Yêu Lại Từ Đầu 2


Tô Mẫn cũng mặc kệ cái này có phải là trò cười hay không, cuộc sống trước đây của cô giống như là một câu truyện cười vậy.

Buổi tối hai ngày hôm nay khi bị mất ngủ, cô sẽ suy nghĩ một chút về cuộc sống của mình trước đây.

Có lúc chính cô cũng muốn bật cười.

Trước đây cô đã ngu xuẩn như thế nào, mới có thể mặc kệ cho những con người trong gia đình đó tùy ý nhào nặn, đến mức rắm cũng không dám thả.

Cô thật sự khinh bỉ bản thân mình trước đây.

Tô Mẫn giọng nói càng lớn, “Biến chúng ta thành trò cười cho người khác xem thì đã sao? Trò cười con trai bà làm cho người khác xem còn ít sao? Một người đàn ông dựa vào vợ để nuôi gia đình, giày xéo gia đình nhà vợ, sau đó bao nuôi tiểu tam bên ngoài, tôi rất thắc mắc, không biết anh ta dựa vào cái gì để nuôi đối phương, chẳng lẽ anh ta thật sự là đồ ăn bám, hay là người phụ nữ kia nuôi anh ta.”
Tô Mẫn gọi anh ta như vậy, Tôn Triển đã bắt đầu không chịu đựng nổi nữa.

Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía anh ta.

Anh ta có thể buông xuống lòng tự trọng của mình trước mặt Tô Mẫn, nhưng là với người khác thì không được.

Bản thân anh ta có chủ nghĩa đàn ông khá mạnh, chẳng qua là vì cuộc sống nên cố gắng chịu đựng, muốn dỗ Tô Mẫn trở về.

Nhưng hiện tại Tô Mẫn không cho anh ta một chút thể diện này, khiến anh ta mất thể diện ở trước mặt bao nhiêu người, điều này làm anh ta không thể nhịn được nữa.


Tôn Triển trực tiếp trừng hai mắt, nhìnTô Mẫn, “Tô Mẫn, tôi nói cho cô biết, cô cũng không khác gì đâu, cô đừng tưởng rằng mình là một cái bánh ngọt thơm ngon, tưởng chúng tôi thiếu cô thì không sống nổi sao?”
Tô Lương không nhịn được nữa, ở bên cạnh cười chế nhạo, “Các người nếu như có thể có cuộc sống tốt đẹp khi rời xa chị gái tôi, sao còn tìm chị tôi không màng thể diện cầu xin tha thứ.”
Cô xoay người về phía những người đang vây xem xung quanh rồi nói, “Chính là người này, mọi người tới đây mà xem, anh ta ở ngoài nuôi dưỡng tiểu tam, sinh ra một đứa con riêng, sau khi ly dị chị tôi, thì dẫn hai mẹ con kia về nhà, kết quả là phát hiện ra người dẫn từ bên ngoài về này không nghe lời, không để cho nhà họ sai bảo, không phải sao, hiện tại lại hối hận,lại tới gặp chị tôi cầu xin tha thứ, mọi người nói xem tên đàn ông chó má này có có giống đồ vật không? “
Vây xem xung quanh cũng có mấy ông lớn, bọn họ cũng không sợ chuyện này, cười cười mấy tiếng, “Không phải tôi nói này, cái người cái này thật không ra gì, thật sự làm mất thể diện của cánh đàn ông chúng ta.”
Tôn Triển bị ông ta nói như vậy thì tức giận tới nghiến răng nghiến lợi,giơ tay chỉ vào Tô Lương, “Con mẹ nó cô câm miệng ngay cho ông, ở đây có chuyện của cô sao?”
Tô Lương hoàn toàn không sợ anh ta, giơ tay lên hất tay anh ta xuống, “Hôm nay bị dạy dỗ chưa đủ đúng không? Có cần tôi chỉnh đốn anh thêm lần nữa không?”
Tôn Triển nghẹn ngào, nghĩ đến Trì Cảnh.

Anh ta nhờ người điều tra lai lịch của Trì Cảnh, vốn dĩ nghĩ rằng là bạn mà Tô Lương hoặc là Tô Mẫn quen biết ở bên ngoài.

