể hiểu được đây là loại người gì nữa “
Cô ấy bật cười sau khi nói đến câu cuối cùng, rõ ràng là cô ấy đang nói đùa.
Quách Châu cũng nhếch lên khóe miệng, “Tôi không biết cô ta muốn làm gì.
Lần trước gặp mặt ở công ty, cô ta còn khóc, nói rằng tôi hiểu lầm cô ta.
Nếu như cô ta có suy nghĩ không tốt về tôi thì lúc trước cô ta đã không quan tâm đến tôi như vậy rồi.
Cô ta còn nói chuyện đó là cô Mã cố ý làm như vậy, còn nói cô ấy đang chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và cô ta.
Tôi thật sự là quá bất lực trước chuyện này mà.
“
Nói đến đây thì Quách Châu liền lắc đầu, “Con người của nhà thiết kế Mã thì tôi đã quá hiểu rồi.
Cái gan của cô ấy nhỏ lắm, nếu nói cô ấy đang muốn chia rẽ mối quan hệ của tôi và cô ta.
Thì cũng không cần gây ra môt chuyện lớn vậy đâu.
Cho dù cô ta có nói gì thì tôi cũng không tin đâu, những chuyện như thế này thì chỉ có tay nghe mắt thấy mới có thể rõ được.
Tôi chỉ tin tưởng những gì mà mình nghe thấy và nhìn thấy thôi.
“.