Tô Lương cũng không phải là chưa từng tham gia hội nghị của công ty, chỉ là chưa tham gia chính thức như thế này bao giờ.
Cô chuẩn bị tốt mọi thứ, sau đó ngồi trên ghế chờ đợi, Trì Cảnh vẫn còn chưa đến.
Mọi người xung quang ai cũng đang xem tài liệu ở trong tay, có vài người Tô Lương đã từng gặp mặt, họ thường nói chuyện nhỏ nhẹ, thái độ rất ôn hòa.
Thậm chí mấy người đó còn thường len lén đùa giỡn cười hihi haha.
Nhưng ở trong phòng hội nghị mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, nhìn có vẻ rất chăm chú.
Ngồi đợi như thế một lúc Trì Cảnh cũng đã tới, anh để tài liệu xuống, trước tiên nhìn xung quanh một vòng, lúc ánh mắt rơi trên người Tô Lương, cũng không dừng lại.
Tô Lương cũng cố gắng làm cho bản thân nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Trì Cảnh chờ một lát rồi ngồi xuống, sau đó mở miệng: “Đều đã đến đông đủ, hội nghị có thể bắt đầu rồi.”
Trợ lý dạy cho Tô Lương một vài điều cần thiết khi ghi chép cuộc họp.
Nhưng lần đầu tiên Tô Lương khẳng định sẽ không hiểu lắm, động tác trên tay cô không ngừng, cố gắng hết sức ghi chép lại toàn bộ tất cả những vấn đề mà Trì Cảnh nói.
Còn có một vài nhân viên quản lý phát biểu ý kiến, cô đều cố gắng ghi chép rõ ràng mạch lạc một lần.
Thời gian hội nghị cũng không quá dài, cũng chỉ nửa tiếng đồng hồ.
Cuốn sổ của Tô Lương đã ghi chép đầy mấy trang rồi.
Hội nghị không cần cô ra mặt phát biểu ý kiến, ngay cả trợ lý cũng không mở miệng nói gì cả.
Tác dụng chính của các cô khi đến đây chỉ là ghi chép lại nội dung của hội nghị.
Chờ đến khi hội nghị kết thúc, đồng nghiệp mỗi người đều thu dọn đồ đạc, chậm rãi đứng dậy rời đi.
Tô Lương vẫn còn đang chỉnh sửa những nội dung ghi chép của mình.
Trì Cảnh rời đi muộn hơn, chờ người khác đều đã đi rồi, anh nhìn liếc qua Tô Lương, sau đó hỏi: “Vữa nãy đã ghi chép xong rồi?”
Tô Lương gật gật đầu: “Ghi chép tương đối lộn xộn, bây giờ vẫn còn chưa thuận tay lắm, chờ tôi hỏi chị Uông một chút, xem xem rốt cuộc có cái gì có tác dụng rồi lại lọc ra.”
Trì Cảnh không nói thêm gì, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đứng dậy rời đi.
Tô Lương lại chờ thêm một lúc, thu xếp lại tài liệu, mới trở về phòng làm việc của mình.
Không bao lâu sau trợ lý đến hỏi cô bản ghi chép hội nghị vừa rồi.
Tô Lương đã chỉnh sửa gần xong rồi, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn lắm, cầm đến đưa cho cô ta sau đó hỏi: “Cô xem xem như vậy có ổn hay không?”
Trợ lý cầm lấy nhìn qua một lượt, sau đó gật gật đầu: “Ổn, trước tiên tôi cầm đi xem một lát, có điều bản ghi chép này của cô cũng thật chi tiết.”
Sau đó cô ta lại cười nói: “Cô đã tổng kết xong rồi, tùy tiện liền tìm ra được, không nghĩ đến tốc độ tay của cô lại rất nhanh, ghi chép nhanh như vậy.”
Cái khác Tô lương không dám nói, cô chỉ có chuyện này làm coi như tương đối ổn.
Trước đây công việc tương đối nhiều, rèn luyện năng suất làm việc của cô cũng tương đối cao.
Chờ trợ lý rời đi rồi, Tô Lương vươn vai một cái, lại bắt đầu sắp xếp lại công việc thuộc bổn phận của mình.
Hiện tại nội dung công việc của cô cũng khá nhiều, tuy không phải quá lộn xộn, nhưng yêu cầu phải đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ.
So với nội dung công việc trước đây của cô càng phải tiêu tốn tinh lực (tinh thần và thể lực) và thời gian.
Chỉ có điều Tô Lương cảm thấy vẫn coi như là có thể ứng phó được.
Có thể là bởi vì tâm trạng khá tốt, cho nên xử lý công việc không lộn xộn như vậy, năng suất cũng tương đối cao.
Tiếp theo Tô Lương chỉ bận rộn ở trong phòng làm việc, giữa lúc đó Tôn Triển lại gọi điện thoại cho cô.
Lần này Tô Lương nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô liếc qua rồi không quan tâm nữa.
Tuy cô muốn biết tình hình gần đây của Tôn Triển, muốn biết rốt cuộc anh ta thê thảm như thế nào, nhưng cãi cọ cùng đối phương trong điện thoại, chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Lần này Tôn Triển liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại đến đây, có thể là thật sự có chuyện gì đó gấp gáp.
Nhưng cho dù anh ta có việc gấp gì, Tô Lương cũng không lo lắng.
Đến buổi trưa, Tô Lương đã xử lý gần xong công việc trong tay, sau đó sắp xếp lại một chút rồi xuống tầng ra ngoài.
Cô vốn là muốn về nhà.
Bây giờ sống tương đối gần, buổi trưa Tô Mẫn nấu cơm xong sẽ chờ cô.
Nhưng vừa ra khỏi đại sảnh công ty, cô liền nhìn thấy Tôn Triển.
Trong lòng Tô Lương cười nhạt, xem ra cuộc sống của anh ta thật sự là không được như ý.
Tô Lương chỉ làm như không nhìn thấy, cô đi thẳng sang bên đường giơ tay gọi xe, Tôn Tiển cũng đã nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới.
Anh ta gọi Tô Lương: “A Lương A Lương, em chờ một chút, anh tìm em có chút việc.”
Tô Lương nhìn cũng chẳng nhìn anh ta, nói thẳng: “Anh và chị tôi đã ly hôn rồi, hai người chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa, anh có chuyện gì thì không cần đến tìm tôi.”
Lời cô nói vô cùng rõ ràng, không hề che giấu, nhưng Tôn Triển vẫn mở miệng nói: “A Lương, anh biết em và A Mẫn đều trách anh, là anh khốn nạn, là anh hồ đồ, là anh có lỗi với chị của em, nhưng em có thể khuyên nhủ chị em không, cho anh thêm một cơ hội.”
Sau đó anh ta làm ra tư thế thề thốt rồi mở miệng: “Anh bảo đảm, anh bảo đảm sau này sẽ đền bù gấp bội cho cô ấy, anh cũng bảo đảm sau này sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với chị em, hãy tin anh, nếu như anh không làm được, anh sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế.”
Ngay cả lời thề độc cũng nói ra rồi, có thể thấy anh ta đã không còn con đường nào khác.
Lúc này Tô Lương cuối cùng cũng đảo mắt nhìn anh ta, mới một thời gian ngắn chưa gặp, nhưng Tôn Triển cả người đã rất suy sụp.
Quả thật là cuộc sống của anh ta không được tốt lắm, cả người lôi thôi nhếch nhác, trước đây Tô Mẫn chăm sóc anh ta quá tốt, thu xếp trong nhà vô cùng thỏa đáng, làm cho anh ta không có bất kỳ nỗi lo gì.
Vì thế anh ta mới có thể mỗi ngày ăn mặc sạch sẽ bóng loáng, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Bây giờ không có người chăm sóc cuộc sống thường ngày cho anh ta, rốt cuộc anh ta mới cảm thấy cuộc sống thật không dễ chịu.
Cuối cùng cũng biết Tô Mẫn vì gia đình anh ta rốt cuộc đã trả giá bao nhiêu?
Chỉ là cho dù anh ta nói ra những lời thề thốt đó là thật tâm thật lòng, nhưng có một số chuyện dù cho có hối hận cũng đã muộn rồi.
Không nói đến trong lòng Tô Mẫn cảm thấy như thế nào, Tô Lương chỉ cần nghĩ đến anh ta nuôi đàn bà bên ngoài, còn sinh ra một đứa con, thì cảm thấy ghê tởm không chịu nổi.
Tính cách Tô Mẫn đúng là khá yếu đuối, nhưng cũng không phải thật sự bị tổn thương, sau đó dỗ dành vài câu liền có thể hoàn toàn không so đo nữa.
Chắc hẳn sở dĩ Tôn Triển tới tìm cô, cũng là không thể nào xuống tay ở chỗ Tô Mẫn.
Nhưng cái này thì có thể trách ai được?
Là anh ta tự làm tự chịu, tất cả hâụ quả anh ta cũng chỉ có thể tự mình thừa nhận.
Tô Lương hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Bây giờ anh nói những lời này đã không còn ý nghĩ gì nữa, cố gắng sống tốt cuộc sống của anh đi.
Sau khi chị tôi rời khỏi anh sống rất tốt, tôi nói cho anh biết Tôn Triển, có những chuyện không phải nói một câu xin lỗi, cho một câu bảo đảm là có thể coi như không có gì, anh và chị tôi đã không còn khả năng rồi, một chút cũng không có, anh hãy từ bỏ đi.”
Cô còn có thể nói chuyện bình thường với Tôn Triển, đã không dễ dàng rồi.
Tô Lương cũng thấy kì lạ, ban đầu cô nghĩ đến Tôn Triển liền hận đến nghiến răng, còn nói với chính mình, sau này gặp được anh ta khẳng định sẽ cho anh ta mấy cái tát.
Kết quả bây giờ nhìn thấy Tôn Triển tinh thần sa sút, đột nhiên cô cảm thấy những chuyện trước kia cũng không cần phải so đo nữa.
Nếu như Tô Mẫn vẫn sống cùng Tôn Triển, có thể cuộc sống sẽ luôn không vực dậy nổi, cũng may mà người đàn ông Tôn Triển này không thành thật, để cho Tô Mẫn quyết tâm chia tay anh ta.
Không có Tôn Triển liên lụy, cuộc sống sau này của Tô Mẫn khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.
Có đôi khi suy nghĩ lại, phúc nằm trong họa, quả thật chính là đạo lý này.
Khuôn mặt Tôn Triển đau khổ vô cùng, còn kiên trì nói: “A Lương, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.
Anh đã ý thức được nên đã chia tay người phụ nữ kia rồi.
Phiền em hãy nói với chị gái của em rằng, hãy cho anh thêm một cơ hội, không thể bởi vì một lần sai lầm liền trực tiếp phán anh tội chết, sau này anh sẽ thay đổi, thật sự sẽ thay đổi mà.”
Thật ra Tô Lương không thể hiểu được, người đàn ông này sao lại mặt dày như vậy, cảm thấy chuyện mình đã làm ra, chỉ cần một câu anh đã sai rồi liền có thể thay đổi được.
Nếu như ngày hôm nay vai diễn thay đổi, đổi thành Tô Mẫn ở bên ngoài làm ra chuyện gì trái đạo đức.
Cô cũng không tin, Tô Mẫn nói một câu biết sai rồi, người nhà họ Tôn có thể bỏ qua cho cô.
Đoán chừng bọn họ không chỉ muốn li hôn, mà sẽ còn làm cho Tô Mẫn ra đi không có gì trên người, thậm chí sẽ ở bên ngoài làm tổn hại thanh danh của Tô Mẫn.
Cho nên suy nghĩ như thế này, Tô Mẫn đã đủ nhân từ với Tôn Triển rồi..