Lúc Trì Uyên và Cố Tư về đến nhà, bà cụ đã ngồi ở phòng khách, rõ ràng là đang đợi bọn họ.
Hai người vừa bước vào cửa, bà cụ nhanh chóng đứng lên, “Ây dô, đứa nhỏ ngoan của ta, nhanh đến đây, để ta nhìn thử xem nào.”
Đứa nhỏ vẫn còn thức, bây giờ nó biết nhận biết người rồi, nhìn thấy bà cụ thì mở miệng kêu ê a.
Bình thường ở nhà bà cụ rất thích nói chuyện với đứa nhỏ, đứa nhỏ lại nói năng lộn xộn, một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau rất lâu.
Bà cụ không ôm được đứa nhỏ, Trì Uyên đã ôm đứa nhỏ đi qua kia rồi.
Đứa nhỏ đưa tay móc lấy áo của bà cụ, cả người đều nghiêng qua đó, cái miệng nhỏ hướng về gương mặt của bà dán lên đó.
Cố Tư ở bên cạnh bật cười, “Đây là nhớ bà rồi.”
Có lúc không thấy Phương Tố trong một khoảng thời gian dài, nó cũng nghiêng qua cắn mặt Phương Tố như vậy.
Đây giống như là một cách thể hiện sự thân thiết ở độ tuổi này của nó vậy.
Bà cụ vui đến không thôi, đi đến hôn lên mặt đứa nhỏ vài cái, cả mặt đều tràn ngập yêu thương.
Mỗi lần Cố Tư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền không nhịn được mà nhớ đến ông nội của mình.
Nếu như ông còn sống, còn có thể bồng con của cô, như thế tốt biết bao.
Cứ như vậy hôn qua hôn lại một lúc, bà cụ mới mở miệng nói việc chính, bà nói Trì Cảnh sau đó trở về rồi, nhưng chỉ thu dọn đồ đạc xong rồi lại rời đi.
Bà cụ gọi điện thoại cho Trì Cảnh, ý của Trì Cảnh là anh muốn dọn ra ngoài ở, bên đây thật sự ở không nổi nữa rồi.
Bà cụ cũng không ngăn cản anh, có lẽ làm như vậy có thể làm dịu lại bầu không khí căng thẳng của ngôi nhà này.
Nếu không cứ tiếp tục như vậy, bên nhà chú Hai chắc chắn không xong chuyện đâu.
Vốn dĩ Trì Uyên còn dự định đợi Trì Chúc về rồi mới bàn thuận xem nên làm thế nào, bây giờ Trì Cảnh dọn đi rồi, giải quyết như vậy cũng được xem là một cách hay.
Trì Uyên gật gật đầu, “Trễ một chút con gọi điện thoại cho A Cảnh hỏi thử, xem cậu ấy suy nghĩ như thế nào.”
Bà cụ thở dài một hơi, “Việc này a, vỗn dĩ không có gì lớn cả, con người thím hai con có chút điên rồi.”
Trì Uyên cười, “Có lẽ là gấp quá rồi, cứ nhìn thấy chúng ta vây quanh đứa nhỏ, cứ hòa thuận vui vẻ như vậy, bà ấy cũng nóng lòng muốn bồng cháu rồi.”
Cũng có thể, bà cụ nghĩ gì đó liền gật gật đầu.
Những lời dư thừa bà cũng không biết nên nói thế nào, nên chỉ dỗ dành đứa nhỏ, để lòng bà thoải mái hơn.
Trì Uyên và Cố Tư đợi thêm một lúc, đứa nhỏ chơi được một hồi với bà cụ thì buồn ngủ rồi.
Bà cụ cũng mệt rồi, Cố Tư đỡ bà cụ, Trì Uyên bồng đứa nhỏ lên lầu.
Đặt đứa nhỏ vào phòng con nít, Cố Tư về phòng liền lập tức nằm xuống, “Hôm nay không làm được việc gì cả, nhưng lại làm em mệt chết đi được.”
Trì Uyên gật đầu, “Không phải sao, anh cũng cảm thấy mệt.”
Anh bước đến nằm xuống bên cạnh Cố Tư, do dự một lúc, lật người qua hôn Cố Tư một cái, “Muốn ngủ không?”
Cố Tư thở ra một hơi dài, “Không buồn ngủ lắm, chỉ là hơi mệt.”
Trì Uyên gật đầu, “Không buồn ngủ vậy chúng ta làm việc khác đi.”
Cố Tư biết anh đang nghĩ về những việc đó, đẩy cánh tay anh, “Ban ngày ban mặt anh có thể thành thật chút được không?”
Biểu hiện của Trì Uyên rất nghiêm túc, “Còn ban ngày ban mặt, trời sắp tối đến nơi rồi, bà nội và đứa nhỏ cũng ngủ cả rồi, em lại không muốn ngủ, anh cũng không muốn ngủ, không tranh thủ làm những việc khiến người ta vui vẻ, vậy thì lãng phí sinh mệnh biết bao.”
Cố Tư thật sự phục anh rồi, trong miệng toàn là những đạo lý lung tung.
Cô vẫn đẩy Trì Uyên ra, “Buông ra buông ra, trong đầu anh có phải chỉ nghĩ những việc như vậy thôi không?”
Trì Uyên thuận miệng trả lời, “Đúng vậy, nếu không thì còn có thể nghĩ gì được nữa.”
Sau đó anh lại hôn đến, còn nói thêm một câu hàm hồ, “Sinh thêm một đứa thứ hai, tuổi tác chênh lệch không nhiều, như vậy hai đứa nhỏ có thể chơi chung rồi.”