Hai chị em này không có thân phận lại không có bối cảnh, quen biết thì chắc cũng chỉ là người bình thường, cùng lắm là có chút tiền, cũng không thể chống đỡ được bầu trời rộng lớn.

Cuối cùng, không ngờ kết quả điều tra khiến mắt anh ta thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Người ta thật đúng là có thể chống đỡ cả bầu trời rộng lớn.

Tôn Triển không nghĩ tới, Tô Lương lại quen biết với Nhị thiếu gia của nhà họ Trì.

Nghe nói Trì Cảnh đưa Tô Lương tới làm việc bên cạnh mình, được trả lương rất hậu hĩnh, công việc lại rất nhàn hạ, gần giống như nuôi cô ấy vậy.

Tôn Triển không sợ Tô Lương, nhưng anh sợ Trì Cảnh.


Anh ta chưa từng tiếp xúc với những người có thân phận và địa vị như vậy, nhưng nghĩ tới việc kiểu người như vậy cũng không dễ nói chuyện.

Nhất là trước đó bọn họ còn có va chạm, anh ta bị Trì Cảnh đánh, Trì Cảnh đối với anh ta thì càng không nhân từ nương tay.

Vì vậy trong lòng cũng run run, càng sợ hãi Tô Lương hơn.

Tô Lương vốn dĩ cũng không muốn cô chỉ muốn nói với Tôn Triển rằng cô không dễ bắt nạt, dùng Trì Cảnh để uy hiếp Tôn Triển, đến thời điểm then chốt cô cũng sẽ ra tay.

Tôn Triển mím môi không nói lời nào, dáng vẻ thoạt nhìn có chút chột dạ.

Hai vợ chồng già nhìn nhau, bọn họ lần này tới đây cũng không muốn khiến Tô Mẫn không vui.

Bằng cách hạ thấp tư cách của bản thân bọn họ muốn dỗ dành để Tô Mẫn quay trở về.

Người phụ nữ mà Tôn Triển mang về có chỗ nào là giống một người tốt lành, mỗi ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, sau đó dùng điện thoại di động xem phim truyền hình, không quan tâm đến đứa trẻ.

Đôi vợ chồng già sức khỏe yếu và cần được người khác chăm sóc, trong những năm qua đều là Tôn Mẫn chăm sóc hai người bọn họ.

Phải nói rằng bình thường bọn họ thể hiện thái độ không hài lòng đối với Tô Mẫn, nhưng thật ra Tô Mẫn trông nom chăm sóc bọn họ rất tốt.

Thành thật mà nói, con trai ruột của họ, Tôn Triển cũng không trông nom chăm sóc bọn chu đáo như vậy.


Bà cụ nhỏ giọng, sau đó lại rơi nước mắt, tay run run muốn cầm tay Tô Mẫn, “Mẫn Mẫn à, mẹ biết là gia đình chúng ta có lỗi với con, khiến con phải chịu ấm ức, khi con trở về chúng ta sẽ đánh đứa súc sinh này một trận, con đừng tức giận nữa, cùng mẹ về nhà đi, mẹ đảm bảo sau này sẽ đền bù cho con.”
Bà đã khoác tay lên trên ống tay áo của Tô Mẫn,Tô Lương vừa đi tới liền cầm tay của Tô Mẫn, kéo cô qua một bên.

Giọng của Tô Lương vẫn luôn rất cao, “Cuộc hôn nhân này đã kết thúc rồi, ly hôn rồi các người còn tới tìm chị ấy làm gì, con dâu mới của các người ở trong nhà đấy, còn mang theo cháu trai cho các người, các người trước đây không phải rất vui vẻ sao, cho nên đại gia đình nhà các người nên quay về và sống thật tốt qua ngày đi, đừng tới làm phiền chúng tôi nữa.”
Bên cạnh vẫn có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn nói, “Đưa người phụ nữ từ bên ngoài về, đoán xem họ lấy đâu ra thức ăn để sinh sống qua ngày, xem ra gia đình họ đã thực sự nếm mùi đau khổ, nên giờ hối hận rồi.”
Bên cạnh có người xì một tiếng, “Thật không biết xấu hổ, cả gia đình này đều không phải là thứ đồ tốt gì.”
Tô Lương trừng lớn hai mắt, không sợ hãi chút nào, nhìn Tôn Triển xong rồi lại nhìn mẹ anh ta, nhìn mẹ anh ta xong thì lại nhìn bố anh ta.

Dù sao cô cái gì cũng không sợ, đứng chắn ở trước mặt Tô Mẫn, nếu bọn họ vẫn tiếp tục dây dưa với nhau,thì phải tách họ ra.

Càng ngày càng có nhiều người vây xem, ăn cơm xong mọi người cũng không có chuyện gì để làm, tất cả đều đi ra ngoài để tản bộ, bây giờ tự nhiên lại thấy có chuyện hay ho nên xúm lại xem.

Tôn gia ngay từ đầu đã không có lý, nếu ở đây gây náo loạn thời gian dài, thì người mất mặt chính là bọn họ.

Cho nên, cuối cùng mẹ Tôn Triển cũng lau nước mắt nói, “Được rồi, được rồi, Mẫn Mẫn, mẹ biết bây giờ con rất tức giận, chúng ta có nói gì con cũng nghe không lọt tai, chờ hai ngày nữa con bình tĩnh lại, hai ngày nữa mẹ với con sẽ nói chuyện thật tốt với nhau, chúng ta đã biết chúng ta có lỗi với con ở chỗ nào rồi, con muốn đền bù cái gì thì cứ việc nói.”
Tô Mẫn không mềm lòng, trực tiếp nói: “Các người không cần đến tìm tôi nữa, tôi và Tôn Triển quay lại với nhau là điều không thể, chỉ khi rời khỏi nhà của các người, tôi mới biết cuộc sống bên ngoài tươi đẹp biết bao, trước kia tôi bị gia đình nhà các người hại cho thật thê thảm.”
Cô nói những lời này đồng nghĩa với việc không giữ lại đường lui cho mình, mẹ Tôn Triển mím môi, một lúc lâu sau mới thở dài, không nói thêm lời nào, kéo Tôn Triển và ba anh ta rời đi.

Chờ ba người Tôn gia bắt taxi rời đi, Tô Lương mới thở phào nhẹ nhõm, “Thật là khâm phục mấy người này, vẫn còn có mặt mũi tới tìm chúng ta.”
Tô Mẫn sắc mặt nghiêm nghị đứng nhìn ba người nhà họ Tôn rời đi, trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Cô là người hoài niệm, thỉnh thoảng vẫn nhớ tới chuyện Tôn Triển trước đây đã đối xử với cô tốt như thế nào.

Năm đầu tiên sau khi hai người kết hôn cuộc sống diễn ra rất ngọt ngào.


Khi đó Tôn Triển còn chưa lộ ra bản chất cặn bã của mình, anh chăm sóc Tô Mẫn rất tốt, có thể coi là yêu thương vợ.

Kết quả là bây giờ hai người đã đi đến mức độ này rồi, chỉ có thể nói một câu thế sự vô thường.

Sau khi làm ầm ĩ như vậy một trận, Tô Lương và Tô Mẫn không có tâm trạng đi ra ngoài, hai người lại về nhà.

Tô Lương không nhịn được, liền đăng một dòng trạng thái trên trang cá nhân.

Thật ra thì cô cũng không nói rõ chi tiết chuyện gì đã xảy ra tối nay, chẳng qua chỉ cảm khái một câu, có vài người thật sự không có giới hạn, đã làm ra nhiều chuyện sai trái còn không biết xấu hổ, lại dám vác mặt tới cầu xin tha thứ.

Dòng trạng thái này của cô vừa đăng chưa tới một phút, thì Trì Cảnh đã bình luận vào bên dưới dòng trạng thái này.

Trì Cảnh hỏi cô có phải Tôn Triển lại tìm tới hay không.

Tô Lương nhìn thấy bình luận của Trì Cảnh, không biết trong lòng bỗng nhiên trào lên cảm giác gì.

Giống như có chút cảm động, lại vừa có chút an tâm.

Giống như chỉ cần có Trì Cảnh ở đây, không có chuyện gì là cô không giải quyết được.

Tô Lương đắn đo rồi mới trả lời Trì Cảnh, chỉ nói đơn giản là vừa rồi ba người nhà họ Tôn cùng nhau tới tìm.

Nhưng mà cô cũng nói, ba người nhà họ Tôn ở trước mặt cô và Tô Mẫn không chiếm được lợi ích gì, nên cuối đã rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận