Lúc này Trì Cảnh và Tô Lương đều im lặng.
Đúng thời điểm này, cửa văn phòng lại bị người khác mở ra.
Người vào đó là trợ lý Uông.
Cô ấy cầm một ít văn kiện qua cho Tô Lương.
Chắc đó là số liệu cần xử lý cho hạng mục tiếp theo đây mà.
Nhìn thấy Trì Cảnh cũng ở đây.
Hơn nữa, hai người họ còn đang nói chuyện nữa.
Điều này khiến trợ lý Uông khá kinh ngạc.
Mới sáng sớm nhưng hai người họ đã ở cùng nhau.
Người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng có cái gì đó không đúng.
Trên mặt cô hình như hiện ra một vẻ mặt ngường ngượng, như thể bắt được chuyện gì đó đấy, “Quản lý à, anh cũng ở đây sao?”
Trì Cảnh ừ một tiếng, trông có vẻ anh ấy bình tĩnh và thoải mái.
Trợ lý Uông cười nhạt, cô nói tiếp: “Tôi đến đây để gửi hai tài liệu cho Tiểu Tô.
Đây đều là số liệu thống kê cần tính toán trong ngày hôm nay.”
Trì Cảnh không nói lời nào, trợ lý Uông nhanh chóng đi tới đặt tập tài liệu xuống.
Cô vẫn chưa dặn dò gì liền quay người đi ra khỏi phòng.
Tô Lương đã lăn lộn trên chức trường này nhiều năm rồi, sao không nhìn ra được trợ lý Uông đang nghĩ gì chứ.
Nhìn bộ dạng vừa rồi của trợ lý Uông, cô biết rằng cô ấy hiểu lầm cô và Trì Cảnh rồi.
Hơn nữa, trước khi Trì Cảnh quan tâm cô ấy nhiều như vậy, quả thực có một số tin đồn trong công ty nói rằng cô ấy có quan hệ bất thường với Trì Cảnh.
Sau đó Tô Lương đưa mắt nhìn Trì Cảnh, biểu cảm trên mặt Trì Cảnh cũng không thay đổi đặc biệt gì mấy.
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, không biết Trì Cảnh có biết những tin đồn này trong công ty hay không.
Nếu biết chuyện này thì không biết anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào nữa?
Đợi một hồi, Trì Cảnh mới nhìn đồng hồ của mình để kiểm tra thời gian, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tôi có việc bận rồi, tôi về trước đây.”
Tô Lương đứng lên và nói, “Vâng.”
Nhưng mà suy nghĩ một chút, cô lại khuyên Trì Cảnh, “Nếu hiện tại có một số việc không thể giải quyết được, đừng dành quá nhiều thời gian cho chúng.
Chuyện gì cũng nghĩ thoáng ra là tốt thôi.”
Trì Cảnh quay lại nhìn Tô Lương, vẻ mặt của anh ấy dường như là đang nở một nụ cười.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, hình như không có.
Tô Lương lại ngồi xuống ngay khi Trì Cảnh rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ khi thường xuyên nói chuyện với Trì Cảnh thì cô cũng có thể biết được, Bên chỗ nhà họ Trì khá gấp gáp về chuyện cá nhân của Trì Cảnh.
Chỉ là trên đời này chuyện gì cũng có giới hạn của nó.
Nếu như ép đến mức đường cùng thì sẽ bị phản lại thôi.
Bây giờ hình như Trì Cảnh cũng khá phản kháng chuyện này.
Nhưng thực ra với người có điều kiện như anh, thì việc gấp tìm bạn gái không cần thiết chút nào.
Muốn tìm khi nào mà chẳng được chứ.
Cô ngồi xuống, sau đó nghỉ ngơi và nghĩ về một điều khác.
Ở tuổi của Trì Cảnh, việc không tìm bạn gái quả thực có chút không hợp lý, chẳng lẽ là vì anh ấy có người trong lòng rồi hay sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tô Lương có chút nhột.
Cô cảm thấy hình như mình đang dò xét bí mật của người khác vậy.
Cô nhanh chóng không nghĩ đến những điều đó và sắp xếp các tài liệu mà hồi nãy chị Uông mới vừa đưa tới.
Anh ấy có ai hay không thì cũng không liên quan gì đến cô cả.
Cô không nên suy nghĩ nhiều cho người khác nhiều như vậy.
Có một cuộc họp thường lệ vào sáng thứ hai.
Tô Lương đã sắp xếp tài liệu, và thời gian bắt đầu cuộc họp cũng gần bắt đầu.
Cô đi tới trước.
Lúc đó thì Trì Cảnh vẫn chưa đến, khi cô đến chỗ cửa phòng họp thì đã thấy đồng nghiệp đã đến đó gần hết.
Họ đang cười và trò chuyện.
Trợ lý thứ hai cũng ở cùng bọn họ.
Tô Lương nhanh chóng đi vào.
Trợ lý thứ hai quay đầu lại và nhìn thấy cô, cười tươi hơn bình thường.
Mặc dù trước đây cô ấy đối với Tô Lương rất tốt, nhưng hôm nay Tô Lương lại cảm thấy cô ấy bỗng dưng ân cần đến lại thường.
Tô Lương có chút choáng ngợp trước những hành động của cô, sau khi ngồi xuống liền liếc nhìn những đồng nghiệp khác.
Những đồng nghiệp này trước đây đối với cô có thái độ tốt, nhưng hôm nay rõ ràng là họ còn đối tốt hơn như vậy nữa.
Ánh mắt của những người đó nhìn cô với vẻ rất tò mò, còn thêm vào đó một chút thăm dò chuyện gì nữa.
Tô Lương nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, đặt trên tay tài liệu và sổ ghi chép đã chuẩn bị.
Cô lờ mờ đoán ra một số chuyện.
Trong lòng cảm thấy có chút mâu thuẫn và phức tạp, không biết cứ tiếp tục như thế này là tốt hay xấu.
Một lúc sau, Trì Cảnh cũng đến.
Sau khi đi vào, anh ấy cũng không nhìn Tô Lương.
Anh chỉ biết chắc chắn rằng những người nên có mặt ở đó, và anh ta tuyên bố bắt đầu cuộc họp.
Tô Lương không dám nhìn Trì Cảnh, chỉ cúi đầu ghi lại những gì muốn ghi lại.
Không có vấn đề gì trong toàn bộ quá trình của cuộc họp.
Những đồng nghiệp này lúc hóng chuyện của người khác gì hóng hết mình.
Còn lúc nghiêm túc thì ai nấy đều nghiêm túc cả.
Hôm nay, trợ lý thứ hai cũng có phát ngôn.
Cô ấy tóm tắt tất cả dữ liệu tệp được xử lý trong tuần trước, và sau đó cảm ơn tất cả các đồng nghiệp vì sự hợp tác của họ.
Những điều này thực ra rất bình thường, nhưng cuối cùng cô ấy lại nhắc đến Tô Lương.
Tô Lương bị trợ lý thứ hai đó làm cho ngạc nhiên.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang.
Trợ giúp thứ hai tự nhiên khen ngợi Tô Lương có hiệu quả làm việc rất cao, nói rằng cô ấy cẩn thận và nghiêm túc.
Hầu hết dữ liệu trong trợ lý thứ hai đều do Tô Lương tổng hợp.
Cô cho biết dữ liệu của Tô Lương được sắp xếp kịp thời và không có sai sót, điều này giúp ích rất nhiều cho công việc của cô.
Tô Lương bị cô ấy làm cho có chút ngượng ngùng.
Tô Lương cho rằng những điều này đều là mình nên làm.
Dù sao đây cũng là công việc của cô, hoàn thành công việc trong tay, đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Trợ lý thứ hai lên tiếng, có nghĩa là cuộc họp gần kết thúc, tự nhiên sẽ không có chuyện nghiêm trọng như vậy.
Đồng nghiệp ngồi ở bên cạnh trợ lý thứ hai cũng khen Tô Lương, nói rằng cô ấy có thái độ rất tốt khi hợp tác.
Một số số liệu là do Tô Lương tự tính toán, hiệu quả công việc quả thực rất cao.
Tô Lương lúng túng trước nhiều lời khen ngợi.
Ngồi sang một bên, Trì Cảnh cũng không nói thêm gì, anh chỉ gật đầu.
Nhưng hiển nhiên là anh nghe những gì những người này nói.
Tô Lương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc cuộc họp này.
Chưa bao giờ có cuộc họp nào mà làm cô mệt mỏi như hôm nay.
Những đồng nghiệp này đều cười với cô trước khi rời đi, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tô Lương gần như hiểu được ý nghĩa trong nụ cười của họ.
Cô không còn cách nào khác là làm như không biết phải làm gì.
Trì Cảnh không rời đi, và đợi cho đến khi những người khác đã đi hết, trong phòng họp chỉ còn hai người họ.
Trì Cảnh mới lên tiếng.
Anh nói đùa: “Tôi thực sự rất tò mò.
Cô đã làm cách gì mà mua chuộc được nhiều người trong công ty vậy được nữa “.
Tô Lương cũng có chút bất lực, “Tôi cũng khá thắc mắc.
Bọn họ khen tôi như vậy có phải tôi nên tặng chút gì cho bọn họ hay không?”
Khi cô ấy nói như vậy, Trì Cảnh cũng bật cười, “Xem ra nhân duyên của cô cũng không tồi.
Đây cũng là chuyện tốt đấy.”
Cũng tính là chuyện tốt.
Những người đó cũng vì mối quan hệ của Trì Cảnh, họ mới có thể dối xử tốt với cô như vậy.
Trong cộng việc bọn họ cũng giúp đỡ cho cô nhiều hơn.
Chỉ là trong lòng cô có chút khó chịu.
Dù sao thì giả vẫn mãi là giả mà thôi.
Nếu cuối cùng Trì Cảnh cũng tìm được bạn gái, những người này trong công ty đều biết, thì thật sự cô không có chỗ để mặt mũi mình nữa.
Chỉ có thể nói rằng chuyện nào cũng có mặt tốt và mặt xấu mà thôi.
Tô Lương thu dọn biên bản cuộc họp sau đó cùng Trì Cảnh đi ra khỏi phòng họp.
Hai người đi về phía văn phòng của mình.
Đường đến văn phòng của mình thì họ có cùng đường, nên họ cũng đi cùng nhau một đoạn.
Nhưng mà thực ra trong khi đi về văn phòng bọn họ cũng không nói chuyện gì cả.
Có nói thì cũng chỉ là nhắc sơ về những nội dung trong cuộc họp mà thôi.
Có khả năng là thái độ của Trì Cảnh tốt quá.
Đến nỗi mà khi có đồng nghiệp đi qua, bọn họ đều dùng ánh mắt mơ hồ nhìn hai người họ.
Tô Lương cũng không biết có phải Trì Cảnh có phản ứng chậm với những việc liên quan đến phương diện này hay không.
Hình như anh ấy cũng không phát hiện ra điều gì cả.
Ngược lại, Tô Lương bản thân cũng không thông thạo chuyện tình cảm, nhưng khi nhìn biểu hiện của những người đó, cô hiểu được họ đang nghĩ gì.
Hoặc có thể nói là cô đã chột dạ.
Rõ ràng là người ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có mình cô là nghĩ nhiều như thế thôi ra.
Tô Lương trở lại văn phòng của mình và sắp xếp biên bản cuộc họp.
Một lúc sau, trợ lý thứ hai đi tới nhận lấy, cô trực tiếp đưa cho trợ lý thứ hai.
Nhưng trợ lý thứ hai không vội vàng rời đi, thay vào đó cô đến và mỉm cười hỏi cô ấy, “Tiểu Tô à.
Hình như cô có mối quan hệ rất tốt với quản lý nhỏ của công ty nhỉ.”
Chuyện này thì lúc trước trợ lý thứ hai cũng có nhắc về chuyện này.
Cô cũng chỉ nói mối quan hệ của mình và Trì Cảnh chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới mà thôi.
Cô không nói gì khác, chỉ nói rằng cô với anh chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Lúc đó Tô Lương cũng không trả lời rõ ràng, cô chỉ nói rằng cô và Trì Cảnh đã quen nhau từ trước.
Bây giờ trợ lý thứ hai lại nhắc đến chuyện này.
Tô Lương cũng có cân nhắc đến chuyện sau này, vì thế cô nhanh chóng giải thích.
Cô nói: “Anh Trì và tôi chỉ là bạn mà thôi.
Nhưng mà thời gian quen biết của hai chúng tôi rất ngắn, cũng không có giao tình gì cả.
Đại đa số là anh Trì quá khách sáo với tôi mà thôi.”
Trợ lý thứ hai cong môi, hiển nhiên là không tin lời cô ấy nói, “Tôi chưa bao giờ thấy quản lý nhỏ lại khách sáo với người khác như vậy.
Lúc trước khi công ty có tuyển một sinh viên thực tập vào.
Cô ấy tên là Kiều Đi Đi.
Lúc đó, ở trong bộ môn của chúng ta thì nhân duyên của cô ấy cũng khá tốt.
Nhưng quản lý nhỏ lại không công nhận cô ấy lắm, còn nó năng lực của cô ấy không được.
Ngay cả thời gian thực tập cũng không thông qua được.
“
Sau đó cô ấy hơi cúi thấp người xuống, đến gần Tô Lương nói: “Từ trước đến nay, quản lý nhỏ luôn công tư phân minh đấy.
Nhưng mà thái độ của cậu ấy đối với cô rõ ràng là khác hẳn.
Trong lòng của cô chắc cũng hiểu được điều này chứ.”
Tô Lương cũng ngại nói điều này, trong lòng của cô quá hiểu rõ rồi.
Cô biết khoảng cách giữa mình và Trì Cảnh quá nhiều, vì vậy cô thậm chí không thể nghĩ về nó.
Nhưng cô không đủ cởi mở và ngay thẳng.
Vậy nên chỉ có thể im lặng như vậy để có thể có được một chút lợi ích từ việc bị người khác hiểu nhầm.
Tô Lương cảm thấy mình cũng khá là vô sỉ.
Chỉ vì sinh tồn nên cô cũng không có cách nào khác..