Tô Lương do dự một hồi, vẫn là không trả lời bình luận của Trì Cảnh.
Chủ yếu là cô không biết nói cái gì, trò chuyện ngượng ngùng thì không có ý nghĩa.
Cô rửa mặt xong ra ngoài ăn điểm tâm, cũng không có chỗ nào để đi.
Trước kia lúc đi làm nghỉ ngơi, cô gần như cũng là chỉ ở nhà, lúc đó là bởi vì nghèo, phàm là ra ngoài có một chút xã giao đều là phải bỏ tiền.
Nhưng là hiện tại cô cảm thấy không có chút hứng thú nào.
Tô Lương vặn lớn tivi hơn một chút, âm thanh khiến căn phòng không quá yên lặng nữa.
Sau đó cô lại phân tâm giữa âm thanh ồn ào này.
Cô xưa nay không hướng tới tình yêu, lúc này lại nhịn không được suy nghĩ một chút, nếu như có một người ở bên cạnh cô hình như cũng không tệ.
Chí ít có thể trò chuyện với cô vào những lúc nhàm chán như thế này.
Chẳng qua cô cũng chỉ dám suy nghĩ như thế một chút, sau đó lại nghĩ tới Trì Cảnh, cô cảm thấy một người như vậy thật ra cũng không tệ.
Không ai khiến mình ngột ngạt, cuộc sống thành ra như vậy đều là trách nhiệm của mình.
Tô Lương hôm qua cả đêm đều không ngủ được, nhưng bây giờ vẫn không buồn ngủ như cũ.
Trạng thái của cô cũng không phải đặc biệt có tinh thần, chỉ là cả người uể oải, muốn ngủ ngủ không được, nhưng suy nghĩ cũng có chút hỗn độn.
Đợi như thế một hồi, cô thật sự là ngồi không yên, thay vì ở nhà chịu đựng thế này, không bằng đến công ty sắp xếp những đồ tồn đọng của mình một chút.
Có lúc cuộc sống rối loạn, vậy thì tập trung vào công việc là được.
Tô Lương vừa nghĩ như thế, còn cảm thấy cuộc sống hình như có lối thoát rồi, cô vội vã sửa soạn một chút, sau đó đón xe đến công ty.
Trong công ty không có ai, cô tự đi một mạch lên lầu, trở lại văn phòng của mình, trên bàn làm việc còn chất chồng một vài văn kiện.
Dù sao thời gian còn nhiều, cô ngồi xuống bên cạnh chậm rãi sắp xếp, chậm rãi xem xét.
Tô Lương vẫn luôn không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, chỉ cắm đầu làm việc của mình.
Đợi bận qua một lúc, mới phát hiện cửa văn phòng không biết mở ra từ lúc nào.
Cô sửng sốt một chút, nhớ rõ ràng vừa rồi lúc tiến vào đóng cửa lại rồi.
Tô Lương đứng dậy bước qua, muốn đóng cửa lại, chẳng qua đi tới cửa xong, phản xạ có điều kiện nhoài người ra bên ngoài nhìn thử.
Vừa nhìn đã làm cô giật nảy mình, hành lang bên kia có một người đang đứng, xem ra mới từ phòng trà nước đi ra, đang đi về phía cô bên này
Tô Lương thở ra hai cái mới mở miệng, “Anh Trì, sao hôm nay anh cũng tới thế?”
Trì Cảnh cầm hai ly cà phê trong tay, bước tới đưa cho Tô Lương một ly, “Không có gì, chỉ đến xử lý một chút chuyện công tác, vừa rồi tôi mở cửa đứng đây nhìn cô nửa ngày, cô một chút phản ứng cũng không có, thật là quá chuyên tâm rồi.”
Tô Lương nở nụ cười, “Tôi mới nói sao cửa lại mở, dọa tôi hết hồn, tôi còn tưởng xảy ra chuyện tâm linh gì.”
