Buổi tối mẹ Ninh đến, bấm chuông cửa là Ninh Tôn đi ra mở cửa.
Hứa Thanh Du đang ngồi trên sofa ăn trái cây, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã không nhận ra mẹ Ninh.
Mẹ Ninh uốn tóc, mặc váy dài, đi giày gót nhọn.
Cả người đã hoàn toàn thay đổi.
Hứa Thanh Du ái chà chà,trêu chọc “Đây là ai vậy ta?” Có phải đi nhầm nhà rồi không? “
Mẹ Ninh cười đi tới, “Gần đây con cảm thấy thế nào? Đứng lên cho mẹ xem nào, mẹ xem bụng có to ra không.
“
Hứa Thanh Du khá là nghe lời, trực tiếp đứng lên, giơ tay quay một vòng cho mẹ Ninh xem.
Mẹ Ninh lắc đầu, “Sao không béo ra vậy, eo vẫn gầy như vậy, thế này thì không tốt, sau này bụng to ra thì sẽ rất mệt.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Có lẽ khi bụng lớn rồi, cân nặng cũng có thể tăng lên, giai đoạn đầu, thay đổi sẽ không quá rõ ràng như đầu.”
Cô không muốn lấy mình làm chủ đề nói chuyện, liền nhìn chằm chằm vào mẹ Ninh, “Gần đây mẹ có chuyện vui vẻ gì phải không? Nhìn mẹ vui vẻ phấn khởi chưa kìa.
“
Mẹ Ninh nói, “Tất nhiên có chuyện vui mừng rồi,mẹ lại lấy được hai cái đại ngôn, không phải cao cấp gì, nhưng cũng không quá thấp, thương hiêu trong nước, phí đại diện cũng được.”
Hứa Thanh Du nhướng mày, “Tốt rồi, chúng con mới đi ra ngoài có vài ngày mà mẹ đã làm được chuyện lớn như vậy.”
Mẹ Ninh đi tới ngồi trên sô pha ngả lưng, cả người lười nhác.
“Cuộc sống càng ngày càng tốt, mẹ liền càng hăng hái.”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn nhìn nhau, Ninh Tôn bước tới nói: “Công việc thuận lợi rồi,có từng nghĩ khi nào thì thành lập gia đình chưa?”
Mẹ Ninh đưa mắt nhìn Ninh Tôn, “Mẹ nói cho con nghe, con bớt nói hưu nói vượn đi.”
Ninh Tôn ha ha cười: “Chuyện của mẹ cho rằng có thể giấu được à?”
Mẹ Ninh trừng hai mắt.
Hứa Thanh Du ở bên cạnh mở miệng, “Chúng con đều có thể thấy được, cũng chỉ có mẹ nghĩ rằng mình giả vờ rất tốt, cái này cũng không phải loại không thể gặp người, giấu giấu diếm diếm để làm gì?”
Không biết có phải Hứa Thanh Du nhìn nhầm không, cô cảm thấy rõ ràng mặt của mẹ Ninh có chút đỏ lên.
Cảm giác này thật là thú vị, cô cho rằng mẹ Ninh tuổi này rồi,những việc đã qua đều đã nghĩ thông suốt, sẽ không có việc gì khiến bà ấy cảm thấy lúng túng nữa.
Mẹ Ninh ấp úng không biết nên phản bác cái gì mới tốt.
Hứa Thanh Du ở bên cạnh lại nói tiếp, “ Con với A Tôn sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của mẹ, chỉ biết đối phương là ai trong long mới an tâm một chút, mẹ luôn che giấu như thế, chúng con thực sự không an tâm nổi”
Sau khi suy nghĩ, cô lại nói: “Hơn nữa, nếu hai người muốn phát triển lâu dài dù sao vẫn nên mang về gặp cho chúng con gặp mặt, đây là chuyện sớm muộn,mẹ không thể tránh được.”
Mẹ Ninh liếm môi, sau một lúc ồ lên.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều nhìn mẹ Ninh, mất thêm hai giây mẹ Ninh mới nói: “Vậy đến lúc đó mẹ sẽ hỏi anh ấy, khi nào anh ấy có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Ninh Tôn lập tức bật cười, “Còn nói không có, lần trước con gọi mẹ, mẹ là đang ở bên ngoài hẹn hò đúng không?”
Chuyện lộ ra rồi, mẹ Ninh cũng trực tiếp thừa nhận, “ Đúng,đang uống trà với anh ấy bên ngoài.
