Tô Mẫn bị Tô Lương nhìn đến nỗi không nhịn được nữa, gương mặt hơi ửng đỏ.
Tô Lương biết điều này rất ngại.
Cô cầm đặc sản địa phương qua mở ra, cắn một miếng, sau đó nói, “Chị còn không chịu nói sự thật với em sao, có gì mà phải giấu giếm cơ chứ.”
Tô Mẫn cắn chặt môi, qua một lúc lâu mới lên tiếng, “Cũng không phải là muốn giấu không cho em biết, chỉ là sợ em suy nghĩ nhiều thôi.”
Tô Lương gật gật đầu, tiếp tục nghe Tô Mẫn giải thích, “Chủ yếu là chị vừa mới đến làm, chưa được hai ngày đã có người tặng quà cho chị, chị sợ em hiểu lầm, nên đã gỡ nó ra bỏ vào trong túi xách.”
Tô Lương hỏi cô, “Vậy người tặng quà cho chị là nam đúng không?”
Nếu không thì có gì phải sợ hiểu lầm cơ chứ, nếu là người cùng giới tặng quà, thì cứ thẳng thắn nói ra là được chứ gì.
Tô Mẫn liếm nhẹ môi, qua một lúc lâu mới ừ một tiếng cực kỳ nhỏ.
Tô Lương nhìn dáng vẻ cô như vậy rất là buồn cười, “Nếu trong lòng chị không nghĩ lung tung, sao lại sợ em hiểu làm cơ chứ.”
Tô Mẫn bị câu nói này của cô làm cho giật mình, sau đó nhanh chóng nói, “Em xem, em xem, chị đã biết trước được em sẽ nghĩ lệch theo hướng khác mà, cho nên chị mới che giấu kĩ như vậy, em đừng nghĩ lung tung, chị mới ly hôn, bây giờ không muốn suy nghĩ thêm gì nữa đâu, cũng không có khả năng chuyển sang chuyện khác.”
Tô Lương chậm rãi đưa đồ ăn lên miệng, sau đó nói, “Chị căng thẳng như vậy làm gì, lùi mười ngàn bước nói rằng chị thật sự đã bắt đầu một đoạn tình cảm mới, cũng không phải là chuyện không thể, chị cũng đã ly hôn rồi, cho dù chị có kết hôn cùng người khác đi chăng nữa cũng là điều có thể xảy ra mà, chị không cần tạo cho mình trách nhiệm lớn như vậy đâu.”
Nghe cô nói như vậy Tô Mẫn cũng không nói gì thêm nữa, ánh mắt cô cụp xuống, nhìn dáng vẻ có lẽ đang chìm trong suy nghĩ của mình.
Tô Lương ăn xong đồ ăn trong tay mới đưa tay lên, vỗ nhẹ lên vai của Tô Mẫn, “Nếu như có người thật sự thích chị, đó cũng là việc rất bình thường, chị là một cô gái rất tốt, đàn ông trên thế giới này không phải ai mắt cũng mù như Tôn Triển đâu, chẳng qua lần này hai chúng ta đã nói rồi, nếu chị còn tiếp tục tìm bạn trai, nhất định phải để em xem qua trước, hai chị em mình từ từ cẩn thận xem kỹ càng, không thể ra quyết định dễ dàng như thế được nữa.”
Tô Mẫn nhẹ nhàng gật đầu hai cái, “Được, chị biết rồi.”
Dứt lời cô lại do dự một lúc, cô lại nói, “Thật ra chị không có ý định tìm bạn trai nữa, chị cảm thấy một mình cũng rất tốt, có những lúc tìm được một nửa còn lại, thứ mình có được lại không phải là ấm áp và có chỗ dựa vào, mà là quá nhiều phiền phức.”
Cô cũng là nhất thời tâm trạng, trải qua khoảng thời gian thất vọng trong hôn nhân, cô sớm đã mất đi những suy nghĩ ngây thơ hồn nhiên ngày trước rồi.
Suy nghĩ bây giờ của cô cũng không thể xem là tiêu cực, nhưng cũng không hề có sự lạc quan.
Đối với hôn nhân cô không còn khao khát gì nữa, cô cảm thấy cuộc sống một mình tự do tự tại như Tô Lương thật ra cũng tốt.
Thậm chí vào khoảng thời gian cô và Tôn Triển làm ầm ĩ ly hôn, cô rất ngưỡng mộ Tô Lương.
Nếu như lúc bắt đầu cô có thể như Tô Lương nhìn thoáng hơn, dứt khoát không tìm một nửa còn lại, những ngày tháng kia chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Tô Lương quay qua cầm lấy tay của Tô Mẫn, “Cũng không thể suy nghĩ như vậy, không thể tại vì một cây cổ thụ như Tôn Triển, chị lại cảm thấy cả một khu rừng kia đều không xứng đáng được, trên đời này vẫn còn người đàn ông tốt, nhưng còn phải xem chúng ta có vận may gặp được hay không, gặp không được thì cứ duy trì trạng thái như bây giờ, nếu có thể dĩ nhiên vẫn cần tiến về phía trước, không cần sợ hãi như vậy, có thể tiếp sau đó thứ chào đón chị là một cuộc sống đặc biệt tuyệt vời.”
Có đôi lúc Tô Mẫn rất khâm phục Tô Lương, chuyện gì cô cũng có thể nhìn thoáng ra được.
Thật ra Tô Mẫn cũng nhìn ra được, cuộc sống của Tô Lương không được tốt lắm, cô đang nói đến lúc Tô Lương chưa đổi công việc.
Nhưng thời điểm đó Tô Lương nhìn có vẻ dường như rất biết cái gì gọi là đủ, từ trước đến nay Tô Lương chưa bao giờ than vãn với mình là cuộc sống không như ý, ngược lại hoàn toàn với cô, mỗi lần gặp phải việc gì Tô Lương đều an ủi khuyên răn cô.
Có lúc Tô Mẫn cảm thấy bản thân lớn hơn Tô Lương hai tuổi thật sự là lãng phí rồi.
Hai chị em cũng không nói qua nhiều, hôm nay Tô Lương hơi bận, bây giờ mệt rồi chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Một lúc sau cô đi rửa mặt, sau đó quay về phòng.
Trước khi ngủ, cô đứng bên cửa sổ hướng ánh mắt ra ngoài nhìn một hồi.
Vì hoàn cảnh căn nhà cô thuê cũng tạm được, từ cửa sổ bên này vừa đúng lúc có thể nhìn thấy vườn hoa của tiểu khu.
Cô được xem là điển hình của việc ngủ sớm dậy sớm, thật ra bây giờ ở ngoài kia còn rất nhiều người đang đi dạo.
Chẳng hạn như trong vườn hoa của tiểu khu, có rất nhiều ông cụ bà lão đang tản bộ.
Trước kia Tô Lương không bao giờ có tâm trạng nhìn những thứ này đâu, nhưng hiện tại nhìn thấy những người lớn tuổi kia nhàn nhã sống qua từng ngày, đột nhiên trong lòng cô lại sản sinh ra một cảm giác rất vô tư, không suy nghĩ gì nhiều.
Cô cảm thấy có lẽ bản thân sau này cũng có thể như vậy, làm một người ung dung tự tại, làm một bà lão không bị cuộc sống kìm chân nữa.
Nhìn được một lúc Tô Lương quay trở về giường nằm xuống, sau khi nhắm mắt lại điều hiện lên trong đầu cô là gương mặt của Trì Cảnh.
Có lẽ Trì Cảnh là quý nhân của cô chăng, kể từ lúc quen biết Trì Cảnh, cuộc sống của cô bắt đầu đảo lộn cả lên.
Cô nhớ đến cảnh tượng vốn dĩ đang ở trong công ty trò chuyện với đồng nghiệp.
Cũng không được xem là cô nói chuyện với người khác, những người đó tụm lại với nhau trò chuyện, cô chỉ đứng bên cạnh nghe thôi.
Trong đó có một số người muốn thoát khỏi cảnh khốn đốn trong cuộc sống hiện tại, vì thể thay phiên nhau đưa ra ý kiến, nên tìm người có tiền mà bám vào.
Bám vào người có tiền là lối tắt nhanh nhất và đơn giản nhất.
Đương nhiên cũng có người nói, dựa vào vẻ ngoài của bọn họ, người có tiền chưa chắc nhìn trúng bọn họ.