Trì Cảnh không gấp về văn phòng của mình, liền dựa vào bên cạnh bàn làm việc của Tô Lương, bưng ly nhẹ nhàng nhấp một miếng cà phê, “Tôi ở chỗ này đứng nửa ngày, cô vẫn luôn không phát hiện, còn làm cho tôi rất ngượng ngùng.”
Tô Lương nở nụ cười, không nói gì.
Trì Cảnh sau đó còn nói, “Chuyện công việc không cần gấp, không dễ gì được nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút đi.”
Tô Lương mím môi, do dự hai giây mới nói, “Anh biết tôi mà, tôi bình thường cũng không có gì làm, ở trong nhà cũng phải giết thời gian, thực sự nhàm chán mới tới đây, giống như anh nói trước đây, dù sao công việc đều là của mình, xử lý xong sớm sau này cũng nhẹ nhõm một chút.”.
Trì Cảnh đem ánh mắt chuyển sang bàn làm việc, nhìn đồ đạc trên bàn một cái, sau đó thuận miệng nói một câu, “Độ tuổi này không nên đem thời gian đều dùng hết vào công việc, bớt chút thời gian ra bên ngoài đi dạo, tiếp xúc một chút người khác phái, quen một người bạn trai cũng rất tốt.”
Anh sau đó lại bổ sung một câu, “Trong cuộc sống cũng không chỉ có công việc, cô còn có gia đình của mình.”
Anh nói như thế Tô Lương nhịn không được liền suy nghĩ nhiều, cô cúi đầu uống một ngụm cà phê, sau đó điềm nhiên như không có việc gì hỏi, “Anh Trì sao lại đột ngột nghĩ thoáng như thế, không lẽ bản thân anh có chuyện gì sao?”
Trì Cảnh hơi nhíu mày lại, bật ra một tiếng cười khẽ, “Tôi có thể có chuyện gì chứ? Hoàn cảnh của tôi cô cũng biết mà.”
Tô Lương thu ánh nhìn lại, nói thật lòng, cô thật đúng là cũng không rõ hoàn cảnh của Trì Cảnh.
Cô không nói gì, Trì Cảnh đợi một hồi, thở một hơi thật dài, “Thật ra có lúc còn thật ngưỡng mộ cô.”
Tô Lương đưa mắt nhìn anh một chút, nghe thấy Trì Cảnh nói tiếp, “Muốn sống thế nào thì sống thế đó, không có nhiều người muốn chỉ tay chỉ chân vào cuộc sống của cô như vậy.”
Anh lại uống hai ngụm cà phê, giống như có chút cảm khái, “Có lúc tôi cảm thấy cuộc sống của tôi giống như không phải sống cho tôi, mà là sống cho người khác coi, loại cảm giác này thật sự rất tồi tệ.”
Tô Lương nghĩ nghĩ liền hỏi anh, “Anh Trì là bị người nhà hối kết hôn sao?”
Trì Cảnh nở nụ cười tự giễu, “Tôi vẫn luôn bị thúc giục, bởi vì hối kết hôn còn cãi nhau với người nhà, nhưng là cãi nhau hình như cũng không có tác dụng, không ngăn được ý muốn ép bức của người lớn.”
Tô Lương để ly xuống, biểu cảm rõ ràng có chút hoảng hốt.
Cô không hiểu lắm cảm giác bị người lớn hối kết hôn, bởi vì nhiều năm như thế rồi cũng không có ai nhúng tay vào cuộc sống của cô
Tô Mẫn sống cuộc đời của mình đã rối tinh rối mù, càng không có hơi sức đến quản cô.
Trong nhiều năm như vậy cô đều sống tự cấp tự túc, một mình một cõi.
Nếu có một người nhúng tay vào cuộc sống của cô, suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ lập trường sẽ khác biệt, nhưng cô cảm thấy còn có chút hạnh phúc kỳ lạ.
Trì Cảnh sau đó lại nói một câu, “Nhưng mà chuyện tình cảm này, đâu phải nói gấp liền có thể giải quyết được, thứ này kỳ diệu như thế, chỉ có thể nói xem duyên phận xem cơ hội thôi.
Tô Lương cũng chỉ có thể phụ họa cho anh, “Đúng vậy a, anh xem chị của tôi, tiếp xúc với Tôn Triển thời gian dài như vậy, còn nhìn lầm người, thứ này không thể quá gấp, không dụng tâm quan sát, thật sự rất dễ chọn sai.”
Trì Cảnh hơi nhíu mày lại, không nói gì khác.
Anh ở trong văn phòng của Tô Lương uống hết một ly cà phê, sau đó xuay người rời đi, anh nói anh cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, đi làm trước.
Chờ Trì Cảnh rời đi, Tô Lương thở ra một hơi thật dài.
Cô hiện tại đối mặt Trì Cảnh, không biết vì sao sẽ có một chút không được tự nhiên, không phải là cảm giác rõ ràng, nhưng ít nhiều sẽ có một chút.
Tô Lương không dám suy nghĩ sâu xa loại cảm giác này là vì đâu mà sinh ra, cô chỉ có thể cố gắng khiến bản thân mình nghĩ thoáng một chút.
Đồng thời cô khiến bản thân đặt nhiều sự chú ý lên trên công việc.
Trong cuộc sống của cô gần như chỉ có công việc có thể cho cô nhiều cảm giác an toàn hơn thôi.
Tô Lương tiếp tục làm việc, bận một mạch đến buổi trưa Trì Cảnh lại tới, hẹn Tô Lương cùng ăn cơm.
Tô Lương nhận lời, sau đó rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Trì Cảnh vài giây.
Cô làm Trì Cảnh một mặt khó hiểu, “Sao thế? Trên mặt tôi có cái gì sao?”
Tô Lương lắc đầu, cô chỉ là muốn xem khi Trì Cảnh đối mặt với cô có trạng thái gì.
Nhưng mà nhìn như thế một chút, cảm thấy Trì Cảnh quá mức thong thả tự nhiên.
Cho nên những sự không tự nhiên đó của cô cũng chỉ mình cô có.
Tô Lương thu dọn xong thì đứng dậy, “Đi thôi.”
Hai người cũng không đi quá xa, tìm nhà hàng ngay gần xung quanh công ty.
Hai người vừa gọi xong đồ ăn, điện thoại của Trì Cảnh liền vang lên, anh lấy ra nhìn một cái, sau đó biểu cảm mất kiên nhẫn thoáng hiện lên trên mặt.
Tô Lương chỉ xem như cái gì cũng không phát hiện, thu lại sắc mặt cầm lấy ly nước bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Trì Cảnh do dự một chút vẫn là đứng lên, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Tô Lương ừ một tiếng, nhìn Trì Cảnh đi ra khỏi phòng.
Cuộc điện thoại này của Trì Cảnh nói không đến năm phút liền trở lại, cửa phòng đang đóng, Tô Lương thật sự là một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.
Lúc anh đẩy cửa tiến vào, Tô Lương đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trạng thái vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
Bên ngoài ánh nắng chiếu vào, khiến Tô Lương nhìn dịu dàng hơn một cách kỳ lạ.
Tình cách của cô thật ra có chút hơi lạnh lùng, thế nên biểu cảm gương mặt cũng sẽ không tự chủ, liền sẽ có chút nghiêm túc.
Dáng vẻ dịu dàng lại giống như bây giờ, khiến cả người cô đều trở nên ấm áp.
Trì Cảnh nhìn lướt qua một cái, có chút khựng lại, tiếp đó nhấc chân bước qua, ngồi ở đối diện cô.
Tô Lương thu lại sự chú ý, quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Sao thế? Cảm giác anh nghe cuộc điện thoại này xong hình như không được vui lắm.”
Thật ra cũng không phải không vui, chỉ là có chút bất đắc dĩ mà thôi.
Tô Lương thuận thế lại nói, “Không phải lại là gia đình gọi điện hối kết hôn chứ?”.