Hôm nay, đúng thật là bà hai đã nói rất nhiều điều.
Hơn nữa, còn nói thêm nhiều điều khó nghe.
Tùy rằng không nói thẳng ra tên tuổi.
Nhưng mọi người cũng không phải là đồ ngốc, ai mà không nghe ra được từ những lời nói ấy chứ.
Lúc đó, suýt chút nữa là Trì Uyên đã nổi nóng.
Cuối cùng thì anh bị Trì Chúc áp xuống.
Nhưng Phương Tố lại không nhịn được, bà ấy còn cãi vã với bà hai mấy câu.
Chắc là bà hai này cũng thấy mình đã đuối lý.
Bà ta chỉ gân cổ cãi vài câu rồi liền im miệng lại.
Khi đó Trì Uyên rất tức giận, nhưng bây giờ anh nghĩ lại thấy cũng không đáng.
Anh cũng biết bà hai đó là người như thế nào rồi.
Nếu như phải so bì với bà ta thì chắc phải tức chết mà thôi.
Vì vậy, anh nói: “Cứ yên tâm đi.
Anh không xem chuyện đó là gì cả.
Cậu cũng đừng để chuyện đó trong lòng nữa.
Thế hệ đi trước thì họ chỉ cần gấp chuyện gì thôi thì sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Hoặc là bọn họ sẽ tưởng tượng ra chuyện gì đó mà căn bản nó không tồn tại.
Chúng ta không để tâm những chuyện đó thì sẽ không sao thôi”
Anh nói như vậy thì Trì Cảnh cũng yên tâm rồi.
Anh ấy nói được rồi, sau đó có chút do dự không biết nói gì.
Hình như vẫn còn cái gì muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra được điều gì cả.
Anh ấy chỉ nói, “Vậy thì cứ như thế này nhé.”
Trì Uyên ừ một tiếng, cuối cùng cúp điện thoại.
Cố Tư quay lại nhìn Trì Uyên, “Là Trì Cảnh à anh?”
Trì Uyên gật đầu, “Đột nhiên anh thấy cậu ta cũng không dễ dàng gì khi có người mẹ như vậy.”
Cố Tư không biết tại sao cô có chút muốn cười.
Lúc trước cô cũng từng có suy nghĩ như thế này.
Cô cho rằng Trì Uyên cũng không hề dễ dàng gì khi có một người mẹ như Phương Tố.
Lúc trước Phương Tố đúng thật là không ra gì.
Nhưng sau này khi Trì Chúc ly hôn với bà ấy thì bà ấy liền nghĩ thông hết mọi chuyện.
Bà ta rất giống với Trì Uyên.
Không hổ là mẹ con, phải mất mới biết trân trọng.
Ở bên kia, Trì Cảnh bỏ điện thoại xuống và dựa vào giường.
Anh ấy đã thuê nhà rất lâu rồi, vốn dĩ là anh ta đã có suy nghĩ muốn dọn ra ngoài ở.
Nhưng mà lúc trước khi anh đó nhắc chuyện này với bố mình thì ông ấy không đồng ý cho lắm.
Chắc là ông ấy cũng nghĩ cho tâm trạng của bà hai.
Nếu anh ta dọn ra ở riêng, chắc chắn bà hai sẽ phát cáu, và có lẽ sẽ lại phải gây chuyện.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng nếu anh ta không dọn đi thì gia đình sẽ gặp rắc rối.
Anh ấy thực sự khó chịu khi nghĩ đến điều này.
Hai ngày trước, bà hai còn giới thiệu cho anh ta mọt người con gái.
Anh ta đã cho bà ấy mặt mũi rồi đi gặp cô ấy.
Nhưng thật sự anh ấy chẳng thích chút nào.
Người con gái đó như mê trai vậy.
Ánh mắt của cô ta như dán trên người của Trì Cảnh vậy.
Không tách cô ta ra được, nói chuyện lại ỏng ẹo, nhìn dáng vẻ rất giả tạo.
Hai người họ ngồi cùng nhau chưa được nửa tiếng thì anh liền cảm thấy không chịu được nữa.
Anh ấy nói không thích thì bà hai lại thấy anh kén cá chọn canh.
Thực ra, Trì Cảnh không có ý từ chối việc tìm bạn gái.
Nhưng mà chuyện yêu đương đến kết hôn đâu nói thành là thành được đâu.
Như kiểu này cũng còn tùy duyên nữa.
Nhưng bà hai không thể hiểu được điều này.
Bà ấy cứ nghĩ là vì Cố Tư mà anh không muốn quen người khác nữa.
Anh cũng không thể không thừa nhận, trước đây mình cũng có chút tình cảm với Cố Tư.
Nhưng đó đã là chuyện của đời nào rồi mà giờ bà ấy còn nhắc đến nữa.
Cũng chỉ có bà hai cứ nhắc lui nhắc tới chuyện này thôi.
Sau đó Trì Cảnh đứng dậy đi rửa mặt.
Anh ấy đứng bên bồn rửa mặt rồi do dự một chút.
Sau đó động tác của anh rất nhanh, rửa xong anh liền quay người trở ra ngoài.
Trì Cảnh đi tìm một bộ quần áo để thay, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Lúc trước khi ở nhà cũ họ Trì thì đến lúc này bà hai chắc chắn sẽ hỏi anh đủ điều.
Hỏi anh ấy muốn đi đâu, gặp ai, đi làm gì.
Nhưng bây giờ anh sống một mình, anh cảm thấy rất tự do, và anh ấy có thể đi ra ngoài bất cứ khi nào anh muốn.
Nếu có về trễ thì cũng không có ai quản cả.
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn trong cuộc đời anh được sống một mình ở bên ngoài.
Anh ấy suy nghĩ một chút rồi cảm thấy cũng có chút bất lực.
Một người đàn ông to xác như vậy rồi mà cứ bị nhốt trong nhà mãi.
Sau khi Trì Cảnh đi ra ngoài thì anh cũng không muốn đi đâu lắm.
Anh do dự một hồi rồi quyết định mình sẽ chạy xe quanh một vòng thành phố để hóng gió.
Nơi nhộn nhịp nhất trong đêm là quán bar, sau một hồi lượn lờ.
Cuối cùng Trì Cảnh cũng đậu xe bên cạnh một quán bar và bước xuống xe.
Trong quán bar rất ầm ĩ.
Còn náo loạn hơn cả khi mà bà hai làm loạn nữa.
Trì Uyên tìm một chỗ ngồi ở khu vực chung và gọi đồ uống.
Cho dù chỉ có một mình, anh cũng gọi một ít đồ ăn, sau đó dựa vào lưng ghế sô pha, vừa uống rượu vừa quay đầu nhìn vào bên trong sàn nhảy.
Cuộc sống của anh trước đây quá đơn điệu, chủ yếu là do ông hai và bà hai quản anh ấy quá chặt, cứ sợ anh ấy sẽ học được thói xấu ở đâu đó.
Thực ra nguyên nhân chủ yếu mà Trì Cảnh nghĩ đó là có lẽ bọn họ đã đặt kì vọng quá lớn với anh.
Bọn họ cứ thích lấy Trì Uyên để so sánh với anh mà thôi.
Cho nên anh không được phép có quá nhiều thời gian của riêng mình, hai người họ sắp xếp thời gian ổn định cho anh.
Vì vậy mà cho tới bây giờ anh chưa từng phóng túng bản thân mình.
Trì Cảnh mới uống hai chai rượu ở đây, liền có người đi tới bắt chuyện.
Ai nói háo sắc chỉ có đàn ông, phụ nữ cũng có vậy.
Hai người phụ nữ đi tới bắt chuyện cùng nhau, nhìn thấy ánh mắt anh ta nheo lại, rõ ràng là đang có ý nghĩ khác.
Trì Cảnh chỉ ngước mắt lên nhìn hai người bọn họ, không nói đến là không có hứng thú hay không, quả thực là liếc mắt nhìn bọn họ một cái cũng cảm thấy như vậy là dư thừa.
Anh ta liền nâng ly rượu lên, nhìn lên và uống cạn ly rượu trong đó, rồi nói: “Cút đi.”
Anh ta từ trước đến nay luôn nhẹ nhàng và dịu dàng, và đây gần như là lần đầu tiên anh ta nói những điều đặc biệt tồi tệ.
Hai người phụ nữ sững sờ một chút, trên mặt lộ ra một chút không tự chủ được.
Đúng thật hai người phụ nữ đó đúng là đã uống rượu nhưng không thể vì như vậy mà bọn họ không cần mặt mũi được.
Vốn dĩ phụ nữ chủ động đến câu dẫn rất dễ cắn câu.
Nhưng không ngờ lại bị người ta hắt một gáo nước lạnh vào mặt và đuổi đi.
Hai người đó xị mặt xuống, chật vật hừ một tiếng, sau đó nắm chặt ly rượu rồi quay người đi.
Trì Cảnh giống như có chút khoái cảm trả thù nhưng cụ thể muốn trả thù ai thì anh cũng chẳng rõ nữa.
Anh lại rót thêm một ly rượu nữa, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy có người ngồi bên cạnh.
Phản ứng đầu tiên của anh ấy là ai đó lại muốn đến làm quen, cảm giác này cũng tồi tệ thật.
Khi phụ nữ đi ra ngoài bị đàn ông bám dai thì bọn họ sẽ cảm thấy phiền.
Nhưng mà khi đàn ông ra ngoài lại bị phụ nữ bám thì có những lúc bọn họ sẽ cảm thấy không thoải mái chút nào.
Trì Cảnh nhíu mày, quay đầu nhìn sang, kết quả trong lòng còn có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh không hề trang điểm lộng lẫy, ăn mặc bình thường.
Sau đó khuôn mặt của cô ấy còn mang vẻ khẩn trương, nhìn về một hướng nào đó.
Trì Cảnh không chủ động lên tiếng, người phụ nữ quay đầu nhìn qua sau vài giây.
Sau đó trong giọng nói của cô ấy còn có chút khẩn cầu, “Tôi chỉ ngồi đây môt chút thôi, có người đang tìm tôi.
Anh cho tôi trốn một chút.
“
Trì Cảnh nhìn về hướng người phụ nữ đang nhìn, quả nhiên có một vài người ở đằng kia đang đi về phía bên này, vừa đi vừa tìm kiếm thứ gì đó.
Một người đàn ông trong đó vẫn đang cầm thứ gì đó che lên trán, trông như thể anh ta đang chảy máu.
Trì Cảnh đột nhiên có hứng thú, “Mấy người đó là do cô đánh à?”
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, “Anh ta muốn giở trò lưu manh.
Tôi phải giết chết anh ta mới được, là anh ta đáng đời.”
Rồi cô lại thì thầm, “Anh có biết cửa sau ở đây ở đâu không? Ở chỗ của chính đã bị người của bọn họ chặn lại rồi.
Tôi không đi ra được, tôi muốn đi ra từ cửa sau.”
Trì Uyên cảm thấy có chút kỳ quái, “Cô không đến đây thường xuyên à?”
Người phụ nữ thở dài nói: “Hôm nay tôi đến đây tìm người.
Kết quả là người không tìm thấy còn xảy ra chuyện như thế đấy.”
Những người đó tiến đến gần bên chỗ này, người phụ nữ đó do dự một chút.
Cô đứng dậy mà ngồi ở một bên khác bên chỗ gần Trì Cảnh.
Cô nép vào người của Trì Cảnh để che giấu cơ thể của mình.
Trì Cảnh chỉ cười nhạt một tiếng, anh ta cũng chẳng nói gì.
Nồng độ rượu trong quán bar này cũng thấp thật.
Tửu lượng của Trì Cảnh cũng không tồi, có khi anh ấy còn theo ông hai ra ngoài để tiếp khách hàng.
Bây giờ uống những loại rượu này như uống nước vậy.
Anh nâng bình rượu lên nhìn.
Quả nhiên là rượu ba độ, hèn gì uống vào như đang uống nước lã vậy.
Người phụ nữ tiếp tục co người lại bên cạnh anh cho đến khi những người đó đi tới nhìn xung quanh.
Cô ấy cố gắng nép vào người của Trì Cảnh để tránh bị nhận ra.
Nhưng kết quả có thể chứng minh được những người đó cũng không phải là người mù.
Họ chỉ nhìn sơ qua thôi cũng có thể nhìn thấy cô ấy.
Trong đó người đàn ông bị đánh chửi tục, sau đó ông chỉ tay vào người phụ nữ: “Cô ta ở đây này, ở đây”.
Người bên cạnh nghe thấy như vậy liền muốn kéo cô ta đến bên đó, “Mẹ khiếp, cô tưởng mình trốn ở đây là không ai phát hiện ư.”
Anh ta đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào người phụ nữ thì Trì Cảnh đã giơ tay bóp chặt cổ tay người kia, “Anh cút đi.”
Đối phương cũng hơi sửng sốt.
Lúc trước anh tưởng Trì Cảnh không quan tâm đến chuyện này.
Có lẽ anh ta không ngờ Trì Cảnh sẽ ra tay giúp đỡ.
Người đàn ông trừng mắt, “Cậu có biết tôi là ai không, chuyện của tôi mà cậu cũng dám nhúng tay vào à.”
Sau khi nói xong, anh ta hét to lên mấy lần, “Anh … này này này, anh thả tôi ra mau.”
Trì Cảnh dùng lực mạnh hơn.
Dù bình thường nhìn anh ta có chút ôn nhã và dịu dàng nhưng anh ta cũng đã có học võ để phòng thân.
Lúc đó, Trì Uyên cũng có đi học một chút về võ thuật để phòng thân.
Anh cũng đã có học đôi chút.
Một phần là Trì Uyên có đi học nên ông hai bà hai cũng muốn anh đi học, để có thể sánh được với Trì Uyên.
Nhưng một phần khác anh cũng có hứng thú với chuyện này.
Cũng không thể nói là một mình anh có thể chấp mười người.
Nhưng mà để phòng thân thì không cần phải nói, thậm chí có gặp những thân thủ tốt thì một mình anh cũng có thể cân được mấy người..