Yêu Lại Từ Đầu 2


Sắc mặt Tôn Triển vô cùng khó coi, anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn, tỏ vẻ đau thương, “Mẫn Mẫn, em thật sự muốn đối xử với anh như vậy sao?”
Tô Mẫn cảm thấy vô cùng ghê tởm anh ta, “Anh đừng có ở đó mà giả bộ thâm tình với tôi nữa, anh cho rằng người khác không biết tính tình của anh như thế nào sao?”
Nói xong còn không nhịn được mà mắng anh ta, “Đúng là làm người ta ghê tởm mà, càng ngày càng ghê tởm, vốn dĩ tôi còn cho rằng anh là một người đàn ông chính trực, thế nhưng bây giờ ngay cả làm người anh cũng không xứng.”
Tô Mẫn không biết mắng người, nói đi nói lại cũng chỉ có thể nói ra những lời không đau không ngứa này mà thôi.

Đối với Tôn Triển, những câu mắng chửi ấy chẳng có chút sát thương nào cả.

Ngoài cửa vô cùng náo nhiệt, ước chừng những chuyện xảy ra trước đó có hơi ồn ào, thế nên bây giờ có rất nhiều người tụ tập trước cửa xem tình hình bên trong.

Bảo vệ thấy thế, nhanh chóng đi ra ngoài giải tán bọn họ.

Sau đó anh ta lại đi vào, “Nếu như mọi người đã gọi cảnh sát rồi vậy thì mọi chuyện cứ giao hết cho bên phía cảnh sát xử lý đi, tôi không ở lại đây đợi nữa nhé.”
Bây giờ đã có Trì Cảnh ở đây, Tô Mẫn cũng không sợ gì nữa, cô ấy nói cảm ơn bảo vệ, sau đó tiễn anh ta ra thang máy.

Tầm mắt của Tô Lương dừng lại trên người đàn ông xa lạ kia.

Trước đây cô chưa từng gặp qua người này, cũng chưa từng nghe Tô Mẫn kể rằng mình có một người bạn thân khác giới, thế nên cô tương đối tò mò về vị này.

Cô đi đến bên cạnh người đàn ông đó, “Anh là bạn của chị tôi à? Quen biết từ khi nào thế? Sao tôi lại chưa từng nghe chị ấy nhắc đến anh nhỉ?”
Người đàn ông đó đang lấy khăn lông chườm mặt, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tôn Triển cướp lời, “Tôi nói cho mấy người biết, tốt hơn hết là mấy người đừng nên tin tưởng anh ta, tên này nhất định chẳng có ý tốt, anh ta chỉ là đang cố ý tiếp cận Mẫn Mẫn mà thôi.”
Tô Lương liếc mắt nhìn Tôn Triển, “Anh còn có mặt mũi để nói mấy lời này sao, mau chóng im miệng đi, không khéo lại mất mặt đấy.”
Tôn Triển cũng biết rằng bản thân ở đây có nói gì cũng vô ích, nhưng anh ta vẫn không cam lòng, lẩm ba lẩm bẩm, “Những gì mà tôi nói với mấy người đều là sự thật, nhất định anh ta không có ý tốt, cố ý tiếp cận Mẫn Mẫn, chỉ là do Mẫn Mẫn quá lương thiện mà thôi, bị anh ta lừa, mấy người phải ngăn cản cô ấy.”
Thật sự không biết anh ta lấy đâu ra mặt mũi để nói những điều này nữa.

Bây giờ người mà bọn cô cần phải đề phòng nhất đó chính là Tôn Triển.


Tên này đã dứt khoát rời đi rồi, thế mà còn dám tìm đến đây làm loạn.

Sau khi Tô Mẫn tiễn người đến thang máy xong, xoay người trở về, đi tới cửa nhà lập tức dừng lại, biểu cảm của Tô Lương cũng có hơi nghiêm trọng hơn một chút.

Bởi vì bọn họ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, có vẻ như cảnh sát đã đến rồi.

Tô Lương thoáng quay đầu nhìn Tô Mẫn, thành thật mà nói thì vẻ mặt của Tô Mẫn chẳng có chút nào gọi là hối hận, trông có vẻ như cô ấy thật sự muốn đưa Tôn Triển vào tù.

Tống anh ta vào tù cũng tốt, tên đàn ông này nên vào đó chịu khổ, chỉ có như vậy anh ta mới nhớ được.

Nếu không thì cho dù Tô Mẫn có nói như thế nào đi nữa thì anh ta cũng sẽ không tin rằng Tô Mẫn đã hoàn toàn hết tình cảm với anh ta.

Mọi người ở trong phòng không hề nói với nhau câu nào, một lúc sau cảnh sát đã đến nơi, Tô Mẫn tường thuật lại mọi chuyện cho bọn họ biết.