Cứ cho là đang hẹn hò đi.”
Hứa Thanh Du có chút tò mò, “Quen nhau như thế nào vậy ạ?”
Ninh Tôn vẫn đoán được một chút, “ Chính là lúc trước mẹ bị mời rượu, sau đó có người giúp mẹ là người đó phải không?”
Mẹ Ninh vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, là anh ấy.”
Nói đến đây, trên mặt bà mơ hồ mang ý cười, “Sau đó ở bàn tiệc lại gặp nhau,mẹ không biết anh ấy ở đâu biết số điện thoại của mẹ, gọi cho mẹ, sau đó chủ động giới thiệu cho mẹ tài nguyên, rồi cứ thế liền quen nhau.
“
Hứa Thanh Du gật đầu, “Xem ra người này khá là có năng lực.”
Mẹ Ninh thở dài một hơi, “Xem như có năng lực đi, đầu tư vào một số phim điện ảnh và truyền hình, nhưng cũng không phải có quá nhiều tiền, nói thế nào ta, đến lúc đó chúng ta gặp mặt rồi liền biết.”
Ba người ngồi ở đây tán gẫu một lúc, Hứa Thanh Du lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Giữa chừng điện thoại di động của mẹ Ninh rung lên vài lần, chắc là có tin nhắn tới.
Bà ấy không dám xem tin nhắn trước mặt Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, có lẽ là cảm thấy xấu hổ.
Hứa Thanh Du nhìn mẹ Ninh ngáp một cái, cuối cùng cũng tìm được cơ hội rút lui, bà nhanh chóng đứng dậy nói Hứa Thanh Du nên đi nghỉ ngơi sớm, còn bà sẽ đi về.
Thực ra tâm tư của bà ấy, thì không ai có thể biết được.
Ninh Tôn gật đầu, “Mẹ về rồi cũng đừng thức khuya quá, cố gắng đi ngủ càng sớm đi.”
Mẹ Ninh giả vờ không hiểu ý tứ của Ninh Tôn, liền xua tay rời đi.
Hứa Thanh Du đợi mẹ Ninh đi khỏi, mới đứng dậy đi rửa mặt, sau đó trở lại giường nằm.
Chỉ có điều chưa kip nhắm mắt ngủ, điện thoại ở bên cạnh vang lên.
Hứa Thanh Du bấm xem, nhanh chóng trả lời, “A Khải.”
Ở bên kia là Hứa Thanh Khải, Hứa Thanh Khải ừm nói, “Chị ngủ chưa?”
Hứa Thanh Du nói vẫn chưa, liền hỏi cậu: “Sao em gọi cho chị muộn thế? Có chuyện gì sao? “
Hứa Thanh Khải thở dài, “Thiệt ra là cũng có chuyện, em không biết nên nói thế nào nữa.”
Hứa Thanh Du trở mình, “Chuyện gì mà không biết nói như thế nào,chuyện gì thì em cứ nói thẳng ra là được rồi.
Hứa Thanh Khải do dự một lúc rồi mới lên tiếng, “Là như thế này, hôm nay em gọi điện cho mẹ, mẹ đã hỏi em một chuyện, hỏi em đó có nghĩa là gì?”
Suy nghĩ đầu tiên của Hứa Thanh Du chính là, cô và mẹ Hứa trong điện thoại cãi nhau.
Có phải mẹ Hứa gọi điện cho Hứa Thanh Khải để phàn nàn về điều này không?
Cô cau mày, “Mẹ đã nói gì với em?”
Hứa Thanh Khải im lặng một lúc mới nói: “Chuyện như thế này, nói rằng hàng xóm của chúng ta, cụ thể là ai thì em không biết, lúc trước tìm đến mẹ mình, nói rằng bố chúng ta đã đi một thời gian rồi, muốn giới thiệu một người với mẹ.
“
Sau đó em ấy nói tiếp, “Em không phản đối việc giới thiệu cho mẹ, nhưng cá nhân em không tán thành điều đó, mẹ tôi từng nói rằng bà không muốn tìm ai hết, nhưng hôm nay trong điện thoại rõ ràng là bà ấy đã do dự, em nghĩ bà ấy có lẽ vẫn muốn tìm một người bầu bạn, em đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu, và em cũng không biết phải làm thế nào.
“
Hứa Thanh Du chớp mắt, “Không kể người giới thiệu cho mẹ là người như thế nào hay sao?”
