Yêu Lại Từ Đầu 2


Trì Cảnh chần chừ một lát, sau cùng vẫn là khom lưng xuống, kéo người phụ nữ đang lăn dưới mặt đất lên.

Người phụ nữ uống hơi nhiều, ánh mắt lờ đờ mông lung.

Hơn nữa chị ta nhìn thấy Trì Cảnh, liền trực tiếp dán người lên, miệng nói nói cười cười những lời hàm hồ, gọi cái gì mà anh chàng đẹp trai cùng nhau đi đi các kiểu.

Tô Lương cũng hết cách, kéo cánh tay của người phụ nữ lại, khoát lên vai của mình, cố gắng hết sức đỡ lấy chị ta.

Cô không nhịn được mà oán trách: “Làm gì mà uống thành như thế này, trong lòng không thoải mái cũng không thể chà đạp bản thân mình như vậy được.”
Tấm mắt của Trì Cảnh quét qua khuôn mặt của người phụ nữ đang say rượu, người phụ nữ này trang điểm rất đậm, lúc này lớp trang điểm cũng đã lấm lem, nhìn có chút thảm thương không nỡ nhìn.

Hơn nữa tuổi tác của người phụ nữ này đã không còn nhỏ nữa.

Anh vẫn rất khó hiểu, tuổi tác này còn ra ngoài tìm đàn ông, cũng không biết nghĩ như thế nào.

Tô Lương đỡ lấy người phụ nữ, gắng gượng có thể đứng thẳng người, sau đó vẫy tay gọi xe taxi.

Chẳng qua xe taxi cũng không muốn loại ma men như các cô lên xe, Trì Cảnh nhìn thấy mấy chiếc xe rõ ràng không có người, đi ngang qua các cô cũng không dừng lại.

Tô Lương cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Trì Cảnh lấy điện thoại ra, gọi cho người lái xe thuê.

Người lái xe thuê đến rất nhanh, lúc anh ta đến Tô Lương vẫn còn chưa gọi được xe.

Quán bar lại túa ra rất nhiều người, từng người từng người đều gọi được xe rời đi.


Nhìn thấy như vậy, hai người phụ nữ này còn có chút đáng thương.

Trì Cảnh vốn không muốn quan tâm quá nhiều chuyện không đâu như vậy, hôm nay anh đã giúp đỡ người phụ nữ này rất nhiều lần rồi.

Nhưng đi vài bước đến xe của mình, anh lại dừng lại, thật sự là không còn cách nào, lại quay đầu nhìn Tô Lương.

Anh nói: “Đến đây lên xe đi, tôi đưa hai người về.”
Tô Lương có hơi bất ngờ, có điều ngay sau đó liền mỉm cười, vội vàng đỡ người phụ nữ kia đi đến chỗ xe của Trì Cảnh.

Trì Cảnh ngồi ở ghế phó lái, Tô Lương đỡ người phụ nữ ngồi xuống ở ghế sau.

Người phụ nữ cũng không biết là đã tỉnh rượu hay như thế nào, đột nhiên ôm mặt bật khóc, sau đó hùng hùng hổ hổ nói, đàn ông không phải là thứ tốt đẹp gì.

Người lái xe thuê là đàn ông, Trì Cảnh cũng là đàn ông, hai người nhìn nhau một lát, cuối cũng đều quyết định không so đo cùng với một con ma men.

Tô Lương ở bên cạnh vỗ vỗ lưng người phụ nữ, cũng không an ủi gì, chỉ ngồi nghe chị ta mắng chửi.

Người phụ nữ nói năng có chút lộn xộn, bắt được cái gì nói cái đó.

Nhưng Trì Cảnh cũng mơ hồ chắp vá được chị ta đã xảy ra chuyện gì.

Người phụ nữ này hẳn là chị gái của Tô Lương, đã kết hôn.

Nhưng chồng chị ta vừa mới bị chị ta tóm được ở bên ngoài nuôi tình nhân, còn sinh ra một đứa con riêng.

Người phụ nữ bị kích thích, hôm nay cũng muốn ra ngoài buông thả một chút.


Nhưng mặc dù đã buông thả như vậy, trong lòng chị cũng không có chỗ nào cảm thấy thoải mái.

Chị ta khóc rất thương tâm, nhắc tới chị ta đã nỗ lực nhiều năm như vậy, vì sao đổi lại lại là sự phản bội của chồng mình.

Chị nói đứa con riêng kia cũng đã rất lớn rồi, cũng đã chứng minh chồng chị từ lâu đã làm ra chuyện có lỗi với chị.

Chị ta lau nước mắt, thút thít nói: “Cho nên trước kia tốt đẹp thế nào đều là giả dối sao? Cho nên tất cả những sự quan tâm và yêu thương của anh ta với chị đều là đóng kịch ư?”
Cuối cùng Tô Lương chỉ thở dài một hơi, giơ tay ôm lấy chị ấy.

Suốt đường đi người phụ nữ này đều khóc, đều oán trách rồi nói lung tung, mãi cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa khu chung cư của mình.

Tô Lương xuống xe trước, người phụ nữ đã khóc cả một đường đi, cũng không biết có phải là đã tỉnh rượu hay không, còn có thể tự mình xuống xe.

Trì Cảnh chần chừ một chút cũng xuống xe, có điều nhìn thấy hai người phụ nữ đi đường cũng không quá vất vả, anh cũng liền không quan tâm nhiều nữa.

Tô Lương quay đầu nhìn anh, khoát tay với anh: “Cảm ơn anh nhé, hôm nay nếu như không có anh, tình cảnh của tôi đã rất phiền toái rồi.”
Ánh mắt Trì Cảnh quét qua người phụ nữ đứng bên cạnh cô, sau đó nói: “Gặp phải chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, không nên chà đạp chính mình.”
Chắc hẳn người phụ nữ ở bên cạnh cô đã nghe hiểu, ngoảnh đầu đi lau nước mắt rồi không nói thêm lời nào nữa.

Sau đó Trì Cảnh lên xe, xe rời đi rồi, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Tô Lương đang dìu chị của cô đi vào trong khu chung cư.

Trì Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế.

Tối hôm nay vốn muốn ra ngoài thả lỏng một chút, kết quả lại xảy ra những chuyện như thế này.

Anh luôn luôn là người chán ghét phiền toái, kết quả hôm nay bản thân lại tự chọc phiền toái cho mình.


Lái xe về đến nhà, trả tiền cho người lái xe thuê, anh chậm rãi đi lên tầng, sau khi đi vào nhà thì đi rửa mặt trước tiên.

Lăn qua lăn lại một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng có chút cảm giác mệt mỏi.

Sau đó Trì Cảnh thay một bộ quần áo, nằm lên trên giường.

Lúc nhắm mắt lại anh nghĩ đến Tô Lương.

Tuổi Tô Lương không lớn, nhưng nhìn có vẻ rất chững chạc, anh lại nhớ đến chị gái của cô, cũng coi như là một người phụ nữ đáng thương.

Trên thế giới này người đáng thương rất nhiều, buồn vui giữa người với người cũng không giống nhau, nhưng có thể làm như thế nào được, khẳng định phải nhìn thoáng ra, tự mình tìm kiếm lối thoát.

Có đôi khi anh cảm thấy mình cũng đáng thương, luôn bị những chuyện vụn vặt trong gia đình quấy nhiễu.

Trì Cảnh lật người, đối mặt với cửa sổ.

Nằm như vậy một hồi, anh cũng chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này anh ngủ vô cùng thoải mái, bởi vì liên quan đến đồng hồ sinh học, anh dựa theo thời gian thường ngày mà tỉnh dậy.

Sau đó anh sửa soạn lại bản thân một chút, xuống dưới tầng ăn bữa sáng.

Chuyển ra khỏi nhà tổ, nhưng công việc thì vẫn phải đi làm.

Trì Cảnh ăn xong bữa sáng thì đi đến công ty, đến công ty ra khỏi thang máy, đúng lúc gặp Trì Chúc đang đi ở hành lang.

Trì Chúc đang nói với trợ lý gì đó, vừa quay đầu nhìn thấy anh đi đến liền mỉm cười: “Ra ngoài sống đã quen hay chưa?”
Trì Cảnh mở miệng: “Cũng ổn ạ, đã quen rồi.”
Trù Chúc gật gật đầu, sau đó cảm khái một câu: “A Uyên nhà bác ấy à, chính là không đến đi làm, bác cũng sắp bị nó làm cho tức chết rồi.

Nếu như nó có thể hiểu chuyện giống như cháu thế này thì tốt biết mấy.”

Hôm qua ầm ĩ thành như vậy, hôm nay còn đúng giờ giấc đi làm.

Nếu như là Trì Uyên, khẳng đinh hôm nay sẽ nghỉ làm.

Trì Cảnh suy nghĩ một lát mới nói: “Anh ấy ở nhà trông con cũng là chuyện nghiêm chỉnh mà ạ”
Trì Chúc hừ một tiếng: “Chỗ nào cần nó trông, chỉ là nó lười biếng, lấy đứa nhỏ ra làm cái cớ thôi.”
Trì Cảnh không nói thêm gì nữa, hai người đi đến phòng làm việc của chính mình.

Hôm nay Trì Cảnh không có nhiều công việc, sau khi ngồi xuống cũng không vội vã, lấy điện thoại ra tùy ý lướt xem một chút.

Cũng không thấy cái gì làm cho mình cảm thấy hứng thú, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người đi vào là chú hai.

Chú hai đóng cửa lại, sau đó hỏi anh: “Một mình sống như thế nào, có quen hay không?”
Trì Cảnh hơi hơi cau mày, anh đã lớn như vậy rồi, chỉ là chuyển ra ngoài sống mà thôi.

Lại có thể làm cho nhiều người không yên tâm như vậy.

Anh nhìn giống người không thể tự lo liệu cuộc sống của mình hay sao?
Trì Cảnh không nói gì, chú hai đi đến kéo chiếc ghế trước bàn làm việc của anh ra rồi ngồi xuống: “Mẹ con ấy à, là người nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, cả đêm hôm qua không ngủ, cứ luôn nhắc mãi, sợ con ở bên ngoài sống không tốt, sợ con ăn không ngon ngủ không yên.”
Trì Cảnh để điện thoại xuống, rút ra một phần văn kiện: “Con cũng đã lớn rồi.”
“Đúng vậy, ba cũng nói như vậy.”
Chú hai mở miệng: “Con nhà người khác lớn như thế này đều ra ngoài sống một mình, chúng ta giữ con lại ở bên cạnh mình thời gian dài như vậy, còn xem con như trẻ con mà chăm sóc, là chúng ta làm cha mẹ không đúng.”
Sau đó ông lại nói: “Qua một khoảng thời gian sẽ tốt thôi, qua khoảng thời gian nữa, sự tức giận trong lòng mọi người đều chậm rãi tiêu tan, cũng sẽ không còn chuyện gì nữa.”.

||||| Truyện đề cử: Thầm Lặng |||||
Nói xong lời này ông còn chẹp miệng: “Con đừng chê ba nhiều lời, nhưng có một chuyện, ba cũng thật sự sốt ruột, con thật sự là không thích cô gái nào sao? Ba không phải thúc giục con kết hôn, chỉ là con đã từng này tuổi rồi, dù sao cũng phải yêu đương đi chứ, cứ luôn một mình thế này cũng không nên.”
Trì Cảnh bật cười, cô gái mình thích?
Đúng thật là không có.

Anh không nói gì, chú hai cũng không hỏi nữa, vẫn đề này quả thật là có hơi nhạy cảm, hỏi nhiều khẳng định là anh sẽ lại không vui..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận