Ngày hôm sau, Tô Lương muốn dọn đến nhà mới.
Cô nói Tô Mẫn dọn dẹp hết tất cả đồ đạc lại.
Sau đó cô tìm công ty chuyển nhà đến đó.
Cô đã sống ở đây được vài năm, nên cô đã mua rất nhiều đồ đạc để trang trí.
Cho dù những thứ này đều là đồ cũ, nhưng vứt bỏ cũng không đành lòng.
Tô Mẫn cũng có sức lắm, chị ấy bảo cô yên tâm đi.
Còn nói thêm nữa là những cái này cô sẽ xử lý tốt những thứ này.
Buổi sáng Tô Lương đến công ty.
Cô bắt đầu tìm số của công ty chuyển nhà, trước đây cô chưa từng sử dụng công ty chuyển nhà, đột nhiên không biết phương thức liên hệ ở đâu.
Khi cô đang ngồi tìm thì cửa của văn phòng cô bị mở ra, có người đã đi vào.
Cô tưởng rằng là người bước vào là trợ lý của Trì Cảnh đến đây để đưa tài liệu cho cô.
Vì vậy cô cũng không ngẩng đầu lên xem, chỉ nói: “Chị Uông à, cứ để trên bàn cho em nhé.”
Kết quả là đợi nửa ngày cũng không nghe thấy ai lên tiếng cả.
Cô ngẩng đầu lên liền bị dọa cho gần chết.
Người đi vào là Trì Cảnh, trên tay cầm một tập tài liệu, đứng cách đó vài bước nhìn cô.
Tô Lương đột nhiên đứng lên, “Anh Trì, là anh à.
Tôi cứ tưởng là chị Uông qua đây đưa tài liệu cho tôi.”
Trì Cảnh ậm ừ một tiếng, đi tới đặt giấy tờ trong tay lên bàn, “Đây là những thứ mà ngày hôm qua cô mới sắp xếp, cũng không có vấn đề gì cả.
Tôi qua đây để báo với cô một tiếng, những chỗ này cần phải ghi chú một chút.”
Tô Lương vội vàng gật đầu trả lời, sau đó Trì Cảnh liền giúp cô chỉ điểm đơn giản về những điều cần phải ghi chú.
Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, nên cô cũng không làm sai ở chỗ nào.
Chẳng qua là những phần phân loại cô không làm quá kĩ mà thôi.
Tô Lương nói rằng cô sẽ chú ý đến mảng này nhiều hơn, Trì Cảnh quay đầu nhìn cô, “Vừa nãy cô muốn làm gì vậy? Hình như cô có chuyện gì đó.
“
Tô Lương thở dài, “Tôi đổi chỗ ở rồi.
Tôi muốn tìm công ty chuyển nhà để giúp tôi dọn đồ đac đến nhà mới.
Nhưng tôi lại không có số điện thoại của công ty chuyển nhà, cũng không biết trên mạng có tìm được hay không nữa.
Tôi có gọi thử nhưng lại gọi không được.
“
Trì Cảnh nói: “Muốn chuyển nhà à.
Tôi có quen biết một số người, hay là tôi nhờ những người đó đến giúp cô.”
Tô Lương đứng hình vài giây, lập tức hỏi: “Anh quen biết công ty chuyển nhà hay sao? Vậy thì phiền anh liên lạc giúp tôi với.
“
Trì Cảnh không biết ai đó từ công ty chuyển nhà, nhưng một người mà anh biết có thể giúp chuyển đồ đạc.
Anh cũng không giải thích nhiều, chỉ ậm ừ, “Được rồi, chuyện tiếp theo cô đừng lo lắng nữa.
Bên cô cứ đóng gói hết tất cả rồi tôi sẽ kêu người qua đó lấy.”
Sau đó, anh ta nói thêm, “Cô nói cho tôi biết địa chỉ nhà mới của cô đi, để tôi gửi nó qua cho cô nhé.”
Tô Lương nhịn không được, trên mặt nở nụ cười, “Được rồi, cám ơn anh rất nhiều, tôi còn lo lắng không tìm được số của công ty chuyển nhà nữa chứ.”
Trì Cảnh chỉ gật đầu, không nói gì nữa, rồi từ phòng làm việc của Tô Lương đi ra.
Anh vừa đi ra thì thấy ông hai, rõ ràng là ông ấy đang tìm anh.
Ông hai đứng ở cửa văn phòng, ông nhìn về hướng của chỗ Trì Cảnh.
Vẻ mặt của ông đầy sự nhiều chuyện.
Trì Cảnh cố làm cho vẻ mặt nghiêm túc hơn, chậm rãi đi tới, “Có phải gần họp rồi hay không?”
Ông hai lắc đầu, giọng điệu không giống như mọi khi.
“Chuyện họp hành gì thì để sau hẳn nói bây giờ có chuyện muốn nói với con này.
“
Trì Cảnh không nói chuyện gì, mở cửa văn phòng đi vào, ông hai theo sau từ phía sau, sau khi vào thì đóng cửa lại.
Trì Cảnh đi về phía bàn làm việc, anh nghe ông hai nói trước: “Hôm qua ba muốn hỏi con về chuyện này đấy.
Người con gái đó có phải là người mà lần trước con ở trước cửa công ty nói đó phải không? Ba nhìn có vẻ cũng giống đấy.
Tốc độ của con cũng nhanh đấy, nhanh như vậy đã đem người ta đến công ty rồi à.
“
Ông ấy nói xong liền bật cười, “Nghe nói con cũng đặc biệt quan tâm cô gái đó lắm nhỉ.
Cô gái đó không có tư lực, không có hoàn cảnh gia đình, và chẳng có kinh nghiệm làm việc nào mà con còn đưa người ta vào làm trợ lý.
Con với thật với ba đi con định làm gì??”
Trì Cảnh bất lực quay đầu nhìn ông hai, “Tính khí của con mà ba còn không biết à.
Nếu như con với cô ấy mà có chuyện gì thì đâu mà để rành rành trước mặt cho ba thấy vậy à.”
Về điểm này thì ông hai cũng có thể hiểu được.
Với cái tính khí này của Trì Cảnh thì anh mà có chuyện riêng gì thì quyết sẽ không để người khác xen vào.
Nếu giữa anh và cô gái này thực sự có cái gì đó với nhau.
Thì làm sao mà anh có thể đem cô đến công ty, còn để người nhà họ Trì thấy được chứ.
Ông hai kéo ghế qua đó ngồi, anh ép giọng xuống: “Nhưng mà ba nói với con nhé, cô gái này cũng không tồi đó.
Hôm qua ba cũng có thăm dò được một ít rồi, tính tình hay gì đều tốt cả, nói chuyện cũng rất dịu dàng.”
Trì Cảnh có chút muốn cười, cũng không biết ngày hôm qua ông hai đã nghe ngóng những tin tức này ở đâu.
Người ta mới đến đây làm việc một ngày, cũng không tiếp xúc gì mấy với người của công ty.
Bọn họ sao có thể nhìn ra tính tình tốt được chứ.
Những người đó cũng đúng thật là.
Chẳng qua là ngày hôm qua thấy anh và Tô Lương có đi ăn với nhau, nên họ thấy anh với Tô Lương có quan hệ mập mờ gì đó.
Vậy nên mới thấy khen cô ấy hết mực như vậy.
Lời nói của những người này sao mà tin được chứ?
Ông Hai không quan tâm đến những điều đó, ông nói thẳng, “Nhưng mà thái độ của con đối với người ta rất khác đó.
Con nói xem từ nhỏ đến lớn có quan tâm đến ai như vậy không, con cũng không có người bạn nào.
Bây giờ con lại nói con với người ta chỉ là bạn bè bình thường, chỉ qua lại một cách bình thường thôi.
Con thấy nói như vậy thì ba sẽ tin sao? “
Trì Cảnh đương nhiên biết mình quan tâm Tô Lương nhiều hơn một chút.
Anh và Tô Lương quen nhau chưa lâu, nhưng anh đã giúp đỡ Tô Lương rất nhiều từ đầu đến cuối.
Nhưng chuyện này anh cũng không biết vì sao, hoặc có thể là một cảm giác của đàn ông muốn bảo vệ người khác mà thôi.
Tô Lương có một cuộc sống khó khăn, cô là một cô gái nhỏ yếu đuối, tính tình cũng ổn nên anh muốn giúp đỡ và giải quyết phần nào những khó khăn mà cô đang gặp phải trong cuộc sống hiện tại.
Nó có thể khác với phong cách thường ngày của anh, nhưng anh không nghĩ rằng mình có những suy nghĩ khác.
Trì Cảnh cũng không biết giải thích như thế nào cho rõ nên không nói gì.
Ông hai ngồi đợi một chút nhưng không thấy Trì Cảnh lên tiếng, vậy nên ông ấy chuyển chủ đề khác: “Hai ngày nữa mẹ con sẽ xuất viện về nhà rồi.
Sức khỏe của bà ấy bây giờ cũng không có gì đáng lo ngại nữa.
Chẳng qua là bà ấy làm quá lên thôi, ngày qua bên chỗ bệnh viện cũng đã nói rồi.
Bà ấy cứ nằm viện như vậy là lãng phí vật tư của bệnh viện.
Trong lòng mẹ con không dễ chịu gì, nhưng không có cách nào khác.
Có lẽ khi về nhà bà ấy lại cãi nhau với ba nữa cho mà xem.”
Trì Cảnh nhún vai khi nghe những lời đó, “Vậy thì có cách nào khác không chứ? Ba mà nói với con thì con cũng chẳng giúp ích được gì cho ba cả.
Con đâu biết làm sao đâu.
“
Ông hai trừng mắt, “Sao mà không có cách gì chứ.
Con không có chuyện gì làm thì hãy siêng về nhà đi.
Mẹ con mà thấy con thì tâm trạng sẽ dễ chịu hơn một chút, bà ấy sẽ không càm ràm ba nữa”
Trì Cảnh cười, lắc đầu, không nói gì.
Với cái tính này của bà hai thì đúng thật làm cho cả nhà họ Trì đều phát rầu luôn.
Ông hai nhìn anh chằm chằm, “Những điều mà ba nói với con, con có nghe thấy không vậy.
Khoảng thời gian này nhớ về nhà nhiều một chút, mẹ con thấy con thì có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn nhiều.
Có thế cuộc sống của bố mới khỏe hơn nhiều, hai người chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, con có hiểu không.
Lúc mà mẹ con ngày nào cũng càm ràm con thì ba ở bên cạnh nói đỡ cũng không ít đấy.
Là người là phải biết ơn đấy.
“
Trì Cảnh nói: “Được rồi, con biết rồi mà.
Ba đừng có nói chuyện này nữa.
Nếu như bị những người cấp dưới trong tay của con biết được chuyện này thì mặt mũi của con để ở chỗ nào nữa chứ.”
Cái gì mà mặt mũi hay không chứ? Trong mắt ông hai không hề có những thứ này.
Ông hai là kiểu sợ vợ vô đối, chỉ cần bà hai có gì không vui thôi thì ông ta là người chịu trận.
Ở nhà ông bị bà hai bắt nạt thảm như vậy, hình tượng thì sớm đã mất hết rồi.
Ông hai cũng không ở trong phòng làm việc của Trì Cảnh quá lâu.
Sau đó ông nói với anh rằng sẽ có một cuộc họp muốn ông đến tham dự, vì vậy ông ấy đứng dậy và rời đi.
Trì Cảnh dựa vào lưng ghế, khoanh tay ngồi xuống chân, do dự một chút rồi cúi đầu phân loại tài liệu cần thiết cho lần gặp mặt sau..