Tô Lương và Trì Cảnh ăn cơm trưa cũng không mất quá nhiều thời gian.
Chờ ăn xong Tô Lương mới thanh toán tiền, đây đối với cô quả thật là một bữa ăn quá xa xỉ.
Lúc trước cô cũng không phải là người keo kiệt.
Nhưng cô cũng rất tiết kiệm, mỗi ngày tiền sinh hoạt đều được tính toán rõ ràng.
Nhưng bây giờ thì khác, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã lên một tầm cao mới và cô có thể bớt bận tâm về nó hơn.
Sau đó hai người trở lại công ty, vừa bước vào sảnh công ty, cô gái ngồi ở quầy lễ tân đã nhìn sang.
Phụ nữ nhìn phụ nữ mới chuẩn xác nhất.
Không biết Trì Cảnh có hiểu hay không nữa.
Nhưng rõ ràng Tô Lương có thể thấy được ánh mắt của những người ở lễ tân tràn đầy sự tò mò và nghiên cứu sâu sắc về chuyện này.
Hoặc là có thể trực tiếp nói, ánh mắt của bọn họ tràn ngập sự nhiều chuyện trong đó.
Tô Lương thu lại ánh mắt, cô cùng Trì Cảnh lên lầu.
Hai người tách nhau ra trước cửa văn phòng của Trì Cảnh.
Trì Cảnh nói với cô: “Cũng đừng có vội vàng gì hết.
Cô cũng mới bắt đầu tìm hiểu mà thôi.
Phải cần nhiều thời gian để tìm hiểu nhiều thứ nữa, đừng có đặt nặng áp lực vào mình qua.”
Tô Lương gật đầu với Trì Cảnh, “Được, tôi đã hiểu.”
Thật ra lúc nãy ăn cơm, nhất thời cô muốn hỏi Trì Cảnh một câu, muốn hỏi anh tại sao lại giúp bản thân nhiều như vậy.
Nhưng khi hỏi câu này, cô cảm thấy hơi thừa, nếu không sẽ khiến bầu không khí hơi ngượng ngùng.
Vậy là lời nói đã ở gần khóe miệng lại bị cô nuốt lại.
Trước khi đến giờ làm việc vào buổi chiều, Tô Lương đã gọi điện thoại cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn cũng đang tìm việc.
Hôm nay tâm trạng của cô ấy rất tốt, giọng nói nghe có vẻ rất lanh lợi.
Tô Lương vốn tưởng rằng tâm trạng của Tô Mẫn sẽ mất một thời gian để điều chỉnh.
Nhưng bây giờ nghe giọng nói của cô ấy thì Tô Lương cảm thấy tình trạng của chị mình đã rất tốt rồi.
.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Tô Mẫn nói bây giờ cô đang tìm việc làm.
Chỉ là những thứ mà mình biết rất ít, vậy nên chỉ xem những công việc có yêu cầu rất ít.
Nhưng dù cho có nộp hồ sơ vào đó thì cô thấy cơ hội mình được tuyển dụng là rất thấp.
Tô Lương do dự nói: “Tiền lương của em đã được tăng gấp đôi.
Vậy thì cứ như vậy trước đi đã.
Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì dùng tiền gấp.
Hay là chị cứ đi học cái gì đi đã, cứ học được việc thì sau này không cần lo không kiếm được việc nữa.
“
Tô Mẫn mím miệng, “Chị sợ làm phiền em quá.”
Tô Lương cười khổ, “Lúc trước em cũng làm phiền chị không ít, Chị đừng có lần nào cũng tính toán rõ ràng với em như vậy.”
Nói xong, cô ấy ngập ngừng một lúc rồi nhấn giọng nói về lương bổng của mình, “Lương của em tăng nhiều rồi, như vậy hai chúng ta đủ sống rồi.”
Ở bên kia Tô Mẫn cũng cười phá lên, “Được.
Nếu em đã nói như vậy thì chị cũng yên tâm rồi.
Để chị xem mình nên học nghề gì đã.”
Hôm nay cô thấy nhiều công việc như vậy.
Nhưng kết quả là không làm được cái nào cả, điều này cũng đả kích cô lắm.
Bây giờ nghĩ về nó, thực sự dường như không có lối thoát nào ngoại trừ việc học một thứ gì đó trước.
Hai người họ cũng không nói quá nhiều qua điện thoại, sau đó liền cúp máy.
Tô Lương hít một hơi thật sau rồi liền nhập tâm vào công việc.
Buổi chiều, công việc của cô đều đầy ắp.
Thực ra công việc lúc trước của cô cũng bận nhưng kiểu bận này cũng không giống như lúc trước nữa rồi.
Bây giờ đã có một mục tiêu, lúc trước chỉ làm những việc một cách mơ hồ.
Cho nên dù bận rộn cả buổi chiều, Tô Lương vẫn cảm thấy bản thân mình tràn đầy sức lực.
Bên chỗ Trì Cảnh tan làm nên anh ấy đi trước.
Lúc rời đi thì Tô Lương cũng có nhìn vào phòng làm việc của anh ấy, phong cách trang trí của căn phòng này cũng khá đơn giản.
Giống như bản thân anh ấy vậy.
Tô Lương dừng lại vài giây trước khi rời khỏi công ty.
Cô đi một mạch về nhà và sau đó cũng có mua một số thức ăn trong siêu thị ở gần khu chung cư.
Về đến nhà, Tô Mẫn đang nằm trên sô pha xem điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu nhìn.
Không đợi Tô Lương nói, cô đã lên tiếng trước, “Chị đã nghĩ kĩ mình nên làm gì rồi.
Chị đã suy nghĩ một ngày trời, chị cũng không có tài gì cả, nhưng nấu ăn lại là thế mạnh của chị.”
Sau đó Tô Mẫn đứng dậy khỏi ghế sô pha và chạy đến chỗ Tô Lương, “Hay là chị đi học làm bánh có được không.”
Vẻ mặt cô có chút ngường ngượng, “Chị cũng có hứng thú với những thứ này hơn, em thấy như thế được không?”
Tô Lương cười nói: “Được đó, chị cứ làm những chuyện mà chị muốn.”
Ít ai có thể phát triển sở thích của mình thành công việc.
Nếu như Tô Mẫn thật sự thích nó, và muốn biến nó thành mối làm ăn thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Thật hiếm thấy Tô Mẫn có thể cười hạnh phúc như vậy trong giây phút này, “Vậy thì cứ quyết định như vậy nhé.
Hôm nay chị có lên mạng tra thử bản thân mình nên học về phương diện nào.
Sau đó ngày mai chị sẽ đi học.”
Tô Lương ừ một tiếng, và một bên hỏi chị ấy một bên cô đi về phía nhà bếp, “Đến lúc đó phí đi học bao nhiêu tiền thì chị cứ nói với em nhé.”
Sau đó Tô Mẫn nói, “Phí đi học thì chị có đấy.
Không lẽ cả cái này mà em cũng đòi quản à.”
Tô Lương vào bếp cười khúc khích, không nói gì nữa.
Hôm nay cô đã mua một vài món ăn và muốn ăn mừng với Tô Mẫn.
Tô Mẫn vào bếp và hỏi cô hôm nay thế nào.
Tô Lương quay đầu lại nhìn cô, khóe mắt và lông mày hiện lên ý cười dịu dàng, “Khá lắm, em cảm thấy khá tốt, thái độ của người trong công ty cũng rất tốt, môi trường cũng vậy, nó cũng rất tốt.
“
Tô Mẫn nói: “Dù sao thì em cũng được anh Trì tuyển vào đó, nên ít nhiều gì bọn họ sẽ cho em một chút mặt mũi thôi.
Như em vậy cũng tính là đi cửa sau đó đúng không?.”
Tô Lương cúi đầu bận rộn đồ vật trong tay, “Em nghĩ cũng tính là như vậy đó.”
Dù sao buổi trưa hôm nay cô và Trì Cảnh đi ăn trưa đã bị nhiều người nhìn thấy.
Lúc chiều khi trở lại công ty, cô còn có vài điểm chưa hiểu và cô có tìm người mà hồi sáng đã giúp cô để hỏi.
Thái độ của người đó đối với cô cũng tốt lắm..
Cô nghĩ rằng nó nên liên quan đến việc cô ấy đi ăn với Trì Cảnh vào buổi trưa.
Sau đó, Tô Mẫn cảm khái một câu.
“Có vẻ như những ngày khó khăn của chúng ta cuối cùng đã kết thúc.”
Cũng đúng thật, Tô Lương cũng cảm thấy vậy.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cô cảm thấy cuộc sống của mình rất mỹ mãn, không chút bực bội nào cả.
Hai chị em đã xào mấy món rồi, hiếm thấy hôm nay Tô Lương mua hai lon bia, “Hôm nay toàn những chuyện vui vẻ, chúng ta uống vài ly đi.”
Tô Mẫn ừ ừ vài tiếng, “Được rồi, hôm nay đúng thật là rất vui.”
Hai người đều không uống nhiều, cũng không dám uống thêm, một người uống một lon mà thôi.
Dù có vui gì đi chăng nữa thì sáng mai bọn họ còn có việc để làm nên không thể uống nhiếu.
Lỡ uống nhiều sáng mai dậy lại mệt hay đau đầu gì thì sẽ có phiền phức lớn cho xem.
Dù cho chỉ mới uống một lon thôi nhưng Tô Lương vẫn có chút choáng.
Cô ngồi trên ghế sô pha để nghỉ một chút.
Sau đó liền cầm điện thoại của mình và trở về phòng.
Do dự hồi lâu, cô gửi tin nhắn cho Trì Cảnh.
Nhưng cô không nói gì nữa mà chỉ nói với Trì Cảnh rằng công việc hôm nay cảm thấy khá suôn sẻ.
Đương nhiên, trong những lời đó cũng có vài ý cám ơn, chỉ là không nói rõ lắm mà thôi.
Cũng không biết bên chỗ Trì Cảnh có đang bận hay không nhưng anh không trả lời cô.
Tô Lương nằm trên giường nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó liền bật cười.
Cuộc sống của cô vốn dĩ luôn buồn phiền, nhưng bây giờ cảm giác như thể tất cả những gì dồn nén trong lòng trước đây không còn nữa.
Nằm được một lúc thì cô mới lăn ra ngủ.
Chỉ là lúc nửa đêm tỉnh lại, Tô Lương ngẩn người ngồi dậy.
Cô tỉnh lại là vì cô đã tỉnh rượu.
Cô vào phòng tắm rửa, thay quần áo, lại sờ điện thoại, phát hiện trên đó có tin nhắn của Trì Cảnh.
Trì Cảnh nói với cô là vừa rồi anh bận, giờ mới có thời gian để trả lời tin nhắn.
Anh nói với Tô Lương là cô phải nỗ lực làm việc vào, sau này sẽ có cơ hội để thăng chức.
Thành thật mà nói, Tô Lương thậm chí không thể nghĩ đến việc liệu mình có được thăng chức hay không.
Theo khả năng của mình, cô đã thấy thật khó tin khi có thể giữ được vị trí hiện tại.
Với năng lực của mình mà cô có thể tìm được một công việc như vậy đã tốt lắm rồi, cô nằm mơ cũng không thể nghĩ tới được có một ngày cô có thể kiếm được mức lương đó.
Những điều này đối với cô như thể một giấc mơ vậy.
Cô chỉ mong mình có thể duy trì trạng thái hiện tại mà thôi, còn những thứ khác thì sau này hẳn tính tiếp vậy
Tô Lương muốn trả lời lại tin nhắn của Trì Cảnh.
Nhưng khi ngước lên nhìn thời gian thì có chút trễ rồi, nên cuối cùng cô đành từ bỏ vậy..