Hứa Thanh Khải cũng không rõ, “Mẹ không nói với em, bà ấy chỉ kể chuyện này thôi, sau đó hỏi thái độ của em như thế nào, em không hỏi điều kiện của người đàn ông đó?”
Hỏi Hứa Thanh Du về vấn đề này, nhưng Hứa Thanh Du không biết trả lời như thế nào.
Cô có suy nghĩ gần giống với Hứa Thanh Khải, cô không phản đối, nhưng cô cũng không đồng tình.
Chuyện này vẫn phải để mẹ Hứa quyết định, Hứa Thanh Du do dự một lúc rồi nói: “Chị sẽ không can thiệp đến chuyện này, xem ý của mẹ đã, bà ấy nếu như muốn kiếm thì kiếm, bà ấy nếu không muốn thì kệ đi, bây giờ bà ấy cũng có tiền, bên cạnh có người hay không, cuộc sống trôi qua sẽ không quá tệ.”
Hứa Thanh Khải lại có một nỗi lo lắng khác, “Chủ yếu là em sợ người đàn ông đó đến vì số tiền trong tay mẹ, trước đây chuyện của chị chưa lộ ra, cũng không có ai giới thiệu cho mẹ, sau đó biết chị gả vào nhà có tiền, lập tức liền có người tìm tới mẹ nói muốn giới thiệu bạn đời cho mẹ, sao có thể lại trùng hợp đến như vậy.”
Hứa Thanh Du cảm thấy đó là điều bình thường, ngày nay mọi người đều không thực tế như vậy.
Cô không muốn quan tâm đến chuyện của mẹ Hứa, cho dù là tốt hay xấu, sau khi cô can thiệp thì nhất định sẽ phàn nàn, vì vậy tốt hơn hết là cứ mặc kệ đi.
Hứa Thanh Du nói:” Chuyện này để cho mẹ tự mình giải quyết đi, đều là người lớn như vậy rồi, nửa đời người đã qua rồi, có chuyện gì mà không thể hiểu được, người đó rốt cuộc là người hay ma, thì bà ấy tự mình có thể nhìn thấy được, bà ấy sống lâu hơn chúng ta nhiều, khả năng quan sát tự nhiên cũng chính xác hơn mình.
“
Hứa Thanh Khải ở bên kia thở dài, “Em nghe thấy ý của mẹ cũng muốn thử, hôm qua em đã nhắc nhở bà ấy, nhưng bà ấy dường như không quan tâm đến điều đó.”
Hứa Thanh Du vừa nghe đã muốn cười, cô nghĩ đến mẹ Ninh.
Bất kể phụ nữ bao nhiêu tuổi, đều trở nên ngu ngốc khi yêu.
Vì vậy cô nói: “Nếu bà ấy muốn thử, hãy để bà ấy thử đi, bà ấy có tâm tư như vậy, chắc chắn là không thể ngăn cản được.”Hứa Thanh Du ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rồi mới tới công ty.
Đúng như cô dự đoán trước đó, sau khi đến công ty, những người đó dù trước mặt cô không nói gì, nhưng sau lưng lại hướng về phía cô chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cô biết nguyên nhân vì sao, dường như uy tín của cô trong mắt những người này lại tăng lên rồi.
Cũng không biết đến tột cùng là tốt hay xấu.
Hôm nay Quách Châu giao đơn đặt hàng cho cô, Hứa Thanh Du bận rộn cả buổi sáng, chờ buổi trưa tan làm mới rời khỏi công ty, cô đã nhìn thấy Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ và Ninh Tôn đang đứng cùng nhau, nhìn hai người có lẽ đang nói chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí cũng khá tốt thì phải.
Ít nhất hai người đều đang nở nụ cười trên môi.
Hứa Thanh Du chậm rãi đi qua, nắm lấy cánh tay Ninh Tôn, “Anh Tống, anh tới rồi.”
Tống Kình Vũ quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ôn nhu, “Buổi sáng tôi đi gặp khách hàng, thuận tiện đi ngang qua đây, vừa nhìn thấy Ninh Tôn liền dừng lại nói chuyện phiếm.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu, thấp giọng nói: “Cô giáo Viên từ chức, có phải anh là người đứng sau nhờ đến các mối quan hệ không?”
Tống Kình Vũ cười, “Cô ta từ chức chắc chắn vì cô ta không thể tự mình ở lại được nữa.”
Hứa Thanh Du mím môi, đợi mấy giây sau mới gật đầu, không nói gì nữa.
Tống Kình Vũ không nói chuyện với bọn họ quá lâu, Hứa Thanh Du tan làm đi ra ngoài, Tống Kình Vũ chào hỏi rồi cũng rời đi.
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn lên xe, Ninh Tôn liền nói, “Tự Chi gọi điện thoại tới cho anh, nói con trai anh ấy có sắp tổ chức tiệc đầy tháng, nên lúc đó chúng ta xin nghỉ rồi trở về tham dự.”
Hứa Thanh Du nói: “ Chúng ta sẽ trở về, anh ấy có nói thời gian diễn ra buổi tiệc là khi nào không?”
Ninh Tôn nói, “Tổ chức vào ngày đầy tháng luôn, thời gian như thế tương đối hợp lý, thứ sáu chúng ta sẽ trở về, thứ Bảy tham dự tiệc đầy tháng, Chủ Nhật trở lại, em không cần phải xin phép nghỉ làm.”
Như vậy Hứa Thanh Du yên tâm, cô luôn rất ngại khi phải xin phép nghỉ.
Hai người trở về nhà, mua đồ ăn sẵn từ dưới lầu đem lên, Hứa Thanh Du hiện tại mang mang thai, không có cách nào xuống bếp được, nguyên nhân chủ yếu là mùi dầu khói, mỗi lần ngửi là khiến cô buồn nôn khó chịu.
Ăn cơm xong, cô lên giường đi ngủ một giấc.
Chờ đến giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Hứa Thanh Du ngồi dậy.
Ninh Tôn ngồi ở bên cạnh nói: “Mẹ anh nói tối nay sẽ ăn cơm ở bên ngoài, hẹn hai chúng ta cùng tới đó, chắc là muốn giới thiệu chúng ta với người đàn ông kia.”
Hứa Thanh Du mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghe được những lời này lập tức có sinh khí, “Nhanh như vậy, hôm qua em còn vừa nói chuyện với mẹ xong, hôm nay mẹ đã nghĩ thông suốt rồi.”
Ninh Tôn gật gật đầu, “Mẹ còn gửi cả ảnh cho anh nữa.”
Nói xong anh còn bật màn hình điện thoại đưa cho Hứa Thanh Du nhìn, Hứa Thanh Du nghiêng người nhìn một cái.
Bức ảnh được gửi qua là ảnh tự sướng của mẹ Ninh và một người đàn ông ở gần nhau, mẹ Ninh biểu cảm khuôn mặt còn có chút ngại ngùng.
Người đàn ông kia Hứa Thanh Du không nhận ra, chắc là chưa từng gặp qua.
Người đàn ông tuổi tác có hơi lớn, nhưng nhìn qua thì có thể thấy là người biết điều trung thực.
Hứa Thanh Du thu hồi tầm mắt, ồ một tiếng, rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Ninh Tôn cũng đã thu dọn xong, đợi Hứa Thanh Du thu dọn một chút, hai người liền đi ra ngoài.
Trên đường đi, Ninh Tôn nói: “Lần này trở về tham dự đầy tháng của con Tự Chi, anh sẽ cùng cô Ba nói chuyện công việc, nếu như đàm phán thành công, thì rất nhanh sẽ phải bắt tay vào chuẩn bị.”
Hứa Thanh Du trừng mắt nhìn, nghĩ một hồi mới gật đầu, “Được.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn cô, “Em cũng không hỏi anh khi nào thì bắt đầu làm việc, và làm việc ở nơi nào sao?
Hứa Thanh Du cười, “Em tin tưởng anh có thể sắp xếp tốt những việc này, em cũng không quá lo lắng về những việc này lắm.”
Ninh Tôn gật gật đầu, “Nói có lý.”
Xe đi thẳng đến công ty, Hứa Thanh Du buổi chiều cũng không bận rộn lắm, cũng chỉ ở khu cắt may sửa sang lại.
Thực ra công việc cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng Hứa Thanh Du bỗng tràn đầy nhiệt huyết.
Cuộc sống càng ngày càng tốt, người đáng ghét và những chuyện đáng ghét cũng dần dần rời khỏi cuộc sống của cô, cho dù không có phát sinh thêm chuyện gì tốt, nhưng cô cũng cảm thấy thỏa mãn khi mỗi ngày trôi qua như vậy.
Bận rộn cả một buổi chiều, sau khi tan làm cô theo Ninh Tôn đi đến nhà hàng.
Cửa phòng riêng vừa mở ra, Hứa Thanh Du nhìn thấy mẹ Ninh cùng một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn ăn, hai người đang nói đùa.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn người đàn ông kia, người đàn ông kia chỉ chăm chăm nhìn ly nước trước mặt nhưng rõ ràng là đang rất chăm chú nghe mẹ Ninh nói.
Ninh Tôn chào hỏi hai người trước, khi mẹ Ninh quay đầu nhìn sang, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Người đàn ông đứng dậy nhìn Ninh Tôn, sau đó lại nhìn Hứa Thanh Du, gật đầu, “Hai người tới đây ngồi đi.”
Người đàn ông này không nói nhiều, thời điểm khi gọi món đều quay sang hỏi mẹ Ninh muốn ăn gì.
Hứa Thanh Du vốn dĩ muốn Ninh Tôn hỏi thăm một chút về những điều kiện cơ bản của người đàn ông này, nhưng sau đó lại suy nghĩ lại.
Điều kiện cơ bản của người đàn ông này chắc chắn mẹ Ninh biết rất rõ, nếu bà đã quyết định ở bên người đàn ông này, chắc hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Bà đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi khi ở bên Ninh Bang, cô tin tưởng mẹ Ninh sẽ không đi theo con đường cũ.
Trên bàn ăn, mọi người đều nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, không nói chuyện công việc, cũng không nói về mối mối quan hệ giữa người đàn ông này với mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du cũng không nói nhiều, cô chủ yếu ở bên cạnh lắng nghe.
Người đàn ông này dù sao cũng rất bình tĩnh, dù sao thì tuổi tác cũng có chút lớn, những gì ông ấy nói đều mang đầy kinh nghiệm sống mà ông ấy đã trải qua.
Mẹ Ninh hôm nay nói tương đối nhiều, bà nói gần gây gặp phải một số người và một số chuyện, một số không phải rất buồn cười, nhưng bà lại vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
Người đàn ông bên cạnh nhếch miệng, cũng phối hợp mỉm cười một cái.
Từ quan điểm của Hứa Thanh Du, cô cảm thấy hai người họ rất xứng đôi vừa lứa.
Bầu không khí của bữa ăn này rất tốt, giống như là một bữa cơm nhà, chờ cơm nước xong xuôi, người đàn ông gọi người phục vụ đến thanh toán, trực tiếp đưa một tấm thẻ ra.
Hứa Thanh Du không biết tại sao lại nhớ tới lần trước cô cùng Ninh Tôn đi ăn tối, nhưng Tống Kình Vũ đã dùng thẻ để thanh toán hóa đơn.
Cô rất muốn cười, nhưng hôm đó Ninh Tôn thực sự rất tức giận.
Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng định rời đi, nhưng thấy ý tứ của mẹ Ninh, bà còn có một cuộc hẹn nữa với người đàn ông này.
Vậy thì hai người họ sẽ không làm phiền nữa.
Tách nhau ra ở cửa khách sạn, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vừa ngồi trong xe vừa nhìn mẹ Ninh và người đàn ông ở cửa từ gương chiếu hậu.
Không biết hai người nói gì, nhưng người đàn ông giơ tay vỗ nhẹ lên đầu mẹ Ninh, dáng vẻ giống như đang đối xử với một đứa trẻ.
Hứa Thanh Du chậc chậc chậc mấy lần, “Anh có nhìn thấy không, đây chính là dáng vẻ khi gặp phải đúng người đàn ông của cuộc đời mình.”
Ninh Huyền nghe nàng nói lời này, liền xoay người, giơ tay xoa đầu nàng, “Có phải em cũng muốn anh làm động tác như vậy?”
Hứa Thanh Du phì cười một tiếng, “Thôi đi, anh trở nên như vậy từ lúc nào thế?”
Ninh Tôn khởi động xe đưa Hứa Thanh Du về nhà.
“Một lúc nữa anh sẽ tìm người hỏi rõ lai lịch của người đàn ông này, nhưng mà bữa cơm này anh cảm thấy mẹ anh và ông ta cũng khá hợp nhau.”
Hứa Thanh Du gật đầu, mẹ Ninh không còn là mẹ Ninh của ngày xưa, bà dường như đã trở thành một con người khác trước mặt nam nhân này.
Bà ấy nói chuyện giọng cũng ôn tồn nhỏ nhẹ hơn, một cái nhíu mày, cong cong khóe môi mỉm cười đều mang theo sự dịu dàng ôn nhu mà một người phụ nữ nên có.
Chắc chắn rằng, tình yêu có thể thay đổi hoàn toàn một con người.
.