Cố Tư bị anh chọc đến bật cười, “Đứa này còn dỗ không xong, còn muốn sinh thêm một đứa, đến lúc đó trong nhà thật sự là gà bay chó chạy rồi.”
Trì Uyên không quan tâm nhiều như vậy, trong nhà có người làm, Phương Tố và Trì Chúc cũng sẽ giúp đỡ dỗ tụi nhỏ, làm gì có việc vì hai đứa nhỏ mà động trời cơ chứ.
Anh không nói gì nữa, anh cúi xuống lấp đi đôi môi đang định nói chuyện của Cố Tư.
Cố Tư cũng không thật sư muốn cự tuyệt anh, chẳng qua chỉ là một chút thú vị của hai vợ chồng với nhau thôi.
Dằng co một lúc, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến.
Lúc Cố Tư đang đê mê bấu chặt vai của Trì Uyên, “Không muốn sinh đứa thứ hai sớm vậy đâu.”
Động tác của Trì Uyên ngừng lại, sau đó hỏi, “Tại sao?”
Cố Tư nói, “Không công bằng với đứa lớn.”
Trong tức khắc Trì Uyên hiểu ra được ý cô, tiếp tục chuyên tâm vào chuyện chính, “Được, anh biết rồi.”
Trong phòng nhiệt độ tăng cao, ngoài kia trời đã dần dần tối đi.
Cố Tư cũng không biết hôm nay Trì Uyên bị làm sao nữa, vừa rồi anh còn nói mệt, nhưng bây giờ sức lực lại tốt đến một cách lạ kỳ.
Cuối cùng cô bị Trì Uyên dày vò đến sắp bốc hỏa, “Anh sắp xong chưa vậy, không cần chứng mình điều gì ở chỗ em đâu.”
Trì Uyên bị cô chọc cười, “Việc này còn cần chứng minh, không phải em sớm đã biết rồi sao.”
Nói như vậy nhưng anh còn dùng lực đẩy lên một cái.
Cố Tư nghiến răng nghiến lợi, vươn tay nhéo eo anh một cái, “Trì Uyên, em giận rồi đấy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Trì Uyên ngừng lại, sau đó hôn cô, thái độ hòa hoãn rất nhiều, “Được được được, anh biết rồi, anh biết rồi mà.”
Hậu quả để Cố Tư tức giận thật sự rất nghiêm trọng, sẽ không cho anh chạm vào trong một thời gian rất dài.
Điều này làm sao anh chịu được.
Hai người lăn lộn một trận, đến cuối cùng Cố Tư chịu không được nữa nên ngủ thiếp đi.
Trì Uyên ngủ không được, ngồi bên đầu giường cầm điện thoại lên xem.
Điện thoại hiển thị tin nhắn Chương Tự Chi gửi trong nhóm, chụp một tấm ảnh của đứa nhỏ.
Anh nhìn qua một lượt, sau đó lại đặt điện thoại xuống.
Thật ra anh muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đến việc Cố Tư đang ở bên cạnh, nên thôi vậy.
Cứ như vậy một hồi lâu, Trì Uyên đứng dậy đi đến phòng của con nhìn một lát.
Tên nhóc này ngủ rất ngon, cả người toát ra sự đáng yêu và ngây thơ.
Thật ra có nhiều người nói đứa nhỏ nhìn giống anh, nhưng anh lại có cảm giác kỳ lạ là đứa nhỏ lại nhìn giống Cố Tư hơn.
Khiến anh nhìn một cái trong lòng đã mềm nhũn ra.
Thật sự sinh thêm một đứa thì anh cảm thấy có thể đối với đứa lớn hơi không công bằng, sự chú ý và tình yêu của mọi người chắc chắn sẽ phải san sẻ ra cho đứa thứ hai.
Thôi đi thôi đi, vậy thì không gấp nữa.
Anh hôn đứa nhỏ một cái, sau đó trở về phòng.
Cố Tư bị anh giày vò đến tóc mai vẫn còn ướt.
Trì Uyên đi thấm ướt khăn lông, lau một bên mặt cho cô, sau đó cúi đầu hôn Cố Tư như vừa rồi hôn đứa nhỏ vậy.
Tiếp đó anh thay đồ rồi xuống lầu.
Anh gọi điện thoại cho Trì Cảnh.
Trì Cảnh rất nhanh đã nghe máy, giọng nói nghe không nóng không lạnh, “Sao vậy?”
Trì Uyên nói, “Bà nội nói cậu muốn dọn ra ngoài ở, đồ đạc đã thu dọn hết chưa?”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “Nhà đã thuê được từ lâu rồi, sớm đã muốn dọn ra ngoài ở riêng rồi, hôm nay cũng được xem là một cơ hội.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Đó cũng là cách hay, nhưng đến tối vẫn nên quay về một chuyến đi, cậu trực tiếp dọn đi như vậy, bên thím hai chắc chắn lại nghĩ lung tung cho xem, buổi tối quay về mọi người ngồi cùng nhau từ từ nói chuyện, như vậy cũng không trở thành chủ đề để người ta bàn tán.”
Trì Cảnh dường như do dự một lúc, sau đó nói câu được, “Có thể tôi sẽ về trễ một chút, đang dọn vệ sinh ở bên này.”
Trì Uyên không để ý nhiều vậy, bảo cậu ấy trước khi về gọi một cuộc điện thoại, sau đó cuộc điện thoại này cũng bị cắt ngang.
Sau khi đặt điện thoại về vị trí cũ, Trì Uyên lấy từ túi ra gói thuốc, châm một điếu, từ từ hít vào một hơi..