Bây giờ người có tiền thật sự rất kén chọn, muốn tuổi trẻ phơi phới, xinh đẹp, gia thế còn phải trong sạch, tính tình thú vị nữa.
Cứ như bọn họ, người có tiền làm sao có thể nhìn trúng được cơ chứ.
Bây giờ Tô Lương nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân không khác gì mấy người đeo bám kẻ có tiền.
Chẳng qua quan hệ giữa cô và Trì Cảnh rất trong sạch, không có gì khác, có lẽ Trì Cảnh chỉ là thấy cô tinh thần sa sút nên trong lòng thương hại, cho nên ra tay giúp cô.
Không cần biết như thế nào, dù sao cô cũng đã dựa vào người ta để có được cuộc sống như ngày hôm nay rồi.
Tô Lương trở người, nhắm mắt lại.
Thật ra trong lòng cô rất loạn, có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cô suy nghĩ một hồi, lại không biết rốt cuộc bản thân đã suy nghĩ những gì nữa.
Đêm đó Tô Lương ngủ không ngon giấc, mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia.
Cô mơ thấy những ngày khó khăn lúc ban đầu của mình.
Lúc đó mới tìm được việc, tiền lương cũng không cao, từng đồng từng cắc đều phải cân đo đóng đếm kĩ càng.
Tô Mẫn cũng đã từng muốn giúp đỡ cô, nhưng người nhà Tôn Triển có lẽ không đồng ý, Tôn Triển lời ra tiếng vào, cuối cùng cũng lộ ra anh ta và Tô Mẫn sống không được tốt, không đủ năng lực giúp đỡ người khác.
Cho nên lúc đó cô cố gắng hết sức có thể không làm phiền Tô Mẫn, một mình chống chọi.
Cô còn nhớ có một năm tết đến, bản thân ngồi trong căn nhà thuê nấu gói mì, ăn kèm với củ cải vừa mua, cứ như vậy mà thức qua đêm giao thừa.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó khó khăn thật, không biết lúc đó làm sao có thể chịu đựng được nữa.
Có thể lúc đó trong lòng cô cũng như bao người khác, cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự rất tốt rồi.
Dường như cô rất biết cái gì gọi là đủ, cảm thấy chỉ cần có thể sống đã là tốt lắm rồi.
Cả đêm Tô Lương ngủ không được thoải mái, ngày thứ hai thức dậy ngồi đực ra cả nửa ngày, mới giật dậy được tinh thần.
Cô đi rửa mặt, phát hiện Tô Mẫn đã dậy rồi, vả lại còn là xong bữa sáng rồi.
Nhìn thấy cô từ phòng ngủ bước ra, Tô Mẫn cười tươi lên tiếng chào, “Buổi sáng tốt lành, hôm nay lại là một ngày tràn ngập may mắn, cố lên.”
Tô Lương bị câu nói này của Tô Mẫn chọc cười, Tô Mẫn nhìn có vẻ đã thoát ra được sự ảnh hưởng của việc ly hôn rồi.
Tô Lương ừ một tiếng, sau đó đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi bước ra mới nói với Tô Mẫn, “Đúng rồi, trước kia Tôn Triển có gọi điện thoại cho em, em không nghe máy, không biết anh ta muốn nói gì với em.”
Tô Mẫn hơ hơ cười, “Tên khốn đó bây giờ biết hối hận rồi, nói sau khi ly hôn với chị cuộc sống đặc biệt không như ý, cầu xin chị cho anh ta thêm một cơ hội.”
Sau đó cô cười xùy một tiếng, “Chị đã nói mà, anh ta đi đâu tìm một người chịu thương chịu khó như chị chứ, người tình nhỏ kia của anh ta vào nhà rồi, kết quả đối xử với ba mẹ anh ấy không tốt, cũng không làm việc nhà, việc gì cũng đều chỉ trỏ anh ta, cuộc sống của anh ta căn bản không có cách nào so với trước kia, ba mẹ anh ta đã được chị phục vụ quen rồi, bây giờ tính khí cũng tệ, cãi nhau với người tình nhỏ của anh ta mấy lần rồi.”
Tô Lương cười lên, “Như vậy sao, vậy em phải tranh thủ đến nhà anh ta xem thử xem thế nào, xem thử nhà đó bây giờ đã rơi xuống tình cảnh như thế nào rồi.”.