Vốn dĩ Tôn Triển còn không đặt nặng việc đó trong lòng, nhưng vừa thấy Tô Mẫn thật sự muốn để cảnh sát bắt anh ta đi thì anh ta trở nên luống cuống ngay lập tức.

Anh ta vội vàng kêu lên, “Đây là nhà của vợ cũ tôi, hai chúng tôi vừa mới ly hôn, nhưng giữa bọn tôi vẫn còn tình cảm, việc này không thể xem như tôi đã xông vào nhà dân chứ, tôi muốn tìm cô ấy để nối lại tình xưa…”
Cảnh sát không quan tâm đến anh ta cho lắm, bọn họ không muốn nghe những lời nguỵ biện của anh ta, trực tiếp muốn dẫn anh ta đi.

Lúc này Tôn Triển mới biết sợ hãi, la hét với Tô Mẫn, bảo Tô Mẫn giải thích giúp anh.

Tô Mẫn không những không thèm để ý đến anh ta mà còn nói với cảnh sát, “Làm phiền mọi người giam anh ta lại hai hôm, có lẽ anh ta sẽ còn quay lại đây tìm tôi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh ta.”
Nhưng việc giam anh ta lại mấy ngày không phải chỉ cần một câu của Tô Mẫn là có thể quyết định được, cảnh sát chỉ dặn dò cô ấy rằng sau này nếu như có gặp anh ta thì phải gọi cảnh sát ngay lập tức.

Tô Mẫn lại một lần nữa tiễn mấy vị cảnh sát và Tôn Triển ra đến cửa thang máy.


Tô Lương nhân cơ hội này ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia, “Anh quen biết chị tôi từ lúc nào? Từ đâu mà quen biết?”
Người đàn ông có hơi chần chờ một chút rồi mới nói, “Chưa quen biết được bao lâu, là bạn học ở cùng một lớp nấu ăn.”
Tô Lương không khỏi bất ngờ, sau đó lập tức hỏi, “Có phải trước đây anh đã từng tặng chị gái của tôi một ít đặc sản quê nhà không?”
Người đàn ông gật đầu, “Cô ấy đã từng nhắc đến với cô à?”
Tô Lương không hề cảm thấy xấu hổ nói, Tô Mẫn sợ cô hiểu lầm, trước khi trở về nhà, chị ấy còn cố ý giấu chúng vào trong đống đồ ăn vặt vừa mới mua ở siêu thị về.

Cô còn vờ như không hiểu ồ lên một tiếng, “Thế tại sao hôm nay anh lại đến đây gặp chị của tôi vậy?”
Tô Mẫn nói rằng chiều nay mới có lớp, thế mà bây giờ bọn họ lại lén lút gặp nhau, muốn cô không nghĩ nhiều cũng khó.

Người đàn ông ngập ngừng đáp, “Tôi có việc đi ngang qua đây, vừa lúc nhớ đến cô ấy ở đây nên tôi mới gọi cho cô ấy, sau đó cô ấy mời tôi đến đây chơi.”
Lời giải thích này, nếu như không nghĩ nhiều, vậy thì cũng có thể xem như tạm chấp nhận được.

Nhưng một khi đã nghiêm túc suy nghĩ về nó, bạn sẽ nhận ra trăm ngàn sơ hở trong câu nói ấy.

Làm sao anh ta biết Tô Mẫn sống ở đây? Rõ ràng trước đây Tô Mẫn đã nói rằng cô ấy chưa kể cho người khác biết chuyện cô ấy đã chuyển đến nhà mới.

Chắc chắn là hai người đã có hẹn nhau từ trước.

Thậm chí trong đầu Tô Lương còn tự bịa ra tình cảnh vừa rồi.

Có lẽ vừa rồi lúc Tôn Triển đến đây thấy trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nên mới nảy sinh hiểu lầm, sau đó hai người đàn ông lập tức lao vào đánh nhau.

Tô Lương đang vui vẻ, cảm thấy câu chuyện này rất buồn cười.

Chưa được bao lâu, Tô Mẫn đã quay trở lại, vội vàng đi đến kiểm tra vết thương trên mặt của anh ta.


Vừa rồi cô trông thấy trên mặt của Tôn Triển có vài vết xanh tím, người đàn ông này cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, bây giờ phần da ở xương gò má đều đã đỏ ửng lên.

Tô Mẫn nhanh chóng đi giặt một chiếc khăn lông, sau đó mang đến chườm nóng cho anh ta.

Trong lòng cô ấy không khỏi tự trách bản thân, “Thật xin lỗi, đã làm liên luỵ đến anh rồi.”
Tô Lương thấy thế, lập tức đi về hướng Trì Cảnh, nhỏ giọng nói cảm ơn với anh.

Cô có thể nhận ra được, ban nãy là vì có Trì Cảnh ở đây thế nên Tôn Triển mới không dám làm càn.

Tôn Triển sợ Trì Cảnh, sự sợ hãi của anh ta được thể hiện vô cùng rõ ràng.

Nếu như ban nãy chỉ có một mình cô trở về, không biết liệu rằng Tôn Triển còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Trì Cảnh không hề để tâm việc này, “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Tô Lương thở dài một hơi, “Cuộc sống của tôi ngày nào cũng ầm ĩ đến mức gà bay sủa, nói không phải sợ anh chê cười chứ thú thật thì những chuyện thế này diễn ra như cơm bữa.”
Trì Cảnh chẳng thấy cuộc sống của cô đáng chê cười ở chỗ nào cả, ngược lại còn cảm thấy lo lắng thay cô.

Một cô gái phải đối mặt với những việc không may như vậy mỗi ngày, nghĩ thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Anh không hề có suy nghĩ gì khác với Tô Lương, chỉ là ở góc độ của một người ngoài cuộc, anh cảm thấy khá đau lòng cho cô mà thôi.

Ngược lại anh còn cảm thấy cuộc sống hằng ngày của mình tốt như thế, không nên tỏ vẻ ta đây.

Bây giờ Tô Mẫn đã không còn việc gì nữa, chính vì thế Tô Lương và Trì Cảnh cũng phải trở về công ty ngay lập tức.

Tô Mẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng xin lỗi Trì Cảnh vì đã làm lỡ thời gian của anh.

Trì Cảnh dặn dò cô ấy rằng nếu như sau này Tôn Triển có tìm đến thì đừng mở cửa cho anh ta.

Đừng để mọi việc xảy ra rồi có muốn hối hận không cũng kịp.


Tô Mẫn gật đầu đáp đã biết.

Trì Cảnh và Tô Lương nhanh chóng xuống lầu rồi lên xe rời đi.

Trên đường lái xe đến công ty, Tô Lương nhịn không nổi nữa, bắt đầu lải nhải về chuyện của mình.

Cô chưa từng đề cập đến những điều vụn vặt trong cuộc sống của mình cho người khác biết, chủ yếu là vì cô cảm thấy có kể cho ai nghe cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Không ai có thể tìm thấy sự đồng cảm từ những câu chuyện của cô cả, cô nói càng nhiều sẽ chỉ càng khiến người ta cảm thấy phiền phức hơn mà thôi.

Nhưng hiện tại đối mặt với Trì Cảnh, cô cảm thấy những lời bị đè nén ở trong lòng bấy lâu dường như đã có nơi để giải bày.

Cô nói, “Ba mẹ của tôi mất sớm, chỉ có tôi và chị gái sống nương tựa lẫn nhau, còn chưa học đến nơi đến chốn đã phải bước chân vào xã hội, chị gái của tôi quen biết Tôn Triển đã rất nhiều năm, trước đây là bạn học, sau này có dịp tình cờ gặp lại, tuy rằng hai người chỉ mới hẹn hò được hai năm, nhưng thật ra bọn họ đã quen nhau rất lâu rồi.”
Giọng nói của cô không khỏi xúc động, “Trước đây Tôn Triển không phải một người như thế, hoặc có lẽ là lúc ấy tôi và chị gái không biết nhìn người, cảm thấy ai cũng không tệ, nhưng thú thật thì khi đó anh ta đối xử với chị gái của tôi rất tốt, thái độ với tôi cũng không đến nỗi nào, cho nên khi chị ấy gả cho anh ta, tôi không hề ngăn cản, thậm chí còn chúc phúc cho bọn họ.”
Mỗi lần nghĩ đến những lời chúc mà mình nói lúc đó, cô lại cảm thấy cực kỳ hối hận.

Quả thực Tô Mẫn đã từng hỏi ý kiến của cô, cô ấy hỏi rằng cô cảm thấy Tôn Triển là một người như thế nào.

Khi ấy cô còn khen Tôn Triển một lúc lâu, có lẽ chính những lời nói ấy đã đẩy Tô Mẫn vào vực sâu.

Tô Lương nói đến đây, trong lòng không khỏi khó chịu, “Nếu như khi ấy chúng tôi nhìn kỹ lại, có lẽ cuộc sống của chị tôi đã không đi đến nước này.


Cô thở dài một hơi, dựa đầu vào cửa sổ.

Trì Cảnh suy ngẫm một hồi rồi mới trả lời, “Chuyện này không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô được, có lẽ khi Tô Mẫn hỏi ý kiến của cô, trong lòng cô ấy đã có quyết định rồi, chuyện tình cảm ấy mà, chỉ cần người trong cuộc không muốn, cho dù người khác có khuyên can thế nào đi nữa cũng bằng không.

Hơn nữa bây giờ có quy trách nhiệm cho cô cũng vô ích, tôi chỉ có thể nói rằng sau này mọi người cần phải cố gắng mở to hai mắt ra nhìn người mà thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận