Vốn dĩ Trì Uyên còn cho rằng số lần anh và Tô Lương tình cờ gặp nhau sẽ không nhiều.
Kết quả không ngờ được tầm nửa tháng trôi qua, anh lại nhìn thấy Tô Lương.
Tối hôm đó anh có buổi tiệc xã giao, còn là trong phòng họp của câu lạc bộ.
Chẳng qua là lần này có mặt của chú Hai.
Người đi cùng với đối tác trong buổi tiệc xã giao này rất đông, vì thế người đi cùng cũng rất nhiều, quản lý của các bộ phận, chú Hai còn có trợ lý cũng đến nữa.
Bữa cơm như vậy càng không cần Trì Cảnh có mặt suốt từ đầu tới cuối tiệc rồi.
Vì thế anh tìm cớ đi vào nhà vệ sinh rồi chuồn đi giữa buổi tiệc.
Trì Cảnh vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó đi đến phòng nghỉ tầng này của câu lạc bộ.
Tường của phòng nghỉ được làm bằng kính một chiều, ngồi bên trong có thể nhìn thấy mọi thứ trên hành lang.
Trong phòng nghỉ có cái bàn nhỏ, bên trên đặt một ít điểm tâm, còn có kẹo nữa.
Trì Cảnh dựa người vào ghế, tiện tay tháo một viên kẹo ném vào miệng, dùng vị ngọt của kẹo lấn át đi vị rượu trong miệng.
Vốn dĩ anh định trốn ra ngoài để bản thân nhàn rỗi một chút, kết quả không ngờ được vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Lương.
Tô Lương khoác trên người bộ quần áo rất sang trọng, rõ ràng cũng là đi cùng lãnh đạo công ty đến để xã giao.
Nhìn dáng vẻ của cô, chắc có lẽ đã uống không ít rượu nên trong người không thoái mái, nên tranh thủ cơ hội này ra ngoài hít thở không khí.
Tóc của Tô Lương được bới lên, đeo một cặp kính màu đen, người khác nhìn vào cảm thấy cả người cô có một loại cảm giác trưởng thành không phù hợp cho lắm với tuổi tác của cô.
Cô cũng không đến nơi khác, chỉ đi ra ngoài hành lang hít chút không khí, sau đó không lâu, phòng riêng bên cạnh lại xuất hiện thêm một người.
Nhìn mặt người đó giống mặt người dạ thú sao đấy, nhưng lại đi đến bên cạnh Tô Lương, vươn tay sờ mặt cô, làm ra dáng vẻ dường như là quan tâm cô còn nói thêm vài câu nữa.
Có lẽ Tô Lương cũng đã quen với hành động của người này rồi, cũng không có biểu hiện kinh ngạc gì cả, chỉ là bước lùi về phía sau vài bước, lên tiếng cự tuyệt.
Người đàn ông không xem điều đó ra gì, sau đó lại đưa tay đặt lên vai cô, lại nói thêm vài câu gì đó.
Nhìn Tô Lương có vẻ vẫn còn muốn lùi về phía sau nữa, nhưng người đàn ông cứ nắm chặt vai cô, cô cố gắng trốn đi nhưng không thành.
Hành lang không còn ai khác, nên gan người đàn ông đó cũng lớn hơn, lại bước đến trước mặt Tô Lương.
Cả người Tô Lương rúc về phía sau, cố gắng hết sức thoát ra khỏi phạm vi khống chế của người đàn ông này.
Người này có lẽ là cấp trên của cô, nên có lẽ cô không dám làm lớn chuyện này.
Trì Cảnh nhìn một lúc lâu, sau đó dời ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Trên thương trường, những loại việc này anh gặp nhiều rồi, trước kia ra ngoài xã giao, bên hợp tác cũng sẽ dẫn theo nữ trợ lý đến.
Sau đó tranh thủ lúc có men rượu trong người mà giở trò với nữ trợ lý.
Trợ lý cũng không tình nguyện, nhưng vẫn phải tươi cười ứng phó.
Lúc đó bọn họ đang ngồi ở bên cạnh, cho dù nhìn không thuận mắt đi chăng nữa, nhưng cũng không thể nói gì.
Những thứ này bọn họ còn thấy được, đoán chừng những chuyện riêng tư không thể nhìn thấy còn nhiều hơn nữa.
Trì Cảnh không phải là người rất tốt bụng, anh không có lòng chính nghĩa như vậy, cho nên loại việc này anh cũng không muốn quan tâm.
Kết quả anh không muốn quản, vậy mà Tô Lương không biết bằng cách nào lại nhìn thấy anh, sau đó hướng về phía anh mà hô lên, “Trì tiên sinh, trùng hợp thật đấy, không ngờ được là lại gặp mặt nữa rồi.”
Trì Cảnh nghe thấy cô lên tiếng, anh tiện tay cầm lấy viên kẹo, từ từ bóc ra.
Anh vốn dĩ không muốn quan tâm những việc như vậy, nhưng qua vài giây không chịu được nữa, Tô Lương lại đi về hướng anh.
Nhưng người bước đến không chỉ có mình Tô Lương, mà còn có cấp trên vừa động tay động chân với cô nữa.
Tô Lương bước vào phòng nghỉ, ngồi xuống đối diện Trì Cảnh, “Trì tiên sinh, vừa rồi lúc tôi nhìn thấy anh tôi còn nghĩ là mình nhận nhầm người nữa đấy chứ, thì ra thật sự là anh à.”
Vị cấp trên đi theo Tô Lương đến nhìn chằm chằm vào Trì Cảnh một lúc lâu, sau đó giữa hai chân mày nhăn lại.
Nhìn bộ dang của hắn có lẽ nhận ra Trì Cảnh, nhưng lại hoàn toàn không dám xác nhận.
Trì Cảnh ừ một tiếng, “Tôi cũng không ngờ lại có thể gặp cô ở đây, công ty của cô đến để xã giao à?”
Tô Lương gật đầu, biểu hiện cố ý thân thiện hơn bình thường, “Lần trước nói là muốn cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng anh thật sự quá bận, tôi còn cho là phải rất lâu sau mới gặp mặt lần nữa, kết quả anh xem đi, hai chúng ta cứ gặp nhau một cách tình cờ như vậy.”
Trì Cảnh biết được suy nghĩ nhỏ nhoi của cô, chẳng qua là muốn mượn mình để thoát khỏi tên háo sắc kia thôi.
Anh ò một tiếng, “Những ngày gần đây thật sự rất bận, vốn dĩ còn nghĩ bụng làm xong việc sẽ gọi điện thoại cho cô, bây giờ xem ra không cần gọi điện thoại cho cô nữa rồi.”
Tô Lương hờ hờ cười lên, biết là Trì Cảnh cố ý nói như vậy, cũng là đang giúp cô.
Cô vén tóc bên tai mình lên, “Vậy ngày mai anh có thời gian không, nếu như ngày mai anh rãnh thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”
Trì Cảnh nói, “Còn ngày mai gì nữa, hôm nay đã gặp mặt rồi, đương nhiên là chọn hôm nay luôn rồi, tiệc xã giao của tôi không gấp, những vị khác của công ty cũng ở đó, tôi có thể rời khỏi.”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, “Cô ở đây đợi tôi một lát, tôi sang phòng riêng nói với bọn họ một tiếng.”
Dứt lời, anh bước từ phòng nghỉ ra, trở về phòng riêng.
Lúc giữa chừng anh rời khỏi không có chút ảnh hưởng gì những người trong phòng riêng cả, chú Hai rất biết cách điều tiết bầu không khí, bọn họ cười nói rất vui vẻ.
Trì Cảnh đi về phía chú Hai, nói vài câu bên tai ông, chú Hai ngây người, quay đầu nhìn anh.
Sau đó Trì Cảnh ra hiệu cho chú Hai.
Chú Hai lập tức hiểu ra, a lên một tiếng, “Lại là mẹ con bảo con về à, phụ nữ mà cả ngày nhiều chuyện, ra ngoài xã giao không yên tâm, cái này không yên tâm cái kia cũng không yên tâm, con quay về nói với bà ấy, những việc ở chỗ ba đều là việc quan trọng, đừng để bà ấy ngày nào cũng suy nghĩ lung tung nữa, đàn ông ra ngoài bàn chuyện làm ăn, uống nhiều một chút có sao đâu.”
Nói xong câu này, chú Hai lại nói với những người khác trong phòng riêng, “Bà nhà tôi, lại gọi điện thoại đến hỏi đông hỏi tây, hai cha con chúng tôi ra ngoài xã giao, mọi người nói bà ấy lo lắng cái gì chứ, cứ nói không yên tâm tôi, một người chính trực như tôi, mà bà ấy ngày nào cũng suy nghĩ lung tung, cứ nghĩ rằng tôi sẽ ở bên ngoài sẽ làm ra chuyện gì.”
Sau đó ông lại đối mặt với Trì Cảnh nói, “Con về đi, nói với mẹ con, ba thật sự không muốn nói với bà ấy nữa, những lời cần nói đã nói đến tám trăm lần rồi bà ấy cũng không nghe.”
Nói đến đây bên cạnh có người bật cười, “Phụ nữ mà, là như vậy đó, ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ, bà nhà tôi cũng vậy, tôi chỉ cần về trễ một chút là bà ấy lại leo lên người tôi ngửi, xem thử trên người tôi có lưu lại hương nước hoa không, kiểm tra xem áo sơ mi có vết son không, tôi cũng cạn lời rồi.”
Chú Hai cười vài tiếng, “Xem ra không chỉ có mình tôi chịu nỗi khổ này, mọi người nói như vậy, vậy thì lòng tôi cũng thoải mái hơn rồi.”
Sau đó Trì Cảnh đứng thẳng người, “Thật ngại quá các vị, vậy thì tôi phải rời đi trước rồi, thật ra là trong nhà có chút việc.”
Những người đó cũng không để ý nhiều như vậy, dù sao chú Hai vẫn còn ở đây, Trì Cảnh vốn dĩ cũng không nói nhiều, có ở lại hay không cũng không có liên quan gì lớn.
Bọn họ cười ha ha nói với Trì Cảnh, “Đi làm việc của cậu đi, nói với mẹ cậu, ba cậu rất thành thật, từ trước đến nay không bao giờ làm bậy ở bên ngoài, bảo bà ấy yên tâm đi, đừng cứ mãi suy nghĩ không đâu nữa.”
Trì Cảnh ừ ừ phản ứng hai tiếng, phản ứng với lời nói của bọn họ, sau đó lại quay người rời đi.
Anh từ phòng riêng bước ra, trong phòng nghỉ đã không thấy giám đốc của Tô Lương nữa.
Chỉ có mình cô đang ngồi trong phòng đợi.
Cũng không biết Tô Lương nói như thế nào với giám đốc của cô ấy, vậy mà hắn có thể rời đi trước.
Trì Cảnh bước đến, không vội rời đi, mà ngồi xuống trước mặt cô, “Tôi nhớ là lúc trước cô nói cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường trong công ty, tiệc xã giao gì mà phải gọi cô đến vậy.”
Tô Lương thở dài một hơi, đối diện Trì Cảnh, cô cũng không giấu giếm gì nữa, “Nào có phải cần tôi đến chứ, chỉ là tên cẩu lãnh đạo của tôi, có lẽ vừa rồi anh cũng thấy rồi đúng không, anh ta chỉ cần nhìn thấy phụ nữ là không động đậy nổi, bên cạnh chỉ cần có một người phụ nữ đi ngang qua, đều không thể bước đến sờ vài cái, nếu không phải tiếc nuối công việc này, tôi đã sớm xử đẹp anh ta rồi.”.